Dịu Dàng Yêu Em

Chương 245-247




245.

“Mộc Duệ Thần”

“Anh ở đây”

Ngải Ái nhìn mười ngón tay đan vào nhau của cả hai, nghiêm túc nói. “Anh yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm”.

Anh nhíu mày:

“Mong rằng em sẽ không nuốt lời”.

Chun mũi, cô rút tay về, vươn tay ra ngăn Mộc Duệ Thần đang muốn hôn má mình.

“Chỉ cần anh hứa từ nay về sau không được vướng vào xì căng đan tình ái với những cô gái khác, hứa là không được bắt nạt tôi, không được áp bức tôi, không được ra lệnh cho tôi, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình”.

“Anh sẽ suy nghĩ”.

“Anh!”. Tức thật! Xem ra Tổng giám đốc Mộc khó mà bỏ được cái thói trăng hoa bay bướm.

“Ngoài điều thứ nhất ra, những điều con lại anh sẽ suy nghĩ”. Anh cười hì. “Bắt nạt em một chút, áp bức em một chút, ra lệnh cho em một chút, đều được chứ?”

“Không được”. Ngải Ái. “Nếu anh lại bắt nạt tôi tôi sẽ không chơi với anh nữa”.

“Không được nói không trước mặt anh”.

Bản tính khó mà đổi được, cắn cắn một bên má đỏ lựng của cô.

“Bé con, em làm quen đi, đây là cách em cưng chiều em”.

Thằng nhóc chết tiệc này! Không coi ai ra gì!

Ngải Ái trừng mắt, đẩy anh ra, ngồi dậy:

“Tôi chưa đồng ý đâu đấy”.

Nói xong, quơ áo sơ mi của Mộc Duệ Thần mặc vào người, nhảy xuống giường, không hề ngoảnh đầu lại đi tới phòng tắm. Hiện giờ có lẽ cô nên suy nghĩ phải chia tay thế nào với Bắc Hàn.

Mộc Duệ Thần không nói gì nữa chỉ nhìn theo rồi cười.

Khi thấy Ngải Ái vào trong phòng tắm, trong đó có tiếng nước chảy, Mộc Duệ Thần mới cầm điện thoại lên thấy có vô số cuộc gọi nhỡ của Mộc Giản.

Nhấn nút gọi lại, nghe giọng nói gấp gáp của Mộc Giản:

“Cậu chủ, máy bay đã sẵn sàng, chủ tịch đang đợi cậu chủ để bàn về việc đính hô, cậu chủ vẫn còn ở khách sạn sao? Nếu muộn hơn e rằng sẽ không kịp”.

“Một lát nữa, tôi sẽ đến”

Cúp điện thoại, Mộc Duệ Thần mặc quần áo chỉnh tề, nhìn dáng người ẩn hiện trong phòng tắm, mắt tối sầm lại sau đó cất bước đi ra khỏi phòng.

Lúc quay lại, đã là ba ngày sau.

Anh cần phải giải quyết xong mọi việc. Hơn nữa, nhất định phải thành công.

Bởi vì có bé con đang đợi anh ở đây.

Bé con, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa, ngoan ngoãn chờ anh quay lại và cưới em.

*****************

Vừa sấy tóc vừa ra khỏi phòng tắm, Ngải Ái mặc chiếc áo tắm của Mộc Duệ Thần rộng phùng phình đứng nhìn căn phòng rộng lớn.

“Mộc Duệ Thần?”. Cô gọi. “Anh đâu rồi?”

Không có tiếng trả lời, anh đã bỏ đi.

Ngải Ái đi tới giường thấy có một tờ giấy đặt trên đầu giường, không viết nhiều chỉ vỏn vẹn có mấy chữ.

Nét chữ mạnh mẽ giống như tính cách của anh bá đạo và ngang tàng. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chữ viết của Mộc Duệ Tahafn nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.

“Năm ngày nữa gặp lại, chờ anh”.

Cô nghĩ ngợi, rồi nhét vào trong túi xách. Sau khi dọn dẹp mọi thứ, nhìn thấy trên đầu giường có một bộ quần áo của nữ, liền mặc vào rồi đi ra khỏi khách sạn.

Ra khỏi đó, ngồi vào trong xe taxi, đầu tiên cô muốn gọi điện hỏi Mạnh Á Xuyên về chuyện xảy ra tối hôm qua nhưng không ngoài dự đoán anh đã tắt máy, gọi tới phòng nhận sự ở công ty người ta thông báo anh đã xin nghỉ việc khiến Ngải Ái giật mình.

Điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ của Bắc Hàn nhưng Ngải Ái chưa muốn nói chuyện với anh, liền tắt máy rồi dựa người vào ghế.

Khoảng nửa tiếng sau, đến nhà trọ, bước xuống xe, Ngải Ái rảo bước về phía trước mới nhìn thấy trong lối rẽ nụ cười quen thuộc nhất cuộc đời cô – và cũng là người mà cô không muốn gặp nhất vào lúc này.

Những lọn tóc mềm mại bay trong gió, phủ đôi mắt hiền hòa, thân hình cao lớn đứng trước cô. Bắc Hàn mặc một bộ quần áo vải bông, cả người tản mác ra mùi hương khiến người khác thấy thoải mái, trên môi nở nụ cười dịu dàng không bao giờ thay đổi.

“Cô bé”. Anh gọi, giang hai tay ra. “Anh đã về rồi”.

Bước chân của Ngải Ái khựng lại, đứng chôn chân tại chỗ.

“Bắc Hàn”

“Em sợ hả?”. Bắc Hàn áy náy. “Anh đã gọi điện thoại cho em nhưng hình như em rất bận, không nghe…”

“Không, không có”. Ngải Ái lắc đầu, kinh ngạc đứng tại chỗ. “Anh, em…”

Cô đang không biết nên nói thế nào để Bắc hàn không bị tổn thương nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, quá đột ngột.

“Sao anh… lại về đột ngột?”. Cô cười.

“Do anh quá nhớ em” Giọng nói của anh như gió xuân tháng ba, từng đợt thổi vào trong lòng Ngải Ái khiến những lời cô định nói trở nên vô cùng khó khăn.

“Lần này trở về, anh sẽ không đi đâu nữa”. Anh kéo vai Ngải Ái. “Cô bé, em không vui à?”

“Em…”. Ngải Ái cúi đầu xuống. Bắc Hàn nhìn bàn tay trắng mịn của cô, nắm nhẹ rồi cầm lên:

“Sao em không đeo nhẫn đính hôn của bọn mình? Nhưng không sao, anh có bất ngờ lớn dành cho em…”

“Bắc Hàn… Em có chuyện muốn nói với anh… “Cô nhẹ nhàng rút tay lại, kiên quyết.

“Trùng hợp thật, anh cũng có chuyện muốn nói với em”

Bắc Hàn đứng trước mặt cô, cười rạng rỡ. “Lúc đầu định từ từ mới đưa để khiến em bất ngờ nhưng giờ anh sẽ nói cho em biết”.

Anh không cho cô nói gì, lấy từ trong người ra một chiếc nhẫn khảm đá quý đưa lên trước mặt cô, hạnh phúc nói. “Cha đã đồng ý cuộc hôn nhân của chúng mình”.

246.

TỪ CHỐI

“Đây là”

Ngải Ái nhìn chiếc nhẫn đá quý có màu xanh như đại dương, ngập ngừng không dám cầm. “Đây là bảo hộ thạch thấm lam quý gia của Bắc gia mà anh nói…”

“Đúng thế”

Bắc Hàn thấy cô không nhận, kinh ngạc hếch mày lên, thấp giọng nói:

“Cô bé, em không vui sao?”

“Bắc Hàn, em không thể nhận”.

Ngải Ái đẩy tay anh ra, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đầy mong chờ của Bắc Hàn.

“Em… đã…”

Lời cô bị nụ hôn của anh chặn lại ngay sau đó. Anh đột nhiên cúi đầu xuống hôn cô, ngăn cản mọi lời cô định nói.

Nụ hôn dịu dàng, Ngải Ái có thể nghe được tiếng trái tim anh đập loạn xạ. Cô biết anh đang rất mong chờ và vui vẻ vì người cha nghiêm khắc mà anh mất nhiều thời gian mới thuyết phục được cho nên anh đã không kiềm chế được mà hôn cô.

Hai tay Ngải Ái chắn giữa hai người, nhăn trán khi anh muốn hôn sâu nhẹ nhàng đẩy ra.

“Bắc Hàn, em xin lỗi”.

Cô ôm đầu không dám nhìn thẳng vào anh. “Anh đối xử rất tốt với em… Nhưng, em không thể lấy anh”.

Bắc Hàn nhìn Ngải Ái cứ cúi đầu xuống, trong mắt không có vẻ gì là kinh ngạc, dường như anh đã sớm biết điều này, nhếch môi cười lạnh lẽo.

“Cô bé, đừng đùa nữa”. Anh cười. “Em đã nhận lời cầu hôn của anh, không được đổi ý”.

“Đúng, em đã nhận lời cầu hôn của anh”. Ngải Ái nắm chặt hai tay lắp bắp. “Nhưng đó là khi em chưa gặp anh ấy… Giờ em nhận ra người em yêu không phải anh”.

“Tiểu Ái, em đang đùa đúng không?”

Bắc Hàn đưa tay nâng cằm Ngải Ái lên để cô nhìn thẳng vào anh, thấp giọng nói:

“Đừng từ chối anh thẳng thừng, em đang lo lắng chuyện gì?”

“Em xin lỗi, em nhận ra người em yêu là…”

Chợt cô thấy… mệt mỏi hết sức, hai mắt ríp cả lại… Ngải Ái nhíu mày lắc đầu, đầu óc choáng váng, hai mắt hoa lên, cô nhìn thấy trước mắt như bầu trời nhập vào đại dương, cảm thấy khó thở… Bị gông cùm vào trong màu xanh đó…

“Sao em…”

Cô thì thầm, vừa nhấc chân lên, cả người mềm nhũn, lảo đảo vài cái, cuối cùng mắt nhắm nghiền ngã ập vào trong lòng Bắc Hàn, ngủ thiếp đi.

Bắc Hàn dễ dàng ôm được cô, miệng cười khẽ, giọng nói nghe qua có vẻ khá cưng nựng, và thở dài bất đắc dĩ:

“Cô bé này, tại sao lại không chịu nghe lời”.

Nói xong, anh cúi người hôn trán cô.

Em phải ở cạnh anh, cô bé.

********************

Trong quán rượu tối tắm, ánh đèn leo lét không nhìn rõ mọi thứ. Trước cửa có một chàng trai cao gầy mặc đồ đen gắt gỏng nhìn quanh quán rượu. Thanh Dạ dễ dàng tìm được người đàn ông hai tay ôm gái.

Râu ria xồm xoàm, chiếc áo đỏ bị đàn bà cởi toạt ra, môi nhận ly rượu họ rót cho.

Thanh Dạ bước đi thật nhanh tới trước mặt anh, ném một đống đồng tiền lên bàn, nhìn đám đàn bà ra lệnh. “Cầm lấy mà chia nhau, giờ các cô đi được rồi”.

Các cô gái cầm tiền rồi bỏ đi, Thanh Dạ ngồi xuống ghế bên cạnh người đàn ông, nhíu mày:

“Mộc Dịch Triệt…”

Mộc Dịch Triệt đã ngồi đờ đẫn trong quán rượu này hai ngày hai đêm, nửa say nửa tỉnh, mở đôi mắt lờ đờ, khàn khàn giọng trả lời một cách sexy:

“Mày đuổi các cô gái của tao đi đâu rồi? Mày là ai?”.

Mộc Dịch Triệt cúi xuống ghé sát vào Thanh Dạ, giọng không vui. “Để tao nhìn kỹ mày là thằng nào dám liều mạng tới làm phiền tao”.

“Hôi chết mất! Nồng nặc mùi rượu. Cút, tránh xa tôi ra”.

Thanh Dạ quát nhưng không né ra, mày nhíu chặt lại, lẳng lặng phun ra một câu. “Mị, giờ anh đúng là một “phế vật” rồi đấy”. [Ai thay giùm mình cái từ phế vật nhé].

Mộc Dịch Triệt cười, không nói gì tiếp tục rót rượu.

“Hãy đi theo tôi!”

Mộc Dịch triệt hờ hững uống rượu.

“Chủ nhân của chúng tôi muốn gặp anh”. Thanh Dạ nhắc lại một lần nữa, bất mãn nhìn tên lôi thôi Mộc Dịch Triệt, hừ lạnh. “Năm đó, một mình anh chống chọi với những người trong tổ chức của Yamaguchi khiến bọn họ không chết thì cũng bị tàn phế. Tôi đoán đều có nguyên nhân. Cho dù làm thế cũng không có nghĩa là anh đã thoát được ra khỏi tổ chức, đó không phải tác phong của anh”.

Tay chợt khựng lại, Mộc Dịch Triệt quay sang:

“Thanh Dạ, nước sống không phạm nước giết. Cô đến đây có mục đích gì?”

Tốt, cuối cùng cũng trả lời. Thanh Dạ cười tự tin:

“Thiếu gia của chúng tôi cho mời anh”.

“Kẻ nào muốn gặp tôi kêu hắn tới đây”.

Uống ực ly rượu, Mộc Duệ Thần mở chiếc cúc áo thứ ba, thở ra mùi rượu:

“Chẳng lẽ anh không muốn biết người năm đó đã bắn tin cho Yamaguchi là ai?”. Thanh Dạ đứng dậy, không muốn dựa quá gần vào Mộc Dịch Triệt. “Bị cướp khỏi tay người con gái anh yêu, lại còn làm cho cô ấy mất hết trí nhớ. Nếu muốn biết thì anh hãy đi theo tôi”.

Nói xong, đứng dậy, quay người bỏ đi.

Thanh Dạ tin chắc rằng Mộc Dịch Triệt nhất định sẽ đi theo cô. Nhưng khi ra đến cửa quán rượu, quay đầu lại không ngửi thấy mùi rượu, sau lưng cũng không có ai, hơn nữa chỗ vừa nãy Mộc Dịch Triệt ngồi cũng trống không.

247.

THANH DẠ

Thanh Dạ đi ra khỏi quán rượu, đầu nghĩ cách làm thế nào để Mộc Dịch Triệt chịu theo cô về gặp thiếu gia.

Chưa tới lúc cô ra tay với Mộc Dịch Triệt. Đó là người đàn ông vô cùng nguy hiểm, cô vẫn còn thua anh ta tới hai bậc, chỉ có thể dùng mưu mới thắng được, tuyệt đối không nên đối đầu với Mộc Dịch Triệt.

Không lẽ, cô đã phán đoán sai.

Việc Mị lọt vào tay trùm xã hội đen Yamaguchia và vụ nổ năm đó…

Xem ra cần phải điều tra cho ra điểm mấu chốt…

Nghĩ thế, Thanh Dạ đã đi vào trong một con hem nhỏ. Vừa bước vào, đột nhiên cô cảm nhận được luồng ấm khí cực mạnh.

Rất lạ!

Quay người lại ngay lập tức, trong tay xoẹt ra một con dao tinh xảo cầm lên hướng về phía đó, tay phải bằng tốc độ nhanh nhất rút ra một khẩu súng màu đen giơ ra sau. “Ai”

Trời tối đen, Thanh Dạ căng mắt nhìn, chợt kinh ngạc nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh.

“Là anh!”

“Tôi nghĩ chúng ta gặp nhau ở góc ngã tư này sẽ thích hợp hơn, cô thấy sao?”. Mộc Dịch Triệt nhún vai. “Tiểu Dạ, có tiến bộ, tiếc là cô không bao giờ có thể chĩa được họng súng vào đầu tôi”.

“Anh”. Nhìn chiều cao của cả hai quá chênh lệch, mặt Thanh Dạ đỏ lên vì giận, rút lại khẩu súng đang chỉa vào ngực Mộc Dịch Triệt lẩm bẩm. “Lần sau, tôi nhất định sẽ bắn vỡ sọ anh”.

“Tôi sẽ chờ cái ngày đó, Tiểu Dạ”. Mộc Dịch Triệt định khoác vai Thanh Dah nhưng khi tay vừa chạm vào vai, chợt nghe có tiếng loảng xoảng.

Mộc Dịch Triệt biết vừa có một viên đạn bắn sượt qua thắt lưng, nếu Thanh Dạ không nương tay, có lẽ giờ anh đã chảy máu đầm đìa.

Mộc Dịch Triệt bật cười, dựa người vào tường:

“Thiếu gia của cô sai cô đi gặp tôi là lầm to”.

“Mộc Dịch Triệt, nể tình anh trước kia là đồng môn với tôi, lần này tôi tha cho anh”. Thanh Dạ rống lên cảnh cáo, ra sức phủi phủi đầu vai vừa nãy bị Mộc Dịch Triệt đụng chạm. “Bẩn chết đi được, thật ghê tởm, bàn tay bẩn thỉu của tên bẩn thỉu, lần sau gặp lại tôi sẽ giết anh”.

Mộc Dịch Triệt đứng thẳng người, thân hình cao lớn của anh tạo thành một cái bóng thật dài dưới ánh trăng. Anh nhìn Thanh Dạ đang tức tối, nghiêm túc hỏi:

“Xin hỏi, tiểu Thanh bị mắc bệnh sợ đàn ông thì sao có thể đi cùng tới tới gặp thiếu gia của các người được đây?”

“Không liên quan tới anh”. Thanh Dạ ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, giọng nói như núi lửa phun trào. “Anh đứng cách xa tôi ba mét, không được hỏi, không được nói chuyên, và cũng không được chạy trốn”.

Những lọn tóc bay bay trước trán, đôi mắt đen liếc Thanh Dạ.

“Xem ra bản chất của phụ nữ đã bị tuyệt chủng trên người cô”.

“Câm ngay”.

Đoàng! Lại một phát đạn.

Nhưng với phát súng này Mộc Dịch Triệt né được, anh so vai cười vang:

“Trong tổ chức có quy tắc, khi không thực hiện nhiệm vụ không được vô cớ nổ súng, cô đã vi phạm”.

Mắt Thanh Dạ lóe sáng:

“Cái quy định rách nát đó ai mà tuân thủ chứ”.

Mộc Dịch Triệt nhìn cô hỏi:

“Cô đã tách khỏi tổ chức”.

Thanh Dạ lạnh lùng hừ một tiếng.

“Tại sao?”. Mộc Dịch Triệt nhíu mày. “Cô chư abao giờ phạm sai lầm”.

“Đó không phải việc của anh”.

“Cô là do một tay tôi nuôi lớn, sau lại không liên quan”. Mộc Dịch Triệt kéo cánh tay Thanh Dạ. “Tiểu Dạ, cô giấu tôi…”

“Buông tôi ra!”. Mặt Thanh Dạ đột nhiên biến sắc, tái nhợt không hột máu, la hét. “Mộc Dịch Triệt không được đứng gần tôi nếu không tôi giết anh”.

Luôn mặc đồ nam và có chứng sợ đàn ông khá nghiêm trọng, đã không chạm vào thì thôi chứ một khi đứng quá gần đàn ông, cô nàng rất muốn nã đạn vào họ.

Mộc Dịch Triệt thở dài, xua tay:

“Tiểu Dạ, tôi là sư phụ của cô”.

“Tốt”. Thanh Dạ lạnh lùng cắt ngang lời anh, nhìn thẳng về phía trước.

“Thời gian không còn nhiều nữa, tôi không muốn để thiếu gia đợi”.

Gió thổi thốc qua, thổi bay mái tóc vào vạt áo của Mộc Dịch Triệt, anh ngước mắt nhìn cô gái ngang tàng, đầu xuất hiện một hình bóng….

Mộc Duệ Thần đào hoa có tiếng rốt cuộc lại bị Ngải Ái lấy mất trái tim…

****************

Bụng đau dữ dội, Ngải Ái nhắm nghiền hai mắt lại nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa ướt tóc và gối, cô ôm ngực khó thở, gập người lại nhưng không thể chống lại được sự sợ hãi.

“Mộc… Duệ Thần”.

Luôn miệng gọi cái tên này, chớp hàng mi rồi từ từ mở mắt ra.

Đập vào mắt là những đồ vật vừa quen thuộc vừa xa lạ và nụ cười như tỏa nắng.

“Em dậy rồi”. Anh đưa cho cô cốc nước. “Mơ thấy ác mộng à?”

Ngải Ái nhìn cốc nước trong suốt, hai tay xoa ly, mặt trắng bệch, khó khăn nói:

“Anh đã về”

Bắc Hàn ngồi bên giường, nhìn chàm chằm vào đôi mắt vô hồn của Ngải Ái, gật đầu:

“Ừ, anh về rồi”

“Em muốn gặp anh ấy”. Ngải Ái đặt chân xuống giường, kích động, vô thố. “Em muốn đi gặp Mộc Duệ Thần, em muốn thấy anh ấy”.

“Tiểu Ái, tại sao em lại muốn đi gặp cậu ta”. Ánh mắt Bắc Hàn bình tĩnh và lãnh đạm. “Cho dù cậu ta đã làm tổn thương em?”

Ngải Ái sững sốt khựng người, đứng chôn chân tại chỗ, hai mắt dại đi.

“Em muôn gặp anh ấy”.

Bắc Hàn ôm cơ thể mềm mại của cô, nói vào tai cô:

“Mộc Duệ Thần không xứng đáng”.

Không đáng giá.

Bị Bắc Hàn vòng tay ôm trước ngực, mắt Ngải Ái sũng nước rốt cục không cách nào kiềm chế được khóc nức nở.

Mộc Duệ Thần mười ba tuổi… Mộc Duệ Thần mười tám tuổi… Cô và anh đã hứa hẹn với nhau… Anh ôm cô và gọi cô là bs con… Anh bá đạo với cô… Anh tàn nhẫn với cô…

Con của cô… Cảnh anh làm tình với Mộc Lị Vi… Tất cả, giờ đây, cô đã nhớ lại tất cả mọi chuyện.

Kể cả những ngày nay ở bên Mộc Duệ Thần… Mạnh Á Xuyên… Tất cả đều sáng tỏ, từng người xuất hiện bên cạnh cô hóa ra đều là người quen.

Cô muốn hỏi Mộc Dịch Triệt, tại sao, anh lại đẩy tôi vào người đó? Mộc Dịch Triệt, tại sao anh chưa bao giờ thực hiện những gì đã hứa với tôi? Tại sao… lại muốn tôi tiếp tục có liên quan tới người đó?

Nhớ lại cái đêm tình của mình và Mộc Duệ Thần, ngực cô đau nhói, nụ cười trên môi méo xịch.

Duyên trước còn chưa rõ ràng à, sao có thể lại để bị lún sâu vào lần nữa?

Đồ ngốc! Mới có mấy ngày mà đã yêu Mộc Duệ Thần… Cho dù bây giờ đã nhớ lại mọi tổn thương giữa cả hai, cô vẫn yêu Mộc Duệ Thần như trước bằng tình yêu khắc sâu vào tim…

Cho dù anh không quan tâm tới cô.

“Hiện tại, anh ta đã bỏ rơi em”. Bắc Hàn lau nước mắt cho cô, giọng trách cứ. “Sao em còn khóc vì cậu ta?”

Ngải Ái cắn môi, quay mặt đi, nhắm nghiền mắt, không muốn nghĩ tới những điều khiến cô đau lòng.

Bên trên tờ báo đặt đầu giường lật, có một tiêu đề viết mực đỏ.

Tổng giám đốc Mộc thị tuyên bố đính hôn, hai ngày sau cử hành nghi thức đính hôn tại Mộc gia, ba ngày sau cử hành hôn lễ ở New York.

Giống như cây dao đâm khoét trái tim cô, đau tới mức cô không dám mở mắt ra, sợ khi nhìn thấy ảnh người đó, sợ nhìn thấy ba chữ Mộc Duệ Thần, càng đau đớn khổ sở hơn…

*********************************

“Hôn lễ? Tôi chỉ đồng ý sẽ đính hôn”.

Giọng nói mạnh bạo không có tí đường sống, chàng trai ngồi đối diện với một ông lão to lớn, mặt hằm hè thể hiện cơn tức cửa anh.

“Duệ Thần, Kiều An Kỳ là người con gái xứng đôi với cháu, cô bé có thể sinh ra được người thừa kế xuất sắc, cháu còn do dự điều gì?”. Ánh mắt Mộc Thận từng đợt lạnh lẽo. “Ta vì cháu mới giữ lại cái mạng của người đàn bà kia, cháu nên cảm ơn ta mới phải?”

Người đàn bà kia.

Cảm ơn.

Mộc Duệ Thần cười khẩy, mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy. “Người đàn bà đó — đúng là mẹ của tôi, vợ của cha tôi và cũng là người đàn bà của ông nội”.

Cắn răng nói, mặt Mộc Duệ Thần tối đen.

Đúng vậy, đây là một sự sỉ nhục! Sỉ nhục lớn nhất cuộc đời anh!

Ông nội và cha cùng một vợ, cha bị ông nội bức tử, và người thừa kế Mộc thị là anh, thậm chí không thể xác định được nên gọi người đang ngồi trước mặt là ông nội hay cha…

Gia tộc Mộc thị, coi đàn bà như một công cụ sản xuất ra con người, khiến họ không có bất kỳ quyền lợi gì, nghiễm nhiên trở thành nô lệ.

Giống như người phụ nữ này…

@Thảo nào mà Mộc Duệ Thần từng nói với Ngải Ái là em không thể là vợ tôi. Anh chàng nói câu đó không phải vì không yêu Ngải Ái mà chỉ để bảo vệ cô mà thôi.