(ĐN BnHA) Tôi không muốn trở thành anh hùng

Chương 23: Nguy hiểm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

3 hôm nay, mỗi ngày cô đều được Juichi mang ra sân vườn tập luyện. Tốc độ tiếp thu của Yuno rất nhanh lại kèm thêm sự chỉ bảo tận tình của ông, chẳng mấy chốc cô đã nắm vững được "kiếm khí".

Juichi ông đúng là không nhìn nhầm người, cô gái nhỏ này vậy mà có thể tài năng hơn ông hồi còn trẻ. Phải biết rằng ông mất tận 1 tuần để tiếp thu "kiếm khí", vậy mà Yuno chỉ vỏn vẹn 3 ngày đã nắm sơ được rồi.

"Sư phụ, con đã nắm được "kiếm khí" rồi!" Yuno mừng rỡ reo lên.

Cô cuối cùng cũng có thể đưa được lưỡi hái vô hình ấy ra khỏi phạm vi nhát chém. Thế này thì đòn tấn công của cô sẽ không chỉ dừng lại ở cận chiến mà còn có thể công kích từ xa.

"Khá lắm, tuy vẫn chưa thông thạo nhưng vẫn có thể tập luyện từ từ." Juichi nhìn vô mấy chỗ lõm hình bán nguyệt trên tường trong lòng mà cao hứng.

"Kosei của con thoạt nhìn rất mạnh nhưng có có rất nhiều rủi ro. Con vẫn nên là đừng phụ thuộc vào nó nhiều."

Từ khi gọi ông 1 tiếng sư phụ, Yuno đã giao niềm tin tưởng tuyệt đối với ông. Dẫu sao ông cũng là 1 người vô cùng giàu tình nhân ái. Đôi mắt ông khi đứng trước mọi người luôn toả ra 1 chút nhu hoà, ấm áp.

Yuno rất tự tin vào con mắt nhìn người của mình, cô dù sao cũng từng học qua 1 chút về tâm lý học. Cô rất yêu quý Juichi, tinh thần của 1 kiếm sĩ cô đã lĩnh hội rất nhiều qua những ngày này.

Ông cũng nói kiếm thuật là sáng tạo, là tự do, là thứ không thể ràng buộc, điều này càng làm tăng niềm yêu thích của cô đối với kiếm thuật.

Để có thể khắc phục được nhược điểm khi dùng Kosei, cô có chia sẻ với Juichi về năng lực của mình. Lần trước tại hội thao, Yuno vì miễn cưỡng vượt quá giới hạn mà Kosei đã bị hạn chế 1 phần.

[Thời gian ngưng đọng] cứ cách 14 ngày là sử dụng được 1 lần. Nhưng trong cái rủi lại có cái may, cô sẽ khống chế được người bị dừng trong lãnh vực đó.

[Tráo đổi] thay vì vô hạn như lúc trước, cô chỉ có thể dùng nó được 10 lần trong ngày

[Giam cầm] tuy không mấy hữu dụng khi chiến đấu nhưng lại rất thuật lợi trong việc cứu hộ và bảo vệ người bên trong. Nhưng bây giờ số lượng người cô có thể bảo toàn tính mạng khi gặp thảm hoạ đã bị tụt dốc không phanh, vỏn vẹn 20 người.

Yuno trong lòng thầm rủa mấy người trưởng lão kia. Chỉ tại bọn họ đeo cho cô cái mặt nạ nguyền rủa kia mà cô bị ép buộc phá giới hạn. Bọn họ không biết cái giá phải trả khi cô vượt quá giới hạn nhiều như vậy sao?

Cũng may, [Thời gian ngưng đọng] cũng khá hữu dụng khi đối đầu với kẻ thù mạnh. 1 giây buôn lỏng thôi cũng đủ để 1 trong 2 bên đang chiến đấu kịch liệt dẫn đến thất bại. Đây sẽ là sát chiêu của Yuno dùng trong lúc nguy cấp nhất vì cô có thể khống chế mọi vật bên trong.

"Vâng, con sẽ không lạm dụng nó đâu."

Juichi: "Ừ." Thật là 1 hài tử ngoan, thế nhưng hoàn cảnh thật khắc nghiệt.

Trong 1 buổi chiều vừa luyện tập, ông đã kể lại cho Yuno về cuộc đời sự nghiệp của ông và khó khăn trong đó. Cô cũng rất hứng thú khi nghe ông kể. Sau 1 hồi lâu Yuno trầm mặc, cô nhóc đã quyết định kể cho Juichi về quá khứ và những chuyện cô vướng mắc trong lòng.

Tuy không thể xen vào vấn đề của gia đình người ta, nhưng ông vẫn có thể cho cô cảm nhận được tình thương của thân nhân. Nhìn thấy nỗi cô độc và u buông trong ánh mắt cô, ông chỉ hận không thể chém hết lũ mất hết nhân tính kia. Đừng hiểu nhầm, ông chỉ coi Yuno như 1 đứa cháu của mình và bảo vệ đứa cháu khỏi những điều tồi tệ thôi.

Khoé miệng Juichi nhẹ nhàng nhéch lên, gương mặt già nua biểu lộ 1 cảm xúc mà Yuno cho là kinh dị. Juichi không cười thì thôi đi, ông cười cái là mọi sinh vật sống đều trốn mất.

"Yuno, ta sẽ dạy con Ki. Đó là phương thức để ta biết được hành động của đối phương."

.....

Ngày cuối cùng của tuần thực tập, cô bắt buộc phải tham gia 1 nhiệm vụ vì đây là yêu cầu tối thiểu khi đến văn phòng anh hùng chuyên nghiệp. Lần này, cô được điều động đến chi nhánh văn phòng ở Hosu để điều tra về 1 tên tội phạm buôn ma tuý.

"Armis, chúng tôi đã tìm ra được nơi cư trú của hắn. Phía ông chỉ cần tới và áp giải hắn về đây."

Nhiệm vụ này nghe có vẻ nguy hiểm nhưng lại không quá rắc rối đối với "Anh hùng kim tinh" huyền thoại. Bọn họ đã hợp tác với Armis từ lâu nên hiểu rõ khả năng của ông, tuy già nhưng đao kiếm vẫn sắc bén như thường.

Bọn họ là cơ sở chuyên về thu thập thông tin và điều tra nên chỉ có thể mượn sức từ các cơ sở anh hùng khác hợp tác bắt tội phạm. Lần này là Armis, thi thoảng ông vẫn luôn hoàn thành nhiệm vụ 1 mình thế nhưng hôm nay bên cạnh ông lại xuất hiện 1 thiếu nữ tóc đen mặc kimono dài ngang gối, mang trên mình 1 thanh Katana.



Thiếu nữ này lớn lên thực xinh đẹp, họ chưa từng gặp ai có vẻ đẹp yêu nghiệt như cô. Vừa giống tiên nhân lại mang chút yêu mị của ma quỷ rất thu hút. Bọn họ lần lượt chìm đắm vào nhăn sắc của Yuno mà u mê, đến khi Juichi khẽ "khụ khụ" 1 tiếng thì họ mới hồi thần.

"Đây là trợ thủ mới của ông à, Armis?"

"Có thể coi là như vậy đi." Juichi ông có chút không muốn nhiều lời đành lảng tránh câu hỏi, nhanh chóng cầm tài liệu trong tay về phía phòng chờ và hướng dẫn Yuno.

"Tên tội phạm này buôn bán lẻ nên chỉ sống 1 mình. Ta có thể xác định vị trí hắn chính xác hắn bằng Ki. Đến lúc đó..."

"Đến lúc đó con chỉ cần sử dụng năng lực của con đưa người đến trước mặt sư phụ thôi đúng không?" Không đợi Juichi nói hết câu, Yuno đã tiếp nối lời ông.

Juichi: "Đúng vậy."

Có Kosei của Yuno, việc bắt giữ trở nên dễ dàng hơn vì cô có thể tráo đổi vị trí 2 người họ. Ông chỉ việc ngồi đợi thịt dâng lên tận miệng và 1 chiêu chém xuống thôi. Đơn giản mà hiệu quả.

Lúc sau, khi có người đưa ông địa chỉ, ngay lập tức ông đứng dậy cầm lấy thanh kiếm của mình và tiến về phía cánh cửa.

Giờ khắc này, ông không còn là bộ dạng ôn hoà như mọi khi, thay vào đó là 1 cỗ khí cao ngạo, nghiêm túc trong trang phục anh hùng.

Khí thế hiên ngang đó bỗng làm Yuno run mình vì phấn khích. Lòng tự hào và ngưỡng mộ đối với thầy giáo càng thêm mãnh liệt.

"Đi thôi. Đến giờ "săn" tội phạm rồi."

"Vâng."

Chiều tối hôm ấy, nhiệm vụ tưởng chừng mất tận cả tối để hoàn thành lại nhanh chóng xong xuôi chỉ vỏn vẹn 30 phút. Armis và thiếu nữ tóc đen kia trở lại trụ sở với 2 quả cầu lớn, 1 bên chúa người, 1 bên chứa những bao gói trăng trắng. Hiển nhiên là tên tội phạm ma tuý và số lượng tích trữ "hàng" của hắn.

.....

Ngồi chờ trong phòng riêng, Yuno uể oải lướt lướt điện thoại, thứ mà cô mới mua sáng nay. Cô tranh thủ thời gian lưu lại những số điện thoại mà các bạn đã ghi ra giấy giúp cô.

"Tinh..." 1 tin nhắn bất chợt hiện lên làm cô có chút giật mình suýt rơi điện thoại. Không ai nói cho cô là nó phát ra tiếng a~

Yuno: "Đây là... định vị của Midoriya?" Khoảng cách khá xa, những 6km.

"Cậu ta không phải 1 người đang yên đang lành gửi vị trí của mình cho mọi người."

Nghĩ đến đây, Yuno lại cảm thấy bất an. Cô nhìn về phía phòng họp, nơi sư phụ đang báo cáo mà suy tư. Không nghĩ ngợi lâu, Yuno viết 1 lời nhắn ra giấy nhớ và vội vã rời đi. Bạn của cô có lẽ đang gặp nguy hiểm nên cậu ấy mới chỉ định vị.

{Tối hôm ấy, thành phố Hosu sẽ bị tấn công bởi những tên quái vật nhân tạo mà liên minh tội phạm đưa đến.}