[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 112: Không sao




" Heavenly Gathering of Clouds!"

Cơn lốc của lông vũ đen thẳng tắp đánh về phía Wendy trong cặp mắt lo lắng của cơ số người cuối cùng... lại bay qua trên đầu cô ấy?

"Chị ấy tránh được rồi kìa?!" Romeo la lên không thể tin nhưng đầy phấn khích

"Không, là cô bé kia đã đánh trượt!" Có điều, Makarov đã nhanh chóng phản bác lại niềm vui của cậu, bằng một chất giọng còn khó tin hơn thế gấp nhiều lần!

Khoảng cách và tư thế đó! Sao có thể trượt được chứ? Là do ma lực của Sherria đột ngột hồi phục nên cô bé bị mất kiểm soát!

"Có vẻ khả năng của Sherria tuy có thể chữa trị vết thương nhưng không thể tự hồi phục ma lực?" Juvia nhăn mày quan sát tất cả rồi nhẹ nhàng bình luận

"Đúng là như vậy nhỉ?" Thế nhưng đứng bên cạnh cô, nàng bartener nghe những điều này lại có vẻ hơi hoài niệm nghiêng đầu một thoáng, yên lặng cười: "Có vẻ như cô bé ấy đang gặp phải tình trạng của cậu hồi trước đấy, Charlos."


"Ừ thì, chà, không thể cãi được." Charlos khẽ nâng mắt, rồi gãi má, nhếch môi gượng gạo

Lý do quan trọng nhất khiến cô ấy thường xuyên phải phong ấn một phần ma lực của mình, đó là, ngày còn nhỏ, trong một trận chiến, ma lực của Charlos luôn lên xuống, hồi phục và tiêu hao theo cái thứ định luật mà hoàn toàn không tồn tại trên thế giới này.

Sự vượt ngưỡng đột ngột hoặc giảm bớt không có lý do của ma lực đang nắm giữ, thường xuyên khiến ma thuật của cô trượt mất mục tiêu cần đánh và phá hủy môi trường xung quanh

Ngày ấy, không biết đã bao nhiêu phen Charlos khóc dở cười dở với vô vàn những chiến tích quái đản của mình.  Nhưng đương nhiên là hiện tại, cô ấy sẽ chả thể nào nhớ được đó từng là trò chơi khăm mà cô hai danh xưng "Bạch" nào đó thích nhất, ít ra là cho tới lúc Charlos thực sự kiểm soát được dòng chảy ma lực mà bản thân sở hữu


"Wendy đã tiến bộ rất nhiều." Laxus vẫn đang khoanh tay dựa lưng vào lan can cũng gật gù vui vẻ

"Wendy không thể chữa trị cho bản thân..." Mặt khác, trên khán đài của Fairy Tail, Carla chống hông đầy tự hào phân tích: "Nhưng cô ấy có thể hồi phục ma lực cho người khác."

"Cô bé đã hồi phục ma lực cho đối thủ ư?!" Đã nhận ra vấn đề, dù muộn hơn khá nhiều người, Lôi Thần Tộc và Lisanna vẫn cực kỳ kinh ngạc

Hồi phục ma lực cho đối thủ! Một chiến thuật gần như không ai có thể nghĩ tới khi đang chiến đấu cả! Bởi vì một sai lầm dù là nhỏ nhất trong sự tính toán, cũng sẽ đồng nghĩa với việc tự đào mồ chôn mình!

Nhưng Wendy...

"Bằng cách tăng lượng ma lực của đối thủ, cô bé đã khiến Sherria đánh trượt!" Gray lẩm bẩm nhỏ giọng, ánh mắt đong đầy đều là không thể tin 


Wendy đã thành công! Cô bé thực sự làm được! Quả thực là chiến thuật không tưởng mang đến kết quả không thể ngờ tới!

"Tuyệt quá!" Chính Sherria mới là người rõ ràng nhất mọi thứ. Cô đứng lặng lẽ một hồi lâu, cảm nhận dòng không khí nhộn nhạo như truyền lời xung quanh mình, trong lá phổi, rồi bất chợt nhoẻn miệng cười

Cũng chỉ có người giống như Wendy vậy, mới có thể nghĩ ra được nó.

Cơn gió ôn hòa đến ngây thơ, hiền lành đến nhút nhát, lại thân thiện và kiên cường như thế...

Aha, mình đã dồn toàn bộ ma lực vào đòn đánh lúc nãy rồi, và đây là cách đáp trả lại của cậu ấy.

Thiên Long sao?

Có lẽ cậu cũng không nhận ra, không biết tới...

Nhưng mà trận này ấy, tớ thừa nhận, tớ thua rồi.

"Móng vuốt của Thiên Long!" Sherria hơi nhấc mắt nhìn Wendy đang nhảy về phía cô với nắm tay không hề nhân nhượng, nụ cười càng rực rỡ hơn trước
"Cậu tuyệt quá Wendy!" Giơ tay dễ dàng cản được đòn đánh này, Sherria cũng mau lẹ phản công. Và cơn gió đen nhanh chóng ngập chìm trong màu xanh sáng của một cơn gió khác

Mình cảm thấy thật nhẹ nhàng, mình thích cảm giác này quá. Thật tuyệt vời, Wendy! Cậu chắc chắn là sẽ không biết rằng trong mắt tớ, cậu tuyệt vời đến thế nào đâu!

Mình sẽ vứt bỏ đi mọi ưu thế, mọi sự ganh tỵ và cả niềm kiêu ngạo này, bởi vì mình muốn vậy, bởi vì cô ấy là một đối thủ xứng đáng!

Chúng ta sẽ chiến! Một trận đấu tay đôi công bằng nhất của Sát Thần và Sát Long!

Gió, hãy thổi mạnh lên đi! Bùng nổ theo cách của chúng ta!

"Đây thật sự là một sự kiện hấp dẫn!" Giọng của tên lolicon Chapati lần nữa vang lên khi cuộc chiến của hai vị ma đạo sĩ nhỏ tuổi đã không còn những Bí thuật và tuyệt kỹ mang sức mạnh kinh hồn, nó chỉ còn là, một cuộc chọi sức- một cuộc đấu so sánh sự bền bỉ- ăn miếng trả miếng!
"Cả hai bên, vẫn chưa bên nào chịu thua! Cuộc chiến của hai nắm tay nhỏ! Và họ đang chiến đấu vì Hội của mình!" Nhưng được rồi, chất lượng của công việc cuối cùng cũng đã trở lại, tạm chấp nhận anh đủ tư cách Chapati

"Mình cần phải dừng trận đấu... không, mình không thể..." Jellal đã đứng trên khán đài từ lâu, anh quan sát trận đấu bên dưới từ những giây phút đầu và nhanh chóng bị rung động vì những gì mình nhìn thấy: "Tuy rằng nắm tay của những cô bé này vẫn còn nhỏ, nhưng niềm tin của họ..."

Không phải ai cũng có thể sánh bằng

Jellal đã không biết rằng, ngay đằng sau lưng anh thôi, lời cảnh báo của Charlos trước đó đã ứng nghiệm.

Anh vừa rơi vào tầm ngắm đầy nghi ngờ của một thành viên Hội Đồng- Doranbalt

Mình đã từng ở trong Fairy Tail vào 7 năm trước
Mystogan

Cậu đáng lẽ ra, đâu còn có thể xuất hiện tại thế giới này cơ chứ?

Nhưng tạm thời mặc kệ cơn sóng ngầm âm ỉ ở nơi đây, dưới sân đấu, những đòn đánh vẫn không ngừng được tung ra, va chạm. Gió quấn quýt tạo ra những tiếng rít. Và nhiệt huyết bùng nổ trong nó, đong đầy sự vui sướng cùng quyết tâm tràn trề của hai đấu thủ nhỏ tuổi

Nó ánh lên rong nụ cười thoải mái của Sherria, trong ánh mắt cứng cỏi của Wendy

Trong cơn gió tự do nhất thế gian và sự mềm mại nhưng không kém kiên cường của bầu không khí

Trong những thân thể nhỏ bé nhưng tuyệt nhiên không yếu đuối, tựa như những thiên thần

Và chiếm một phần không nhỏ mà không thể không nhắc tới- sự ủng hộ của toàn bộ khán đài, không, toàn bộ Domus Flau!

"Cố gắng lên! Cả hai, không ai được thua đâu đó!!!" Lẫn trong hàng vạn tiếng hoan hô, là tiếng la của Natsu khi cậu đang đập đập hai nắm tay mình xuống lan can bằng đá.
Chứng kiến mọi thứ, làm đôi mắt của Hỏa Long sáng loáng ánh lửa nhảy múa rực rỡ, má cậu ửng hồng lên và máu trong người thì đang chạy rần rần vì hào hứng

Đúng vậy, trận đấu của hai ma đạo sĩ nhỏ tuổi nhất Đại Hội năm nay, đã đạt đến cái cảnh giới này rồi đấy! Cả hai người họ đều quá tuyệt!

Cuộc đấu vẫn tiếp tục như vậy cho đến lúc...

"Và như vậy, đã hết thời gian thi đấu!" Giọng của bình luận viên vang lên, tựa như tiếng hiệu lệnh khiến mọi đòn đánh đều dừng lại

Cát bụi tan dần, để lộ thân hình nhỏ nhắn của hai nữ ma đạo sĩ đã tách nhau ra, mỗi người trấn áp một phần sân đấu, không ngừng thở dốc

Nhưng chẳng có ai là trông như sẽ gục xuống bây giờ cả

Thế nên kết quả đương nhiên là...

"Trận đấu đã chấm dứt với kết quả hòa!! Cả hai đội đều nhận được 5 điểm!"
"Tuyệt vời!" Phòng chờ của đội A Fairy Tail, khuôn mặt ai nấy đều sáng bừng lên và Natsu thì chỉ kém chưa nhảy lên hoan hô cho tất cả

"Giỏi quá Wendy!" Lucy đưa tay gạt nước mắt, cô xúc động lắm lắm, lắm lắm!

"Cả hai đều rất tuyệt!"

"Ừ."

"Thật vinh dự khi được chứng kiến trận đấu này!"

"Uwaaaaaaa!" Và vâng, tại Lamia Scale, anh chàng Toby của chúng ta đã khóc bù lu bù loa lên cả rồi

"Ông chú già này cho rằng đây là trận đấu hay nhất tôi đã từng xem!"

Khán giả sẽ chỉ hoan hô cho không khí và tinh thần họ cảm nhận được, nhưng những ai quen biết hai vị đấu thủ nhỏ của chúng ta, mới cảm thấy mũi mình cay xè đi trông thấy

Cô bé năm nào...

Nhỏ bé, nhút nhát, thẹn thùng, không hề biết chiến đấu

Giờ đã trưởng thành như vậy rồi

"Cậu khóc cái gì chứ?!" Carla nạt tên bạn màu xanh đang nước mắt ngắn nước mắt dài bên cạnh mình trong lúc quay đi, che giấu vòng mắt đỏ hoe ầng ật nước
Kể cả Porlysica, trông cũng hiền dịu và hạnh phúc hơn hẳn thường ngày

Thật tuyệt quá

Lần này thì đúng là đã kết thúc rồi... Mọi gánh nặng dường như vừa được gỡ bỏ, Wendy ngồi quỳ hẳn trên nền sân, mệt nhoài, chân cô bây giờ mới thật đau đây, nó đang tê cứng cả lại rồi

"Nó đau lắm sao? Tớ xin lỗi nha." Và Sherria mau chóng nhận ra điều đó, cô gượng cười khi cũng đang thở dốc, bởi vì cơn gió đã nói cho cô biết

"Không... tớ không sao..."

Lại mạnh miệng rồi, Sherria hơi phồng má, tức giận, rồi lại thấy ảo não

Là bị ngốc hay là bị ngốc? Bị đánh đến như thế rồi, kêu một tiếng thì có làm sao chứ?

Mà mình không muốn đánh với Wendy lần nữa đâu, ít nhất là cho đến khi cô ấy sẵn sàng

"Trận đấu vừa rồi vui nhỉ?" Cô gái tóc hồng đột ngột chống gối đứng thẳng, rồi sải bước về phía Wendy, quỳ xuống trước mặt cô ấy
Ánh sáng rực lên trên tay cô, khi Sherria nháy mắt và mỉm cười

"Tớ... tớ cũng đã rất vui..." Wendy ngẩn ra một chốc lát, rồi mới nhìn sang một bên dè dặt đáp lại. Ưm, cô bé có hơi ngại khi để Sherria chữa trị vết thương cho mình, nhất là khi cô ấy cười tươi như vậy

Nụ cười đó ấy, nó đẹp đến mức khiến Wendy lần đầu tiên trông thấy chỉ nghĩ ngay được một điều rằng cô muốn thấy nó, nữa, nhiều hơn nữa

Thậm chí ngay khi vừa sử dụng Diệt Long Áo Nghĩa xong, nhìn Sherria nằm đó, thì cô cũng đã tính luôn đến việc chữa thương cho cô ấy rồi, nhưng đâu ai ngờ, về khoản này người kia còn nhỉnh hơn cô luôn chứ.

Thế nên, chiến thuật sau đó của Wendy ấy, không phải cô đột nhiên nghĩ ra đâu

Chỉ là, ai ngờ đến cuối cùng lại đổi thành Sherria chữa thương cho cô chứ...
Thiệt sự là ngại quá đi mất!!!

Sherria đương nhiên là sẽ không tài nào nhận ra được mấy khoản cong cong vòng vòng đang diễn ra trong đầu cô bạn đối diện mình lúc này. Cô chỉ biết là, Wendy ngại ngùng như hiện tại, dễ thương quá đi mất!

"Này, chúng ta kết bạn nhé Wendy?" Nhìn cô ấy chăm chú vài giây, Sherria ngay lập tức không nhịn được nói ra mong muốn xuất hiện trong đầu mình khi đó. Và, cô cảm thấy thật hài lòng. Dẹp ba cái Sát Thần với Sát Long làm sao làm sao đó qua một bên đi!

"A?" Wendy có vẻ ngạc nhiên

Trước khi lẩm bẩm trong cổ họng: "Nhưng... nếu cậu muốn làm bạn với một người như tớ..." Thiên Long không quá tự tin cúi đầu

Lại nữa! Sherria trông thấy cảnh này lập tức phồng má

"Sai rồi, cậu phải trả lời thân mật như bạn bè ấy!" Cô quyết định rồi, từ bây giờ mục tiêu của cô là phải kéo được con rồng này ra khỏi vỏ của nó! Hừm, trực tiếp là nhanh nhất!
"Làm bạn nhé! Wendy!" Đưa ra cánh tay mình, nụ cười của Sherria, rực rỡ như ánh mặt trời vậy

"Ừ! Sherria!" Vì vậy nên, Wendy không tự chủ thả lỏng toàn thân chấp thuận, rồi đáp lại cô ấy bằng một nụ cười tươi hoàn toàn không thua kém

"Một cái kết thật cảm động! Đối với ông chú già này, trận đấu đã kết thúc rồi! Xin cảm ơn mọi người!" Và thật không biết nên nói là canh chuẩn hay không có mắt nhìn, tiếng của Lolicon Chapati ngay lập tức trở thành lời kết hạ màn của tất cả: "Ngày thứ ba đã xong!"

"Khoan đã!" Có lẽ may mắn duy nhất cùng với việc này, ấy là trên khán đài... anh chàng nào đó đến bây giờ mới nhận ra được sai lầm tai hại của bản thân!

Dù trận đấu đã kết thúc, nguồn tà pháp đó vẫn chưa biến mất! Vậy ra nó không phải là xuất phát từ Sherria!
Jellal hoang mang nhìn xung quanh tìm kiếm

Lối này! Phía lối ra!

Trông thấy phản ứng này của anh, Doranbalt cũng nhanh chóng đứng dậy khỏi vị trí của mình, nụ cười an tâm xuất hiện trước đó vì cuộc chiến của Wendy hoàn toàn tan biến

Ha! Đừng hòng trốn!

Đuổi theo

Phản ứng cùng lúc, còn có một người khác

"Mọi người đưa Silvia về trước giùm tôi nhé, tôi nghĩ là mình phải ra kia giải quyết vài vấn đề." Charlos thở dài đứng dậy, dù đầu có hơi đau rồi đấy, nhưng cô vẫn nghiêng người mỉm cười với đồng đội mình

"Sẽ nhanh thôi, tớ hứa." Còn câu này là nói với Mira

"Được rồi, cẩn thận nhé."

Và cô ấy biến mất

(Cp dán nhãn tiếp theo: Wendy x Sherria! 😁)

_________________________________

Jellal nhanh chóng luồn lách trong đám đông của những khán giả đang ùa ra từ khắp các cửa, lần tìm cái hơi thở mỏng manh mà anh cảm nhận được
Nhưng ngay thời điểm anh gần như đã tìm được bóng dáng của hắn- kẻ mang nguồn ma lực giống với Zeref thì... Jellal bị chặn đường!

"Ta sẽ không để ngươi chuồn đâu!" Doranbalt dịch chuyển và xuất hiện ngay trước mũi anh nói với giọng hằn học. Trong đôi mắt ấy dường như đang bắn tóe ra ánh lửa giận dữ không rõ lý do

Ta sẽ không để... bất cứ một kẻ nào giả mạo Fairy Tail ngang nhiên xuất hiện!

Jellal trước diễn biến này hoàn toàn chững lại, anh lặng lẽ cắn răng

Từ lúc nào mà cậu ta...? Nguy thật, nguồn gốc thật sự của ma lực bí ẩn ở ngay kia! Mình sẽ đánh ngất cậu ta, không, mình không thể, mình đang là thành viên của Fairy Tail.

Làm sao đây?

"Ngươi là tên nào?" Doranbalt lần nữa lớn tiếng

"Doranbalt, chuyện gì mà lại náo động vậy?" Vào cùng lúc này, Lahar đã dẫn theo tốp lính của mình xuất hiện từ cổng lớn
"Ngươi không phải Mystogan, ngươi là tên nào?!" Nhưng Doranbalt thậm chí không thể cho bạn mình nổi một cái liếc mắt, vẫn khóa chặt mọi chuyển động của Jellal

Chết tiệt...

Và lần này thì hội trưởng Crime Sorciere biết, anh ta nguy rồi

"..."

"Các người đang làm gì với người của chúng tôi?" May mắn thay, một giọng nói vào ngay thời điểm đó đã đúng lúc vang lên, thành công đánh vỡ không khí nguy cấp

Mọi người giật mình quay đầu nhìn cô gái đang thảnh thơi đi về phía này, và có lẽ kể cả chính Jellal cũng không nhận ra được, là anh vừa thở phào một hơi

"Charlos?" Lahar chớp mắt, hoàn toàn ngơ ngác

"Nhìn tôi làm gì? Các anh đang làm gì cậu ấy?" Charlos nhún vai, nheo mắt, rồi hơi hất cằm không vui vẻ gì lắm: "Anh trai, thả cánh tay anh ra khỏi Mystogan được không?"

Cô bước lại, nắm chặt lấy cánh tay đang đặt trên vai Jellal của Doranbalt, ánh mắt hoàn toàn thay đổi
"Tôi nhớ là mình vừa cảnh báo rất rõ ràng." Charlos hơi ghé lại, cắn răng nhả từng chữ một rơi vào tai chàng trai của Hội Đồng: "Đừng cố gắng gây chuyện với Fairy Tail."

"Nhưng Charlos! Ý cô là sao?!"" Doranbalt trước diễn biến này không thể hiểu được mà không phục, anh càng cao giọng: "Mystogan không thể còn ở thế giới này nữa! Hắn là tên nào chứ?!"

"..." Charlos nhìn chăm chú vào sự tức giận to lớn dần cháy bùng lên trong mắt của Doranbalt, lặng lẽ buông tay cậu, rồi thở dài

Như muốn dùng bằng chứng để nhanh nhất kết thúc chuyện này, cô gái ấy đặt ngón trỏ lên một chỗ trên cánh tay trái của mình, gõ nhẹ vào đó hai cái

Ánh sáng dịu dàng bùng lên trên vai Charlos tạo thành hình một ký hiệu quen thuộc

Sau đó, nó như cháy lan ra, sáng lấp lánh cùng một hình dáng trên eo của Jellal Fernandes
"Cái này..." Chứng kiến tất cả, Doranbalt lắp bắp thì thào

"Cậu biết về chuyện của Mystogan, vậy thì chắc cũng biết về nó đúng chứ?" Charlos chớp chớp mắt, như thở dài vào lúc buông tay mình

Ánh sáng theo đó tắt lịm

Doranbalt gật đầu, mắt cậu bỗng trông như trống rỗng hẳn đi: "Fairy Light..."

Ma thuật sẽ chỉ phản ứng lại với các thành viên của Fairy Tail

Trực giác của mình... sai rồi?

Nhưng quan trọng nhất, tại sao lại cảm thấy, mất mát như thế?

Hyperion nhìn cậu một hồi lâu, như không đành lòng, rồi lại như đang ảo não, cũng có thể chỉ là một cái nhìn đơn thuần mà cậu chẳng thể gọi tên. Cô ấy quay người, khẽ đánh mắt ra hiệu cho Jellal: "Xin lỗi, chúng tôi có chút chuyện phải vội."

Và đi thẳng

"Tạm biệt."

Chỉ để lại đằng sau lưng một Doranbalt vẫn còn thẫn thờ và một Lahar đầy nghi hoặc
"Cảm ơn cô, Charlos." Jellal theo sát cô gái kia nghĩ ngợi một hồi lâu, rồi thì thầm nhỏ nhẹ

"Không có gì, nhưng tôi mong anh lần sau sẽ chú ý hơn." Charlos chẳng hề quay đầu, cô hơi nhắm mắt như nhớ lại cái gì, rồi lại lập tức thở hắt ra buồn bực

"Charlos?"

"Không, tôi không sao, ngược lại là anh..." Tóc đen lắc đầu, quay sang hơi nhướn mày: "Mất dấu rồi?"

"..." Jellal cúi đầu: "Tôi xin lỗi."

"Được rồi, cũng ổn... nhưng xem ra hôm nay chúng ta sẽ không thu hoạch được gì thêm đâu..." Charlos lại lắc đầu, bước ra khỏi đấu trường, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, có một chút sầu lo nhẹ nhàng vờn quanh giọng nói: "Nhưng nói thật, trực giác của tôi đang cảnh báo rằng chuyện này rồi sẽ sớm kết thúc."

"Một cái gì đó rất mệt mỏi, sắp đến rồi..."

Jellal nghe những lời này, cũng bất giác đưa mắt lên những tầng mây, u buồn dần dần vương lên đôi mắt duy nhất để lộ sau lớp mặt nạ: "Tôi muốn ngăn chặn nó. Tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Chậc." Charlos đột ngột bật cười, nhưng chưa cần Jellal phải lên tiếng hỏi, cô lập tức xua tay giải thích: "Không, chỉ là anh thật sự rất giống cậu ta."

"Nói chuyện thế này làm tôi nhớ cái hồi rong ruổi khắp nơi với tên đó quá."

"..."

"Chắc là tôi sẽ phải nói rất vui lòng?" Jellal nhấp môi, cũng hơi nheo lại đôi mắt có vài tia sáng. Anh cảm nhận được, một sự thừa nhận nhỏ bé ẩn giấu trong câu nói ấy

"Thôi bỏ đi, nghe chẳng ổn chút nào cả." Nhưng Charlos chỉ đơn giản nhún vai

Và hai người đang mải lo lắng cho một tương lai không xa kia, đã chẳng nhận ra được là mình đang bị theo dõi

Đôi con ngươi nâu co rút lại một khoảnh khắc đầy nghi ngờ, rồi mở to, cuối cùng sắc lại...

Từng tia từng tia sát khí

...

Buổi tối hôm đó, tại công viên gần nhà trọ nơi Fairy Tail đang trú ngụ nhất
"Ông này." Laxus và hội trưởng Makarov đều đã ngồi đây từ sớm, yên lặng tận hưởng cơn gió không quá buốt giá nhưng vẫn đủ để làm dịu cái đầu của mình, cho đến khi Laxus quyết định cất tiếng mở đầu

"Lumen Histoire là cái gì vậy?"

"Cháu nghe nó từ đâu vậy? À, thằng ranh đó..." Makarov ngạc nhiên không tới một giây cho câu hỏi và ngay lập tức nhận ra lý do cho cuộc nói chuyện đêm ấy

"Ông ta có gửi cho con một bức thư dài như tờ sớ vậy, chắc ông ta phải thèm khát nó dữ lắm." Laxus  khoanh tay, vắt chân và ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Thế... nó là gì?"

"Ta không thể nói." Makarov trầm ngâm một thoáng, rồi lặng lẽ lắc đầu

"..."

"Vậy, con sẽ đổi câu hỏi." Laxus cũng yên lặng hẳn đi, anh nhìn người ông đáng kính của mình, có một chút khó hiểu nhen nhóm trong tâm trí: "Nó có gây nguy hiểm không?"
"..." Makarov ngẩng đầu nhìn anh, không rõ được anh đang hỏi về điều gì

"Ông ta nói nó là thứ vượt qua mọi sức mạnh mà con có thể nghĩ tới, thứ có thể thực hiện mọi mong ước, kể cả... hồi sinh người đã chết..." Laxus nghiêng đầu: "Tất cả những gì con cần biết là, nó sẽ không gây ra nguy hiểm nào chứ?"

"Charlos đã phải lo lắng cho rất nhiều thứ rồi, ông biết đấy."

Con bé chắc sẽ không cần phải tốn thêm công sức chống lại cả những thứ có nguồn gốc từ Fairy Tail đâu phải không ông?

"..." Makarov lại lặng thinh, và điều này khiến ánh mắt của Laxus bỗng nhiên thật đáng sợ

"Chẳng lẽ, đó quả thực là mặt tối của Fairy Tail hay sao?"

"..."

"Nó không phải là mặt tối." Và một giọng nói đột ngột vang lên, xóa bỏ toàn bộ lời kết tội, đanh thép và đầy quyết đoán: "Lumen Histoire..."
"Chính là ánh sáng của Fairy Tail." Người xuất hiện là cô gái đã khai sinh ra Fairy Tail, khai sinh ra mái nhà của họ- Mavis- Vermillion!

Đó từng là, mọi cố gắng, để cứu sống đồng đội của một người bạn đầy kiên trung

Cho dù, người kia đã thay đổi, quá khứ của họ...

"Nó sẽ không làm hại cho bất kỳ một ai, nhưng nếu rơi vào tay của một kẻ như Ivan..." Mavis chậm rãi nhưng đầy tin tưởng trả lời

" Bà Đệ Nhất! Bà không nên...!" Makarov vội vàng lên tiếng

"Ta biết, đó là bí mật chỉ truyền qua các đời hội trưởng phải không?" Mavis nghiêng đầu nhìn ông, rồi mỉm cười

Cô biết, nếu bí mật này bị lộ ra, gặp nguy hiểm, không chỉ có Charlos, mà là toàn bộ Fairy Tail

Nhưng cái cần nói, thì vẫn phải nói. Điểm đến tức thôi là được rồi

"Ta nghĩ là cậu sẽ hiểu phải không Laxus?"
"Tôi hiểu rồi, nếu nó không phải ma thuật hắc ám hay cái gì đó giống vậy, tôi sẽ không để tâm đâu." Laxus gật đầu

Hoài bích có tội à? Nếu mọi thứ chỉ có thế, vậy bảo vệ nó là được... chà, nghe đỡ nhức đầu hơn rồi đấy

"Cám ơn vì cậu đã hiểu." Mavis cười nhẹ nhõm

"Nhưng thằng Ivan đã lấy thông tin đó từ đâu chứ?" Tạm thời giải quyết được vấn đề, Makarov lại chống cằm đầy suy tư

Ở đây, có một mối lo ngại

"Gần như chắc chắn đó là Hội trưởng Đệ Nhị." Nhưng Mavis lại trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: "Là Purehito."

Dù sao, những người biết về nó không có nhiều như vậy, nhất là những người có thể gặp Ivan, chỉ đủ một bàn tay mà thôi và đó đều là những người mà cô hiểu rõ

"Humm, rất có khả năng đó."

"Là lỗi của ta, ta đã không thể ngờ đến việc Purehito sẽ sa đọa trong bóng tối, là lỗi ở tầm nhìn nông cạn của ta..." Mavis khi nhắc đến việc này, tinh thần ngày càng trầm xuống
Đồng đội ngày trước của cô, người đồng đội đã từng là người đáng tin nhất, anh ấy, anh ấy...

"Không, đó không phải là lỗi của ngài!" Makarov rõ ràng là đã nhận ra tâm trạng không ổn chút nào của cô gái trẻ, vội vàng lên tiếng

"Đó là lỗi của ta!" Nhưng Mavis lại mới là người hiểu rõ nhất bản thân đang nói về lỗi lầm gì...

Purehito, sa vào bóng tối... là do ta!

Mavis chớp chớp hàng lông mi cong vút cố gắng ngăn cản khóe mắt đã ầng ậc nước, nhưng cô lại chỉ cảm thấy sống mũi mình ngày càng cay xè

"Ta... hức... hức..."

"Bà Đệ Nhất!!!"

Trời đánh thánh thần thiên địa quỷ thần hột vịt lộn!!! Sét đánh ngang trời! Cả Đệ Lục và cháu trai ông đều chỉ cảm thấy như trời vừa sập xuống vậy!

"Ta không nên khóc... ta không thể khóc... ta không khóc..." Mavis quay mặt sang chỗ khác, vẫn liên tục lẩm bẩm tự an ủi mình với âm thanh đầy giọng mũi. Cô cố gắng mở to đôi mắt tròn tròn của mình, đáng thương nhìn chằm chằm mặt đất... rồi vẫn không nhịn được tủi thân khóc nấc
"Không khóc không khóc..." Cố gắng tự nhắc mình trong hàng nước mắt

"Laxus! Cháu dỗ bà ấy mau lên! Mau lên mau lên!" Chân tay Makarov bắt đầu khua khoắng loạn xạ

"Nhưng bằng cách nào chứ? Việc này quá sức của cháu rồi!!" Laxus cũng hoảng không kém ông mình đi chỗ nào, chân tay cường tráng của anh hôm nay bỗng trông thật thừa thãi

Cuối cùng, cả hai ông cháu đều chỉ có thể bất lực nhìn khoảng không trống rỗng, tiếng thét dài thê lương như trông chờ vào một phép màu

"Charlos! Tốc biến cứu mạng!!!"

Vang vọng một vòm trời

A.S