[ĐN BNHA] Nhật Ký Phản Động Anh Hùng

Chương 16: Tôi bây giờ là tội phạm đấy!




Ngày thứ ba ở khu trại.

An mất tích. Cả Phượng Hoàng Lửa cũng bốc hơi theo cô.

Từ sáng sớm tinh mơ, khi đám con gái thức dậy và dọn dẹp chỗ ngủ thì đã nhìn thấy chăn gối của An đã được dẹp qua một bên, còn có tờ giấy ghi chú ở nhỏ bên cạnh, trên đó ghi chỉ vỏn vẹn ba từ. "Đi chút về."

Đi "một chút" của An là từ sáng sớm đến tận chiều tối mới chịu về.

Aizawa không nói gì, đám học sinh cũng không nghĩ nhiều. Cô ấy là người tùy hứng mà!

Chiều tối, khi cả lớp 1A đang dùng bữa tối thì từ trong bóng tối thăm thẳm của khu rừng, dáng người An thoắt ẩn hiện sau những cành cây, cô chậm rãi bước ra, theo sau đó là Phượng Hoàng Lửa với dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo.

An liếc nhìn dáng vẻ mệt mỏi thừa chết thiếu sống của Phượng Hoàng Lửa, cô đành dang tay ra đón nó: "Money. Ta bế ngươi."

Phượng Hoàng Lửa gắng chút sức lực cuối cùng, sải cánh bay đến vòng tay của An, yếu ớt dụi dụi đầu vào người cô.

Mọi người khi nhìn thấy An, ai cũng đều hơi giật mình. Toàn thân quần áo thể dục của An đã rách nát còn dơ bẩn vô cùng, nhưng dù vậy thì vẫn còn giữ được gương mặt xán lạn xinh đẹp.

An bế Phượng Hoàng Lửa tiến đến chỗ ngồi của Midoriya, đặt nó xuống ngồi cạnh cậu. "Midoriya, cho nó ăn giùm tôi."

Midoriya nhìn bộ thể dục rách bươm của cô, quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Khỏe." An cười, nhẹ nhàng xua tay. "Cho Money ăn đi. Tôi đi thay đồ." Lời vừa nói, An đã đi mất hút vào biệt thự.

Phượng Hoàng Lửa bộ dạng dường như đã mất hết sinh lực nằm ườn lên trên ghế, chẳng buồn nhúc nhích. Midoriya đặt trước mặt nó một dĩa tròn có chứa nước sạch. Phượng Hoàng Lửa chật vật tiến đến đưa lưỡi uống nước.

Phượng Hoàng Lửa uống nước xong thì ngước lên nhìn Midoriya, thấy cậu đang ăn, nó liền nhảy qua người của cậu ngồi. Midoriya hơi giật mình nhìn xuống, hai mắt Phượng Hoàng Lửa sáng long lanh nhìn cậu, còn khều khều áo của cậu.

"Ăn đi." Midoriya lấy một dĩa thức ăn đặt trên ghế. Phượng Hoàng Lửa lập tức phóng khỏi người cậu, đến trước dĩa thức ăn, nó vui vẻ cúi đầu thưởng thức.

Khi An quay trở lại với quần áo gọn gàng thì Phượng Hoàng Lửa đã nạp xong năng lượng bằng năm dĩa thức ăn. Và hiện tại nó đang nằm dài trên đất nhâm nhi gặm trái táo đỏ. Phượng Hoàng Lửa nhìn thấy An quay lại liền vui vẻ bay đến muốn vùi mình vào trong vòng tay của cô. Nhưng nó lại bị cái trừng mắt của An dọa cho cứng đơ toàn thân, bay không nổi luôn.

"Ngươi bẩn quá đấy!" An nhíu mày nhìn những sợi lông vũ trên bộ cánh đỏ bị nhuộm nâu của phượng hoàng. Cho nó đi luyện tập có một chút mà cứ như vừa đi đánh trận xong vậy!

An nắm sừng của nó xách mang đi vào trong biệt thự.

Không lâu sau đó, mọi người nhìn thấy Phượng Hoàng Lửa toàn thân ướt đẫm bay từ trong biệt thự ra ngoài. Ngay sau đó, là An, thân khoác áo mưa đạp kiếm bay lao ra ngoài.

Mọi người: "..." Hai người, à không, một người một thú đang chơi trò gì vậy?

Phượng Hoàng Lửa bộ dạng thảm hại vừa bay vừa kêu gru gru như đang cầu cứu, nó đạp cánh muốn bay vào trong rừng. Nhưng tốc độ của An cực kì nhanh nhẹn, chớp mắt một cái đã bay đến trước Phượng Hoàng Lửa để đón đầu nó.

"Ngươi chạy đằng trời cũng không thoát được." An lôi đầu Phượng Hoàng Lửa đi ngược vào biệt thự.

Khoảng vài phút sau, Phượng Hoàng Lửa toàn thân trắng muốt, lần nữa lại cắm đầu thục mạng lao ra ngoài. An cũng từ trong bay ra, áo mưa của cô cũng dính bọt xà phòng nhấm nhem. Những bọt xà phòng trắng xóa bay khắp nơi theo sau những đường bay vun vút.

An gằn giọng: "Mẹ kiếp! Có tin là bà đây chặt hết cánh của mày không hả? Money!!"

Phượng Hoàng Lửa sợ hãi đến mức đường bay cũng loạng choạng, nhưng khi vừa nhìn thấy Midoriya, hai mắt nó liền sáng long lanh. Phượng Hoàng Lửa lập tức bay vào lòng cậu, run rẩy kêu la cầu cứu.

Midoriya hỏi, "Money sao vậy?"

"Nó có cánh nên muốn bay xuống địa ngục sớm." An cười như không cười, hung hăng đến nắm lấy sừng của nó, nhưng do xà phòng trơn trượt nên Phượng Hoàng Lửa dễ dàng thoát ra, nó bay lên đầu của Midoriya rồi lấy đà phóng sang chỗ khác.

Nó nhẹ nhàng đáp xuống một vùng trời đa sắc, quả đầu hai màu của Todoroki.

Sau đó, nó lại khó chịu nằm trên đống gai nhọn, quả sầu riêng của Bakugou.

Và cuối cùng, Phượng Hoàng Lửa nằm gọn trong cái vợt lớn của An.

"Mẹ kiếp!!" Bakugou gào lên. Todoroki bên cạnh rất phối hợp, bịt hai tai lại.

An liếc nhìn ba cái đầu dính đầy bọt trắng, cô ngoắc ngoắc ngón tay với cả ba, nhướng mày hỏi: "Ba cậu sẽ tắm cho Money?"

Hoàn toàn không nghe ra âm điệu của câu hỏi, mà giống như đang ra lệnh.

"Sao tao phải tắm cho nó?" Bakugou hậm hực.

"Dù gì chúng ta cũng phải gội đầu lại, nên sẵn tiện giúp An tắm cho Money luôn. Cũng được mà, phải không Todoroki?" Midoriya cười giãn hòa.

Todoroki đảo mắt một vòng rồi cũng gật đầu.

"Đa số thắng thiểu số. Đây này, tắm nó sạch vào đấy!" An đưa cái vợt đang treo Phượng Hoàng Lửa vào tay Bakugou.

Nhìn thấy sự bất mãn đang lan dần trên gương mặt của Bakugou, An vỗ vai cậu: "Chẳng lẽ cậu không muốn tắm cho Money mà là đang muốn tôi gội đầu giúp cậu hả?"

Im ắng đột ngột. "..."

Bakugou gạt mạnh tay cô ra, đỏ mặt tía tai, vác cái vợt lên vai đi như chạy vào biệt thự. Midoriya và Todoroki nhìn nhau rồi cũng chạy theo vào biệt thự.

An đưa mắt nhìn theo bọn họ. Lần đầu tiên nhìn thấy Bakugou đỏ mặt luôn đấy! Lúc nãy cứ tưởng là nhìn nhầm cơ!

Aiya... Hình như cô đùa hơi quá!

An mím môi rồi lắc đầu.

Là do cậu ta sức đề kháng quá yếu mà thôi!

...

Ở sảnh chính, An ngồi đợi tại sofa tiếp khách. Cô ngồi nghịch điện thoại được một lúc thì cả ba người kia mới trở ra cùng với Phượng Hoàng Lửa đang bay lấp lửng bên cạnh. Phượng Hoàng Lửa toàn thân đỏ sẫm sạch sẽ vui vẻ bay đến chỗ An.

"Sao tắm nhanh thế?" An nhìn Phượng Hoàng Lửa đang trèo trên người mình.

Mdioriya ngồi cạnh cô, "Money rất ngoan mà, nó nằm im cho tụi tớ tắm."

"Các cậu tắm cho nó như thế nào vậy?"

"Thì xả nước, tắm xà phòng rồi lại xả nước lại cho sạch xà phòng."

An ồ một tiếng, nheo mắt nghĩ ngợi như vừa nhận ra một chân lý mới.

"Chẳng lẽ cậu..." Midoriya đã tưởng tượng được viễn cảnh không hay cho lắm.

"Tôi nhúng nước nó, nhúng xà phòng. Sau đó, nó bay ra ngoài." An chớp mắt vô tội.

Phượng Hoàng Lửa nước mắt lưng tròng. Có ai như chủ nhân của nó không?

Lúc nãy, An xả sẵn một bồn nước đầy rồi nắm sừng Phượng Hoàng Lửa nhúng cả thân vào, chút nữa là ngợp chết nó rồi, may mắn là thoát ra ngoài được. Nhưng sau đó lại bị bắt, quay lại thì Phượng Hoàng Lửa nhìn thấy cái bồn tắm đầy nước lúc nãy đã được thay thế bằng một bồn tắm toàn xà phòng, nó lại bị An đem nhúng vào.

Nó có cảm giác bản thân như miếng bánh bị nhúng vào bột và sắp bị đem đi chiên.

Phượng Hoàng Lửa tủi thân, dụi dụi đầu người An như đang trách móc cô tại sao lại nỡ đối xử tàn nhẫn như vậy với một phượng hoàng đáng yêu như nó!

"Mau ra ngoài thôi. Còn chơi thử thách gì đó nữa đấy!" An bế Phượng Hoàng Lửa trên tay, rời đi.

Nhưng khi vừa đi ngang qua một người, An chợt dừng bước chân, cô quay đầu lại nhìn.

An dụi mắt, muốn xác định là đôi mắt của bản thân không có vấn đề gì, cô lại nhìn Bakugou.

"Nhìn cái quái gì?" Bakugou trừng mắt lớn giọng.

Ái chà! Cậu ta để tóc xuống như thế này nhìn lạ mắt thật!

An đi đến gần cậu hơn, vươn tay lên cao muốn chạm vào mái tóc vàng kia. Bakugou mặt mày hầm hầm xám xịt như khói đen, cậu chậc một tiếng trong miệng rồi hơi cúi đầu. Bàn tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng chạm đến mái tóc của cậu.

Xoa xoa. Xoa xoa.

Nhưng không bao lâu, mái tóc kia lại dựng đứng trở lại. Khả năng hồi phục rất nhanh.

An thu tay về, đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn cả ba người một lượt. "Tôi vừa quyết định xong một chuyện. Sau này nếu có đối đầu với nhau, tôi sẽ chỉ bỏ qua cho các cậu ba lần."

Chỉ để lại một câu nói đầy ẩn ý, An quay người bước đi ra ngoài.

Ở bên ngoài, những học sinh lớp 1A đã tập trung đầy đủ đã sẵn sàng cho trò chơi Thử thách can đảm. Mỗi lượt sẽ có một cặp đi cùng nhau vào khu rừng để gặp các chướng ngại sau đó thì quay về chỗ biệt thự là coi như hoàn thành trò chơi.

Đầu tiên là bóc thăm chọn cặp. An nửa muốn tham gia nửa muốn đi ngủ. Phân vân một hồi cô cũng là đi bóc thăm. Cô bóc trúng số 1.

"Lần đầu hợp tác. Mong giúp đỡ." Tokoyami vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu chào.

An nhếch mày, quan sát Tokoyami. Người đang đứng trước mặt cô đây là nhân thú. Là nhân thú. Nhân thú đó!

Nhìn thật lạ mắt.

Không biết ở những chỗ khác cậu ta có giống chim luôn không nhỉ?

"Tại sao chỉ mình tớ là không có cặp vậy?" Midoriya đứng hình mất vài giây, ngớ ngẩn nhìn tấm phiếu trong tay.

Todoroki và Bakugou tình cờ lại là một cặp. Hai người. Trời tối. Ở trong rừng. Đoán xem! Ai thụ ai công?

Đầu óc vốn dĩ đã không trong sáng, nghĩ đến đây liền cảm thấy bản thân còn đen hơn mực.

Phượng Hoàng Lửa trong tay cô hơi động đậy, ngáp vài cái ngái ngủ. An liền ném nó sang tay Midoriya.

Phượng Hoàng Lửa: "?!?" Mới ngáp có một cái liền bị ném đi?!?

An và Tokoyami là cặp đôi tiên phong đi vào rừng đầu tiên. Khi vứt Phượng Hoàng Lửa qua một bên. An cũng đã cất bước vào khu rừng.

Phượng Hoàng Lửa bị vứt bỏ. Tự kỷ ngồi ở góc tường. Chủ nhân không thương nó!?

Midoriya đành xoa đầu an ủi Phượng Hoàng Lửa. "Cậu ấy tính tình hơi thất thường một chút, nhưng cậu ấy cũng rất thích Money mà."

Phượng Hoàng Lửa nuôi hy vọng. Lát nữa nó sẽ làm nũng với An để cho An thương nó nhiều hơn, để cô không thể rời xa khỏi nó.

"Gru...Gru...Gru..." Hãy đợi đấy!

An đi chậm rãi trong rừng, xung quanh toàn là cây cối rậm rạp. Cô và Tokoyami, người đi trước kẻ đi sau. Không ai nói một lời, chỉ cất bước mà đi về phía trước. Không khí yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân.

Mọi thứ vốn dĩ rất yên tĩnh, hai người đi một hồi với nhau rất lâu. Nhưng đột nhiên An cảm nhận được sự hiện diện của người thứ ba. Một làn sát khí quanh quẩn ở gần. An đề phòng lập tức lấy Hỏa Linh kiếm ra.

Chỉ có tiếng sột soạt ở một bụi cây, sau đó là sự xuất hiện của hàng loạt những thanh kim loại nhiều dị hình phóng ra. Ánh sắc lạnh từ thân Hỏa Linh kiếm phản chiếu một đường ánh sáng, âm thanh vỡ vụn của kim loại rơi đầy xuống đất.

Từ phía sau có tiếng gầm gừ kỳ lạ. An quay đầu lại nhìn, trạng thái của Tokoyami có vẻ không được ổn lắm.

"Ổn không vậy?" An đi đến gần cậu bạn.

Tokoyami sắc mặt cực tệ, lớn giọng, "Đừng lại gần."

An lập tức dừng bước chân.

"Thịt..." Âm giọng kéo dài đến quái dị. An nghe thấy hàng loạt âm thanh kim loại đang leng keng xé gió bay đến từ phía sau lưng.

Ngay khoảng khắc cô quay đầu, cả tầm nhìn phút chốc bị bóng tối nuốt chửng. An không nhớ rõ những gì xảy ra sau đó.

...

"Bakugou đâu?"

"Đã có." Gã làm ảo thuật đưa tay vào trong túi lục lọi nhưng trống không.

Shouji hét lên kêu cả bọn nhanh chóng bỏ chạy vì đã cướp được trong tay hai viên bi nén từ tên diễn ảo thuật kia. Nhưng tình thế lật ngược, gã ảo thuật kia đã sử dụng chiêu trò để qua mắt cả nhóm.

Chiếc cổng không gian mở ra, gã ảo thuật hòa nhã cúi người chào hạ màn diễn. Từ trong bụi cây, một lực đạo ánh sáng xẹt ngang qua mặt gã, làm rơi những viên bi nén từ trong miệng ra.

Shouji chỉ kịp bắt được một viên. Hai viên còn lại bọn họ không bắt kịp đã rơi vào tay của Dabi.

Midoriya hoang mang nhìn hai theo hai viên nén kia. Ngoài Bakugou và Tokoyami ra, vẫn còn có người thứ ba bị bắt sao?

Gã ảo thuật giải phóng năng lực, Bakugou biến lớn lại như bình thường đang bị gã ảo thuật khống chế.

Còn viên bi nén còn lại, An xuất hiện nằm bất động trên tay của Dabi.

"An!?" Midoriya và Todoroki đồng loạt kêu lên.

"Cô ta sao thế?" Dabi lạnh lùng liếc qua gã kia.

Gã ảo thuật nhún vai, "Tôi không biết. Lúc nhìn thấy thì đã ngất rồi!"

"Được rồi. Xong việc."

Chiếc cổng không gian dần thu nhỏ lại. Đột nhiên, một vật đỏ sẫm vụt ngang qua bọn họ, lao thẳng vào trong cổng không gian. Và chiếc cổng đã hoàn toàn khép kín.

...

An đờ đẫn đầu óc, muốn mở mắt tìm kiếm chút ánh sáng. Nhưng lại gặp một cảnh tượng kinh dị khó tả. Có một thằng ất ơ nào đó đang phóng to gương mặt trước mắt cô và nhìn cô trừng trừng.

An nổi da gà đầy người liền giơ chân đạp vào mặt gã một cái.

Tomura bị đạp ngay giữa trán, gã nắm lấy cổ chân của cô. Lại tiếp tục nhìn cô chằm chằm.

"Nhìnnn..."

Sau n phút.

An nhìn gã, cơ mặt hơi co giật, gằn giọng khó chịu nói: "Có lời mau nói, có rắm mau phóng!" Cứ nhìn bà đây chằm chằm như vậy là đang muốn luyện cho mắt có khả năng biết nói hả?

"Hung hăng quá đi! Chảnh quá đi!" Gã đàn ông bịt kín mặt uốn éo cả thân. "Nhưng dễ thương lắm nha!"

An nhíu mày. Mẹ kiếp! Muốn chửi thề.

An chậm rãi cắt đứt dây thừng trói tay cô và ném sang một bên, cô khoanh tay trước ngực, "Nếu muốn chiêu mộ thành viên thì tôi không hứng thú nhé!"

Tomura siết chặt lấy cổ chân cô, An bình tĩnh lấy Hỏa Linh kiếm kề ngay cổ của gã.

An nói, "Buông."

Tomura lập tức buông tay, cười xòa. "Không cần phải căng thẳng. Thư giãn nào!"

An lấy ra một cái đồng hồ bấm giờ, nhẹ nhàng bấm nút để cho thời gian bắt đầu chạy. "Anh có ba phút để thuyết phục tôi."

Những tên tội phạm nhìn nhau, "..." Hình như cảm thấy không đúng ở đâu đó thì phải?

Tomura kiên nhẫn mời gọi, An lơ đễnh nhìn quanh. Gã nói rất nhiều nhưng cô chẳng nghe lọt được câu nào, nghe từ tai bên phải rồi trượt qua tai bên trái và cuối cùng rớt mất tiêu. Sau ba phút vừa đúng, Tomura tổng tất cả lời dụ dỗ thành một câu ngắn gọn nhưng nghe rất êm tai.

Tomura nói, "Nếu như nhóc cân nhắc đi theo ta. Ta có thể tha chết cho nhóc."

"Nếu các người quỳ xuống gọi bà đây một tiếng tổ tông, bà đây có thể cho các người lập tức lên đứng đầu giới tội phạm." Dám khoe khoang ra vẻ trước mặt tổ tông, muốn bị ngược đãi à.

Tomura: "..." Con nhóc này lấy đâu ra tự tin mà dám nói thế?

Đám tội phạm: "..." Cô ta lấy đâu ra tự tin mà dám nói thế?

Lúc này, cánh cửa của căn phòng bật mở