"Mày không thể làm tao bị thương! Không thể làm tao bị thương! Aha! Ahahahahaha!"
...
Rầm! Natsu đấm mạnh vào bức tường của phòng chờ, mắt cậu bắt đầu hằn lên những tia máu đỏ rực đầy bức bối: "Chúng ta thật sự không thể làm gì hay sao? Chị ấy ở ngay kia thôi!"
"Dưới mi mắt chúng ta! Vậy mà...!" Cùng lúc đó, Gray cũng dộng hai nắm tay mình xuống bậc lan can đá, cắn răng ngước nhìn người chị còn lại của mình, chờ đợi một đáp án, hoặc đơn giản là một hiệu lệnh, chết tiệt! Quả thật không có tức nhất, chỉ có tức hơn mà thôi, cái mà mình không biết được mới càng làm cho ta lo lắng nhiều hơn nữa!
"..." Erza khoanh tay, dường như không biết đến ánh nhìn của cậu, lặng yên quan sát một khoảng không chẳng ai biết. Bây giờ trong đầu cô cũng hơi loạn rồi, cô biết cô gái đó, người bạn tốt nhất của cô...
Hay là do cậu đang có toan tính gì khác lúc này đây, cô bạn ngốc?
"Thực sự không thể tin được thưa quý vị! Charlos vẫn hoàn toàn bị áp đảo!" Giọng bình luận của Chapati đã đỡ hoang mang hơn trước, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc anh thật sự chấp nhận mọi chuyện đang diễn ra ở kia. Đáng ngờ ghê, Chapati thầm nhủ, mình đã luôn trông chờ một trận đánh hưng phấn hơn như vậy: "Chắc mọi người đều đang rất bất ngờ! Danh xưng bất bại của cô ấy có phải là sẽ kết thúc tại đây hay không?!"
"Chúng ta vẫn đang chờ đợi một sự bùng nổ!"
"Đánh đi nào, đánh cho ra hồn coi nào Charlos!" Đáp lại lời bình luận mà không kém lời kêu gọi tý nào kia, tiếng khán giả la ó bắt đầu vang lên. Có lẽ là họ cũng đã nhận ra, thay vì đoán già đoán non, đổi sang nói thẳng với đương sự mới là dễ hiểu nhất
"Ây ây Charlos! Hứa đảm bảo trận này cô thắng là tôi ra C&M mua mười món gia cụ! Thề nói là làm không hứa lèo!"
"..." Giữa những tiếng la không biết nên giận hay nên cười, những người biết sự thật- thành viên Fairy Tail chớp mắt nhìn nhau, mặt nhăn nhó hẳn đi vì nỗi lòng nửa vui nửa lo lắng cuộn tròn, xoắn vào nhau trong lồng ngực
Vui vì dù không biết được diễn biến, vẫn có nhiều người ủng hộ cho hội của họ như vậy
Lo lắng vì người kia hiện giờ không biết ra sao
"Đáng lẽ ra tôi không nên do dự vào thời điểm trước đó, kể cả Charlos cũng gặp phải vấn đề rồi, cái hội đó thật sự là hội chuyên trị Fairy Tail hay sao hả?" Makarov khoanh tay trầm ngâm nhìn xuống từ khán đài, ông dán chặt mắt vào khoảng khu vực mà hiện tại "Charlos vẫn bị Alexei đánh bầm dập". Bé con Silvia đã nói, đó cũng là vị trí thật của Charlos bây giờ
"Hội chuyên trị Fairy Tail là sao? Nhóc Đệ Tam?" Mavis hơi liếc sang, bất chợt cất tiếng
"Trong thời gian qua, tôi đã luôn cho người điều tra về thằng con trời đánh và những người trong cái hội mà nó lập ra..." Makarov có vẻ trầm ngâm hẳn đi: "Thành viên, căn cứ, nguồn vốn hoạt động, tất cả... Raven Tail là hội tập hợp những ma thuật kỳ lạ nhất, những ma thuật nhằm đúng vào thiếu sót của phần lớn thành viên trong hội chúng ta... Nhưng nói là vậy, vẫn có một số người không tìm được thông tin gì cả. Đặc biệt là tên Alexei đó, trong báo cáo tôi nhận được, hắn vốn dĩ không hề tồn tại!"
"Tôi không ngờ đến... là tôi đã quá tự tin..."
Tự tin rằng ký ức đã biến mất của Charlos sẽ không quay trở lại
Tự tin rằng Ivan đã bỏ qua 7 năm, thì sẽ không trở về phá hoại cuộc sống yên bình của họ
Tự tin rằng... ông sẽ bảo vệ được gia đình của mình...
"Chuyên trị..." Mavis lắc đầu: "Không đâu Đệ Tam, quyết định đó không sai, lỗi của toàn bộ chuyện này đều không nằm ở nhóc..."
"Nếu là lúc trước đánh với Raven Tail, đó sẽ là một cuộc hội chiến đơn thuần, và chúng ta nhất định sẽ gặp tổn thất thảm trọng..."
Nhưng trên đời này, thật sự có một ma thuật đặc biệt đến mức có thể khiến Sao chép của con bé vô hiệu hay sao... thứ vũ khí giúp chúng tự tin đến chừng này... chẳng lẽ là kẻ có thể hòa tan ma lực của người khác kia...?
Ánh mắt của Đệ Nhất đậm màu hơn một chút, khi một tia lăng lệ xẹt qua trong nó
Raven Tail...
Và đã, không ai chú ý đến, vệt tối đen lướt qua trong đôi mắt nâu của một chàng trai khác, cùng dòng lôi điện kìm nén trong cuồng nộ đang không ngừng tàn phá bức tường anh dựa lưng
Cha. Ngài lại động vào người ngài không nên động nhất!
Tôi sẽ không tha thứ đâu. Tôi sẽ không bỏ qua... bất cứ một kẻ nào làm hại đến em gái tôi!
...
"Ahahahaha! Charlos, mày thua rồi! Câu thần chú đặc trị cho Charlos tinh thông mọi loại ma thuật với ma lực khổng lồ là "Fairy Tail"! Câu thần chú chuyên trị mày! Là "Fairy Tail"!" Gân xanh nổi lên trên trán Ivan khi hắn bước đến đối mặt với cô ấy, Charlos có thể cảm nhận được, ma lực của hắn đang cuồng hoan: "Tao đã phải sống chui nhủi cả chục năm vì cái ngày này! Giờ thì nói cho tao biết đứa con bất hiếu!"
Hắn nâng cao tay, rồi vung xuống một cú đấm như cố tình trả thù: "Lumen Histoire đang ở đâu?! Tao chắc chắn là mày biết!" Hàng triệu những hình nhân cắt từ giấy lao ra từ bàn tay hắn, cuốn lấy Charlos như một sợi dây trói, chớp mắt một cái, thì nắm tay của hắn cũng đã áp sát với khuôn mặt của cô rồi
Charlos hơi híp mắt, trụ vững chân, cô dễ dàng giật đứt toàn bộ trói buộc, rồi giơ cánh tay mình lên trước mặt, ngọn gió xanh lục quấn quanh lấy ống tay sơ mi trắng
"Tao chắc chắn! Không phải mày luôn tự hào vì cặp mắt có thể nhìn thấy mọi loại ma thuật đó hay sao hả?!" Thành công đỡ đòn, nhưng Charlos dường như hoàn toàn không có ý định đánh trả, áp lực từ đòn đánh đẩy cô gái trẻ lùi về phía sau hai mét. Và khoảng cách này, nhanh chóng bị rút gọn bởi Ivan một lần nữa: "Bảy năm! Tao đã phải chờ bảy năm khi chúng bây biến mất còn mày thì không có nổi một mảnh trí nhớ! Tụi tôm tép ở lại hội thì biết được cái quái gì cơ chứ?!"
Bây giờ thì, hình nhân bằng giấy kéo đến từ cả bốn phương tám hướng, thề phải ép Charlos lâm vào đường cùng
"Hội quán, thị trấn Magnolia và cả Thiên Lang Đảo! Tất cả! Những nơi liên quan đến cái hội này tao đều đã tìm cả rồi! Nhưng nó ở đâu kia chứ?!" Có một hình nhân may mắn tránh được khỏi màn chắn của Charlos, xẹt ngang qua vành tai cô, cắt lấy một vài sợi tóc.
Ivan... dù sao cũng là kẻ mang trong mình dòng máu của Dreyar... Hắn điên rồi, nhưng ma thuật hắn sử dụng cũng không phải thứ tầm thường nào đó...
"..." Trong lúc Ivan vẫn gầm gừ như một con thú dữ vừa thoát khỏi chiếc lồng, Charlos khẽ cau mày, đạp chân xuống đất nhẹ nhàng nhảy lên, lộn mình trong không khí. Cô nhìn đám hình nhân lại đuổi theo mình, chỉ cảm thấy phiền chán vô cùng
"Phong đao!" Gió cuốn lên một vòng lốc xoáy trên cánh tay đưa ra phía trước, bắt lấy cột lốc hình nhân của cô ấy, cứa ngọt vào những trang giấy, rồi lại đột ngột vặn mình trở thành ngọn lửa đỏ rực rỡ, nuốt trọn thứ mong manh kia vào bụng mình
Gió sẽ nâng đỡ cho ngọn lửa lan tràn
"Hỏa diệt!"
Một lát nữa thôi, khi mình tìm hiểu xong vị trí của mấy quả bom đó...
"Này nói đi Charlos! Mày không bị câm đâu chứ?! Ban nãy còn nói hay lắm cơ mà?! Hả?!"
Chuyện này sẽ kết thúc, nỗi oán hận bắt đầu từ hơn 20 năm trước, tôi sẽ học được cách bỏ lại nó đằng sau cánh tủ lãng quên...
Dù là giữa không trung, hình nhân của Ivan cũng không tài nào chạm vào cô gái ấy được nữa, ánh mắt hắn ta lóe qua một tia sáng tàn bạo
"Lumen Histoire, ông vĩnh viễn cũng sẽ không chạm được ngón tay vào nó." Để đến khi chạm đất, khuôn mặt anh khí của người đối diện đã hoàn toàn lạnh tanh, Charlos híp mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu mình
Ít nhất có một điều ông ta đã nói đúng...
Tất cả kiên nhẫn, dường như đều biến mất không một dấu vết: "Vậy nên, rống đủ chưa?"
Tôi sẽ không để bất cứ ai bị thương
"..." Ivan khó thở, lồng ngực không ngừng phập phồng. Dù sao đi nữa, sự thật là trận đấu này có giới hạn về thời gian, mà bây giờ, dù Charlos đã không thể làm bị thương hắn, thậm chí cô ấy còn kinh tởm đến mức nhất quyết không sao chép ma thuật của hắn...
Ivan Dreyar đến cả cọng tóc của Charlos cũng khó mà chạm vào, chứ đừng nói đến việc bắt cô đi vào khuôn khổ
Tất cả những thành viên khác của Raven Tail đều đã bị Charlos đánh gục trong một đòn trước đó rồi
Ha... chết tiệt, hạ sách này... hắn không ngờ mình phải dùng tới...
"Bây giờ, tao đếm từ một đến ba." Ivan nhếch nhếch môi đứng thẳng người, yên lặng, không tiếp tục công kích nữa.
Nhưng thì sao chứ? Mười mấy năm nhịn nhục, cơn giận hiện tại của hắn có thể để lại xử lý sau.
Cơ hội khống chế được con nhóc này, thì không thể bỏ lỡ được nữa...
"Bây giờ mày có hai lựa chọn, Charlos Dreyar, hãy xem xem mày là thần thánh phương nào." Trong dòng thời gian dài đến mười mấy năm qua của mình, đây là lần đầu tiên Charlos nhìn thấy được nụ cười thản nhiên tự đắc đến thế trên mặt Ivan Dreyar. Nó hoảng hốt nhắc cô lại một điều
Trong người kẻ này chảy cùng một dòng máu với người anh trai mà cô yêu quý nhất
"Một là nói ra vị trí của Lumen Histoire, còn hai..." Ivan bỗng gom đống hình nhân lại thành một thanh đao tím sẫm, rồi kề nó lên bên cổ của mình, uy hiếp với tất cả sự nhạo báng: "Tao sẽ kích nổ bom, hãy để tất cả chúng ta cùng mang theo bí mật đó, xuống mồ gặp má mày đi thôi!"
"..."
...
Phòng chờ của Fairy Tail B
"Chacha đang rất khó xử..." Silvia bé nhỏ vòng tay ôm lấy hai đầu gối mình, cô bé ban đầu chỉ ngồi trên lan can dựa lưng vào người Mira, bây giờ, lại như muốn vùi cả thân mình vào đấy: "Có chuyện gì đó khiến Chacha bận tâm, Chacha đang do dự..."
"Mimi..."
Nắm nhỏ nói vậy với giọng rầu rĩ, dường như cảm xúc của Charlos cũng ảnh hưởng phần nào đến tâm tình cô bé, khiến thân hình nhỏ nhắn trông càng hoảng hốt đến tội
Mira nghe điều này, ánh mắt xanh lam chỉ lấp lóe vài giây ít ỏi, rồi lại lập tức tĩnh lặng chẳng khác nào mặt biển rộng. Cô không lo lắng nữa, cũng không định sẽ làm gì, chỉ lẳng lặng vươn một tay kéo bé con vào lòng mình, tay còn lại dịu dàng vỗ về từ mái đầu mềm mại xuống đến tấm lưng gầy gò nhỏ bé
"Ừm, Mimi biết rồi, Sil-chan, không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi..."
Mira đã lựa chọn yên lặng
Như mọi thành viên của Fairy Tail nghe xong câu nói này, lựa chọn yên lặng dõi theo
Thứ có thể khiến Charlos Dreyar do dự lại bất an không có nhiều như vậy
Vậy nên dù kết quả của cuộc chiến này có ra sao
Họ sẽ không oán trách cô ấy về bất cứ một điều chi cả
Thay vào đó, họ...
Sẽ mãi mãi dõi theo, ủng hộ em...
Laxus mơ hồ nhìn khoảng sân vô định chỉ hiện ra trong tưởng tượng của chính mình- nơi mà anh nghĩ là, em gái anh đang mím môi ngẩn người nhìn về phía khoảng không trống rỗng- như cái cách em ấy vẫn luôn làm mỗi khi cần suy nghĩ đắn đo
Laxus ngẩn ra mất mấy giây, rồi lại nhìn xuống bàn tay nắm chặt của mình, có cái gì đó, anh muốn đưa cho em gái mình một cái gì đó...
Nói cho em ấy biết, sau lưng em, còn có người anh trai này...
Và đó là thời khắc, khi cánh tay vững chãi của Laxus Dreyar giơ cao trên đỉnh đầu phá tan không khí trầm trọng
Với ngón cái và ngón trỏ vuông góc, và ba ngón tay còn lại được nắm chặt
Charlos...
Em có thấy anh không?
Một hiệu lệnh đã được đưa ra, và sau đó rất đồng đều, dường như một sự ngầm hiểu. Cánh tay của tất cả những người khác chỉ giơ lên kém anh trai tóc vàng có vài giây ngắn ngủi
Charlos, làm theo điều mình muốn...
Cả Fairy Tail đều ở cạnh cậu đây
Vậy nên, nhanh chóng trở về đi, được không?
Gió đột ngột thổi mạnh, và sấm chớp không biết kéo đến từ đâu như bỗng nhiên bóp lấy cuống họng tất cả
Khán đài yên lặng dần đi trong nỗi hoang mang
Trời...
Sắp mưa sao?
Hay là...?
...
"Để tao xem xem, rốt cuộc là cái bí mật mà lão Makarov kia thà chết cũng không mở miệng đó quan trọng hơn..." Ivan hơi dùng sức, có tia máu mỏng phản chiếu lại, cay đắng rơi trên khóe mắt: "Hay là bạn bè mày quan trọng hơn..."
"Ngu ngốc." Charlos mím môi. Cô thật sự không thể hiểu được, nỗi cố chấp của hắn... chỉ là một nguồn năng lượng mà thôi, xứng đáng để hắn bỏ qua mọi nguyên tắc của bản thân như vậy à?
"Nào Charlos, nói cái gì cũng là vô dụng. Dù mày có biết hết vị trí của mọi quả bom, nhưng xa như vậy, mày chưa kịp di chuyển, thì đao của tao cũng đã cắt xuống rồi..." Nhưng Ivan lần này rõ ràng là, đã đặt cược đi hết thảy những gì bản thân sở hữu
"Một..." Giọng đếm như đang nhấm nháp lấy từng ký tự một vang lên
"..." Hết cách rồi...
Ánh mắt Charlos nặng trĩu đi khi cô giơ hai ngón tay chỉ về phía bầu trời, từng đường từng đường tựa du long, kỳ ảo mà lại dứt khoát vạch ra hình dạng của một con chữ
Nii-chan...
Thiên! Gió nhẹ nhàng cựa mình, phong nguyên tố điên cuồng tụ tập trên đầu ngón tay ấy, rồi dần dần xoay tròn, cuối cùng bắn cao về phía bầu trời bắt đầu tối đen
Em xin lỗi...
Dù ông ta là người đã trao cho anh một nửa dòng máu...
Em không thể...
"Hai..." Ivan nhạy bén cảm nhận được không khí ngày càng khô khốc quẩn quanh mình, theo động tác ngày càng kỳ lạ của Charlos, cảm giác bất an trong hắn ngày càng mãnh liệt trào dâng.
"Mày đang tính..."
"Ngậm miệng lại đi Ivan, thế giới này..." Charlos chậm chạp hạ mắt nhìn xuống hắn, một đôi mắt tím... khiến Ivan bỗng cảm nhận được sâu sắc lông tơ dựng đứng trên từng thớ da thịt mình lúc này
Nó... rỗng tuếch
Vô bi vô hỉ, vô tình vô ái
Giống như kẻ đang ở trước mặt nó- chính hắn, chẳng thể nào có giá trị được hơn một con ruồi
"Không có bất kỳ một kẻ nào đủ khả năng ép ta đi vào khuôn khổ!"
Mặt đất bắt đầu gầm lên giận dữ như phản đối, tất cả những ma đạo sĩ có mặt ở nơi đó, đều rõ ràng cảm nhận được cơn thịnh nộ dâng trào từ lòng đất mẹ
Nó không đồng ý với điều gì đó, nó đang phản kháng
Đoàng! Bầu trời rít lên một tiếng lôi điện kiêu căng như ra oai. Quang nguyên tố quay vòng trong không khí, đậm đặc đến mức khiến cho ảo ảnh của Ivan điên cuồng rách nát
Đáng tiếc là bùn, nhất là bùn đã được gia công để giam cầm Charlos Dreyar, thì không phải dễ dàng để bị xóa đi như thế
Nhưng ai nấy đều cảm nhận được có một cái gì đó sắp vỡ tan trên sân đấu, xì xầm bàn luận
Tay cầm đao của kẻ nào đó run lên
"Tao sẽ gϊếŧ tất cả! Mày không thỏa hiệp! Không thỏa hiệp! Vậy tất cả đều chôn cùng tao đi!" Ivan gào thét, tiếng hắn lớn át cả tiếng sét, và tia điên cuồng lớn chẳng kém gì cơn thịnh nộ của tự nhiên dần nhuộm thẫm đôi mắt đen đó
Charlos hơi nhíu mày, lần nữa nâng tay...
Và đó là thời khắc, ánh mắt cô chạm được đến khung cảnh trên khán đài
Có cái gì trào ra trong đôi mắt tím
Đồ ngốc, anh hai ngốc...
Anh biết không, em đang...
Charlos hơi rũ đầu, tay cô đột ngột buông thõng theo vạt áo
Anh ngốc lắm...
Cám ơn anh
Ban đầu, thật sự, trước khi bước xuống và đối mặt Ivan, cô chỉ tính dọa mà thôi... tất cả những gì cô quan tâm là nơi mẹ cô bị giam cầm... nhưng mà... có một số kẻ, vĩnh viễn sẽ không từ bỏ tham vọng lật đổ gia đình của chúng ta...
Phantom Lord là vậy, Raven Tail cũng là như vậy...
Còn bao nhiêu hội tương tự đang tồn tại ngoài kia chứ?
Và thế là, Charlos đã đưa ra một quyết định chấp nhất
Nếu không thể làm chúng buông bỏ ý xấu, vậy hãy làm chúng sợ hãi đến độ chỉ có thể nuốt lấy mớ ý nghĩa đó vào bụng đến lúc thối rữa đi thôi!
"Ivan, ngươi biết không...?" Charlos không ngẩng đầu, bàn tay lần nữa chậm rãi giơ lên bầu trời, dường như muốn chạm vào những cánh tay đang giơ cao của những người đứng ngoài kia
Nhưng đầu ngón tay cô, lại đang hoàn thành nốt con chữ còn lại của chú thuật
" Nếu như ta không đủ thời gian để phá quá hai lần cho đến lúc đao của ngươi cắt xuống..."
Diệt!
Ký tự thứ hai xuất hiện, Charlos nhìn con chữ phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt trên đỉnh đầu, hơi lùi lại lấy đà, rồi nhảy đến, đấm bay con chữ ấy va mạnh vào chữ "Thiên" vẫn luôn treo giữa bầu trời
Ivan đã cảm nhận được nguy hiểm, nhảy dựng lên, hình nhân bằng giấy bay tán loạn: "Đừng mơ tưởng!" Hắn rít, rồi cố tình đưa thân mình ra hứng đạn, nhưng kế hoạch không thành. Một luồng ma lực đầy áp lực tỏa ra thành hình cầu nhanh chóng bao bọc lấy hội trưởng Raven Tail, hoàn toàn ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài
Vụ nổ khủng khiếp xảy ra phát tán thứ ánh sáng không một ai dám nhìn thẳng, ảo cảnh của Ivan dưới áp lực to lớn này, hoàn toàn tan vỡ
"Woa! Woaaaa! Chuyện gì? Chuyện gì đang xảy ra?!? Ôi mắt tôi!!" Chapati chưa kịp bày tỏ sự kinh ngạc của mình khi Charlos và Alexei trên sân đột ngột tan ra... thì đã bị ánh sáng bộc phát từ nơi có cái gì bị xé rách đâm đau đôi mắt
Đôi cánh bạc bật mở giữa không trung toát ra từng luồng ngân quang lấp lánh, giọng cô gái ấy trầm trầm truyền xuống: "Vậy thì tất cả, ta sẽ phá hủy tất cả trong đòn này!"
"Ai có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra hay không?!" Tiếng la ó hoảng loạn lại tiếp diễn
"Chacha!" Nhưng chỉ có giọng nói trong trẻo của Silvia là hình như mang theo lực đâm xuyên, bay vào được đôi tai người đứng đó
"Charlos à!" Makarov kinh diễm nhìn cô gái đứng chắn cả một vùng thiên địa, lại một lần nữa vui mừng đến mức muốn khóc
Con bé lớn rồi, lớn thật rồi...
Bầu trời lập tức tối sầm lại, dường như tất cả mọi ánh sáng đã bị cướp đi
Mặt đất gầm gừ không phục
Giữa không gian, Charlos đạp trên cơn gió, đôi cánh bạc mở rộng sau lưng phản chiếu lại nguồn sáng duy nhất ở trung tâm, tựa như được dát lên bảy sắc cầu vồng lấp lánh
"Ban tổ chức à..." Trên tay không ngừng kết ấn, hai chữ "Thiên" và "Diệt" sau khi va chạm nhau lập tức bị kìm hãm, dưới bàn tay cô, không ngừng theo nguồn ma lực dồi dào đổ vào mà dần yên tĩnh lại, dung hợp, rồi xoay tròn: "Lần này thật sự là xin lỗi mọi người quá."
Charlos cười hối lỗi, hai con chữ trên bầu trời đột ngột vỡ vụn ra, bắn tung về tứ phương tám hướng... rồi lại đột nhiên kết hợp thành một ma pháp trận khổng lồ bao trùm toàn bộ đấu trường Domus Flau
"Bà chị đang làm cái gì vậy?!" Gray hoảng hốt ngẩng đầu
"Cái tên Alexei gì đó đâu?!" Lucy lo lắng nhìn quanh
"Thiên Quang Diệt Thế, Văn Tự Áo Nghĩa!" Nhưng không để mọi người kịp định hình chuyện gì đang xảy đến, giọng nói nhàn nhạt của Charlos cũng đã len lỏi trong không khí đến tai từng người.
Ấn hình kết thúc
"Tinh Vẫn!"
"To..." Natsu ngẩng đầu, nghẹn họng nhìn trân trối: "To vãi đạn!!!"
Quả cầu dát ánh hoàng kim lớn ngang ngửa toàn bộ đấu trường lao xuống bằng tốc độ không tưởng
"Nó tới! Nó tới rồi kìa!!!"
"Aaaaaa!!!! Thiên thạch đang rơi!!!"
"Cái quái gì vậy?! Không phải là tôi chỉ đang xem thi đấu thôi sao?!"
"Toi rồi toi rồi! Trời đánh thánh phật! Cứu mạng!!!"
Khán giả loạn thành một đoàn, nhưng các đội thi- những ma đạo sĩ xuất sắc nhất cả nước- lại vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn theo ma thuật vĩ đại đã được kích hoạt giữa bầu trời
Ầm! Uỳnh!
Vụ nổ kinh thiên động địa đến nỗi khiến cả cung điện Mercurias cũng ngập chìm trong cơn chấn động, thiếu nữ ngồi ngay trong căn phòng hoàng gia cau chặt mày quan sát tất cả qua màn hình lacrima, hung hăng bấm chặt vào tay ghế: "Đúng như ta nghĩ..."
"Trở ngại lớn nhất của chúng ta, chắc chắn chính là Charlos Dreyar."
Trở lại đấu trường Domus Flau
"..." Tất cả đều đã ngập chìm trong sự yên tĩnh chết người
Sự sợ hãi được vẽ lên tất cả những khuôn mặt đang chứng kiến cảnh tượng không tưởng, có một số người chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, không nhịn được ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu run rẩy
"Nền của... đấu trường..." Chapati lắp bắp vài chữ, nhưng chỉ cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng lại
"Toàn bộ đều đã biến mất." Yajima không thể ngăn cản đôi mắt mình trợn trừng bởi sự kinh hãi
"Đây là... thứ sức mạnh gì vậy...?"
Toàn bộ nền đấu trường, ngoại trừ khán đài nơi họ đang đứng, đều đã biến thành một cái hố đen đúng nghĩa
Rỗng tuếch
Sức mạnh... có thể hủy diệt cả một thành phố lớn chỉ trong một đòn
Gió lướt qua bộ trang phục trắng muốt không một hạt bụi, len lỏi trong những sợi tơ đen óng
Ánh sáng được trao trả cho bầu trời lấp ló qua những áng mây đen chưa kịp tan đi, nhẹ đáp lên vai con người ấy, nhảy múa quẩn quanh đôi cánh lấp lánh ngân quang
"Đây là lời cảnh cáo cuối cùng." Giọng nói âm vang trên bầu trời giờ phút này, mang đến cảm giác thần thánh khiến người ta thật sự muốn quỳ bái: "Ngáng đường của Fairy Tail không phải một ý hay đâu, tôi đảm bảo đấy."
Cô ấy thu lại đôi cánh lớn sau lưng, khẽ thả mình rơi xuống khỏi không trung đã dần quang đãng, rồi lơ lửng bước đi- ở nơi trước đó còn là nền đấu trường rộng lớn
Khán đài vẫn lặng thinh
Charlos chậm chạp bước về phía kẻ đang bị nhốt chết sững trong quả cầu ma lực, rải rác chung quanh hắn là bốn quả cầu khác- chứa đựng những kẻ cũng chẳng lạ mặt gì trong hoàn cảnh tương tự
"Đó... ai đang ở dưới đó vậy?" Chapati hoang mang dò hỏi
"Alexei-san?"
Nhưng chẳng ai trả lời anh cả, chẳng có mấy người giữa cái đấu trường này dám chăm chú quan sát cái vực sâu không thấy đáy dưới chân họ để nhận ra mặt của những kẻ đang có mặt, chỉ có thể đoán được lờ mờ qua bộ trang phục rằng chúng là hội Raven Tail
Bí Ngô đã được dịch chuyển lên khán đài từ trước tức dậm chân
"Tên hắn là, Ivan Dreyar." Nhưng Charlos nghe thấy câu hỏi này, đột ngột bật cười hài hước
Quả cầu tách ra thành một mặt phẳng rộng chừng 1m, tóc đen vén tóc, dừng lại trước mặt kẻ cô từng gọi là cha gần 10 năm, cúi đầu, nắm lấy cổ áo hắn kéo dậy
"Những người kia là những thành viên còn lại của Raven Tail, chúng tôi đã có một cuộc xô xát nhỏ."
"Nh...nhỏ?" Mọi người chớp mắt, tin chết liền
"Mày...mày không thể..." Ivan thật sự hoảng loạn, hắn điên cuồng giãy giụa muốn trốn tránh: "Tao là cha mày, tao là ruột thịt của Laxus! Mày sẽ nói sao với nó sau đó chứ?"
"Đó là." Charlos nhìn hắn, nhếch cao khóe môi hơi ghé mặt lại, cô nhỏ giọng thì thầm: "Chuyện của chúng tôi."
"Ông nên lo cho mình trước đi mới đúng."
"..."
"Alexei là Ivan? Ivan là hội trưởng Raven Tail đúng chứ?" Hoảng sợ qua đi mất, cũng là lúc con mèo mang tên tò mò khẽ vươn móng vuốt gãi nhẹ trái tim từng người
"Sao hắn lại ở dưới đó trong bộ trang phục của Alexei?"
"Này, không phải rõ ràng sai luật à? Alexei là Ivan, đã thế cả 5 người của Raven Tail đều quần công Charlos!"
"Ivan! Ta không ngờ ngươi sẽ đê hèn đến mức này!" Makarov giận tím mặt
"..."
"Ha... haha, hôm nay tao thua! Nhưng tao sẽ không nói đâu! Câu hỏi của mày, cũng sẽ giống tao! Vĩnh viễn cũng không có câu trả lời! Charlos...!" Dưới sân đấu, cuối cùng Ivan cũng buông tha phản kháng, hắn muốn giữ lấy một tia tôn nghiêm nhỏ nhoi còn sót lại, mắt hắn vẫn không kìm được hằn lên những tia tàn khốc: "Rồi sẽ có một ngày mày biết! Lumen Histoire..."
"Chính là mặt tối của Fairy Tail!"
"Không, ông sai rồi." Nhưng Charlos lại bật cười lắc đầu, mím môi nhẹ nhàng thì thầm: "Mặt tối của Fairy Tail..."
"Là tôi."
Cô ấy nắm chặt tay, trong lòng bàn tay có một quả cầu nhỏ trong suốt dần dần thành hình
"Bởi vì..."
"Tôi sẽ hủy diệt mọi thứ, toàn bộ..."
Giơ cao tay, rồi hạ xuống, đấm nát bản mặt chứa đựng mọi sự căm thù của bản thân
"Mọi thứ."
Ivan đập mạnh đầu xuống nền đất, hoàn toàn ngất lịm
"Làm tổn thương họ."
Không ai biết được rằng, có một vài tia sáng trắng run rẩy bong tróc khỏi não bộ của Ivan lúc Charlos xuống tay
Không trả lời, cũng chỉ là một sự phản kháng trong vô vọng mà thôi Ivan
Ta đã nói rồi...
Ta sẽ khiến ngươi, sống không bằng chết!
"Không có gì để bàn cãi nữa! Trận đấu ban đầu chỉ là một ảo ảnh! Đơn đả độc đấu với 5 người Raven Tail trong đó có cả hội trưởng Ivan! Đó là Hyperion! Một sức mạnh có phần quá đáng! Ôi, ban tổ chức chúng tôi đang rất quan ngại! Nhưng chiến thắng..."
"Là của Charlos Dreyar, đội B Fairy Tail!!!"
"Chachaaaaa!!!!" Silvia nhảy tung tăng trên phòng chờ bên cạnh Mira, ở gần cả hai người họ, là một Laxus cực kỳ tự hào nheo mắt
"Charlos..." Erza nắm lấy dãy lan can, hơi nhoài người ra phía trước
Rồi đột ngột vung vẩy cả tay và chân hét lên: "LÀM QUÁ LẮM RỒI ĐÓ NHA! NGHĨ CÁI GÌ VẬY HẢ ĐỒ NGỐC?!?!"
"Bình tĩnh bình tĩnh, chị Erza! Bình tĩnh lại nào!!!"
Cả Gray và Wendy đều phải dùng hết sức bình sinh kéo bà chị nhà mình ở yên trong phòng chờ, trông tóc đỏ cứ như sắp lao lên cắn cho cái đứa còn đang đứng giữa không trung đằng đó một cái vậy
"BÀ CHỊ KIA!!! HẾT CON KHỈ Á!! TÀI LANH VỪA THÔI! CƯỚP HẾT SỰ CHÚ Ý RỒI!!" Natsu vừa gầm gừ vừa cười xô đẩy, Lucy cũng phải nhăn mày giữ chặt lấy cậu ta
"Thôi tài lanh đi là cậu đó! Đứng yên giùm tui cái coi!" Tóc vàng đau đầu la lên theo
"SAO CÓ THỂ CÓ NGƯỜI LÀM MÀU ĐẾN THẾ CƠ CHỨ!!!" Hai chị em nhà máu nóng la ó
"A... ahahaha..." Charlos chả còn giữ nổi khuôn mặt hình sự lạnh băng kia nữa. Cô ấy ngẩng đầu, cười ngu ngốc nhìn mọi người, rồi ngơ ngác bứt tóc
"Lỡ tay ý... xin lỗi, xin lỗi mà..."
"ĐỒ NGỐC!!"
________________________________
Câu thần chú chuyên trị dành cho Hyperion rất đơn giản: cả họ cả tên cô ấy
"Charlos Dreyar!"
Yêu cầu sử dụng: bạn bắt buộc phải là Mirajane Strauss, hoặc bét nhất cũng phải là Erza Scarlet! ^_^
A.S