Dịu Dàng Yêu Em

Chương 165-166




165.

“Cha!” Mộc Lị Vi nhìn lướt qua Mộc Giản, nũng nịu trách. “Cha không biết là con rời biệt thự và đang ở thành phố B à? Cậu chủ gặp nguy hiểm mà cha chẳng cho con biết gì cả”.

Cô ta lấy một chiếc bình thủy tinh đựng chất lỏng trong suốt từ trong túi ra, cười nói:

“Con đã từng đến các trung tâm nghiên cứu của chủ tịch, và tình cờ phát hiện ra thuốc giải thoái hóa xương sụn nên tiện thể cầm theo luôn… Cha phải nhắc cậu chủ biết ơn con đó nha”.

Mộc Giản thở dài nhẹ nhõm, con gái ông hiếm khi làm được một việc gì tốt đẹp trong suốt nhiều năm qua:

“Sao lại phải biết ơn con? Đây là trách nhiệm của con con không nhớ sao?”

Mộc Lị Vi hừ lạnh một tiếng:

“Con ngay cả trang điểm cũng không có, chạy một mạch tới đây muốn được cậu chủ biết ơn thì có gì xấu ạ”.

“Ngải tiểu thư”. Mộc Giản không nghe Mộc Lị Vi nói nữa, quay người mỉm cười với Ngải Ái. “Tôi đảm bảo cậu chủ sẽ bình an. Cô đừng quá lo lắng”.

Ngải Ái nhẹ nhõm gật đầu với Mộc Lị Vi:

“Cảm ơn bác sĩ Mộc”.

“Không cần cảm ơn tôi đâu Ngải tiểu thư…”

Đôi mắt xanh biếc của Mộc Lị Vi nhìn Ngải Ái, ánh mắt đó ám chỉ hàm ý mà hai người hiểu được trong câu sau của Mộc Lị Vi. “Do cậu ấy cũng là cậu chủ của tôi”.

“…Đúng thế”.

Ngải Ái lùi lại mấy bước, quay mặt đi. Mộc Lị Vi nhìn thấy thái độ của cô liền mỉm cười đắc ý.

Mộc Giản nhìn Mộc Lị Vi nói:

“Lị Vi, còn đứng đó làm gì, mau đi cứu cậu chủ”.

“Con biết rồi!”

Mộc Lị Vi cười rạng rỡ, nện đôi giày cao gót trên hành lang bệnh viện rồi tiến vào trong phòng phẫu thuật.

Lúc cô ta đi đến cửa còn cố tình quay lại nhìn lướt qua Ngải Ái thấy cô cũng đang nhìn ả, nhìn ánh mắt cô ngoài sự biết ơn ả ra còn có một chút phiền muộn.

Đúng là… Con nhỏ ngu ngốc dễ dụ!

Nhưng mà bảy ngày cũng lâu thật đấy cậu chủ. Lị Vi chờ cậu chủ khổ sở lắm. Dù sao cũng không thành vấn đề, thời cơ vẫn chưa tới.

Nghĩ đến đó, Mộc Lị Vi vuốt mái tóc vàng óng, đưa ngón tay ấn vào cánh cửa tự động, khóe môi mỉm cười.

Cánh cửa lớn mở ra sau đó đóng lại. Rầm một tiếng.

Ngải Ái chợt giật mình nhìn cánh cửa bằng thép đang đóng chặt, loạng choạng bước tới, nhớ ra cả Mộc Giản và Mộc Lị Vi đều vào trong đó, chỉ còn một mình cô đứng bên ngoài phòng phẫu thuật.

Giống như cánh cửa ngăn cách hai thế giới. Cô cứ đứng mãi ở đó, không nhúc nhích.

Khoảng một tiếng sau, cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Mộc Lị Vi nghiêng đầu bóp vai đi ra ngoài, nhướng mày nhìn Ngải Ái:

“Sao cô vẫn còn ở đây? Tôi tưởng cô về lâu rồi?”

Ngải Ái thấy hơi xấu hổ, mấp máy môi, khàn giọng nói:

“Cậu ấy… Mộc Duệ Thần không sao chứ?”

“Ừm, đã uống thuốc giải, không sao rồi!”. Mộc Lị Vi ngồi xuống ghế nhìn chằm chằm Ngải Ái, ánh mắt căm ghét. “Ngải tiểu thư, bộ dạng cô lúc này cũng đặc biệt đấy”.

Ả chép miệng lắc đầu:

“Cô định mười hai giờ đêm ra đường hay đang cosplay nữ quỷ?”

Ngải Ái cúi đầu nhìn mình, váy ngủ nhăn nhúm dính đầy máu, chân mang dép lê… Đúng là giống ma nữ thật.

Cô lắc đầu:

“Chuyện đó tôi không thích lắm, do tôi không kịp thay đồ thôi”.

“Vậy thì tốt. Người kỳ quặc như cô cậu chủ cũng dễ chán”.

Mộc Lị Vi đứng dậy, do ả ta mang giày cao gót nên cao hơn Ngải Ái cả một cái đầu.

“Ngải tiểu thư, ở đây không có việc của cô”. Mộc Lị Vi nhìn xuống Ngải Ái. “Cậu chủ đã qua cơn nguy kịch, ở đây dưỡng thương mấy ngày sẽ khỏi hẳn. Cô về đi”.

“Tôi chỉ muốn chờ cho tới khi nào cậu ấy tỉnh lại…”

“Cậu chủ bị thương nặng như thế và trì hoãn việc uống thuốc giải là do ai hả?”. Mộc Lị Vi cười lạnh lẽo. “Nước của cô chẳng phải có câu thành ngữ. Con người đáng quý ở chỗ tự trọng… Chắc Ngải tiểu thư hiểu câu này hơn tôi chứ nhỉ?”

Ngải Ái nhìn phòng phẫu thuật ngập ngừng.

Trước đó còn khiêu khích Mộc Duệ Thần được, chỉ sau đó thôi anh lại ngất đi rồi nói mấy câu vô nghĩa…

Hay là, anh thật sự không muốn gặp lại cô. Lần gặp mặt hôm nay, không phải anh trừng phạt cô mà hai người đã cãi nhau.

Hai tay nắm chặt lại dần dần được thả ra, Ngải Ái buông thõng hai vai. Hay là, thôi vậy. Gặp nhau không bằng không gặp còn hơn.

Cô đang định bước đi, chân chợt dội lên cảm giác đau đớn không thể nào tả xiết.

Ngải Ái nhìn xuống thấy gót giày nhọn hoắc của Mộc Lị Vi đang dẫm lên chân mình rồi xoay một vòng.

Da bị gót giày nhọn cắm vào rách toạc chảy máu.

Ngải Ái hít vào thật sây, rất muốn ngẩng đầu lên mắng Mộc Lị Vi.

Nhưng không ngờ chân còn chưa dứt ra được lại bị ả vươn tay xô ngã xuống đất.

Ngải Ái bị té đau ê ẩm, cánh tay đập xuống sàn lạnh lẽo.

“Mộc Lị Vi, cô đừng quá đáng như thế”.

Cô cố sức gỡ chân Mộc Lị Vi ra. Ả nhấc chân lên, nhìn cô ngồi dưới nền, nhếch môi cười:

“Mày hại cậu chủ bị như thế, tao làm như vậy còn chưa thấm vào đâu? Ngải tiểu thư, mày đừng quên, cậu ấy không chỉ là là người đàn ông của một mình mày mà còn là người đàn ông của tao. Mày hiểu chưa?”

Nghe xong câu nói đầy hận thù của ả, Ngải Ái giận run cả người. Nhưng cô lại không có cách nào có thể phản bác lại.

Mộc Duệ Thần không phải chỉ có cô và đúng là Mộc Duệ Thần bị thương cũng tại cô…

“Ngải tiểu thư, sao tiểu thư lại bất cẩn như vậy?”. Mộc Lị Vi bất ngờ cười nói vui vẻ như trước đây, đưa tay đỡ Ngải Ái đứng dậy. “Nền nhà rất trơn, cô phải cẩn thận chứ”.

Ngải Ái nhìn thấy Mộc Giản đang đi tới.

Mộc Giản thấy cô bị ngã mặt biến sắc ngay, vội chạy nhanh tới:

“Ngải tiểu thư, cô không sao chứ?”

“Cha, lúc nãy Ngải tiểu thư bị ngã, con đang đỡ cô ấy dậy…”

Ngải Ái đẩy Mộc Lị Vi ra, tự mình đứng dậy, phủi phủi váy ngủ, bình thản nói:

“Cháu không sao, chú Giản. Cháu bị trượt chân ấy mà”.

“Ngải tiểu thư, cậu chủ không sao rồi. Cô có muốn vào thăm cậu chủ không?”

“Không, không ạ. Cháu nhớ ra cháu còn có việc phải làm. Chú Giản chăm sóc cậu ấy nhé… Cháu… sợ cậu ấy chết nên mới đợi tới bây giờ, ngoài ra không có ý gì nữa đâu ạ, bởi vì đều là do cháu mà ra. Giờ cậu ấy không sao rồi… Cháu phải đi, ở đây phí thời gian quá…”

“Phí thời gian?”

Bị giọng nói lạnh lẽo trầm trầm cắt ngang khiến Ngải Ái giật bắn mình, cô hoảng hốt ngước mặt lên.

Đó chính là Mộc Duệ Thần.

Sắc mặt Mộc Duệ Thần vẫn tái nhợt, vẻ mặt đó có thể khiến người khác sợ hãi.

Anh tức giận mím môi nói:

“Bé con, cô thật sự… khiến tôi ngạc nhiên hết lần này đến lần khác…”

Giọng nói lạnh như băng làm Ngải Ái run rẩy cả người, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên.

Sau đó cô cắn chặt răng, quay người bỏ chạy.

“Ngải tiểu thư!”

Chú Giản gọi lớn đằng sau và muốn đuổi theo nhưng bị Mộc Duệ Thần ngăn lại:

“Chú Giản, không cần đuổi theo cô ấy”.

“Nhưng thưa cậu chủ, đang là đêm khuyên, một thân một mình Ngải tiểu thư…”

“Mặc kệ cô ấy!”. Mộc Duệ Thần nhắm mắt lại, mệt mỏi nói. “Tôi muốn yên tĩnh nghỉ ngơi”.

Phí thời gian!

Ba chữ đó dễ nghe quá nhỉ!

Hóa ra cô ấy không hề muốn ở bên cạnh anh nên mới nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét, tỏ thái độ ngang ngạnh với anh.

Được thôi, tôi sẽ thả em đi… Chỉ một lúc tôi… Cho em rời khỏi tôi một lúc…

Bởi vì, bây giờ tôi không muốn phải đối diện với ánh mắt đau thương và từ chối tôi của em, cũng không muốn đối diện với sự lạnh nhạt và chế giễu của em càng không muốn nghe em thì thầm bên tai tôi “không nên dây vào cậu, không nên…”

Giờ… quá mệt mỏi… quá mệt mỏi rồi…

Mộc Giản nhìn anh gật đầu, ra lệnh cho Mộc Lị Vi:

“Lị Vi, đi nói với bác sĩ là cậu chủ tỉnh rồi, muốn họ kiểm tra tổng quát lần thứ hai”.

Mộc Lị Vi gật đầu. Mộc Giản nhắc nhở:

“Cậu chủ không nên…”

“Ừm!”. Anh nằm xuống giường. “Tôi không sao, đừng lo lắng nữa, chú Giản”.

Bởi vì chỉ muốn được nghe giọng nói của cô ấy… mà thôi.

Ngải Ái lê bàn chân bị thương, lảo đảo ra khỏi bệnh viện.

Chân tiếp xúc với gió lạnh buốt rát kinh khủng, đau tới mức cô phải bước đi rất khó khăn.

Cô không hiểu. Rõ ràng đã chạy trốn được rồi… Tại sao vẫn bị Mộc Duệ Thần bắt lại dễ dàng… Cô vì quá lo lắng cho Mộc Duệ Thần, muốn hỏi vết thương của cậu ta sao rồi thôi mà, muốn giận cậu ta tại sao lại vì cô mà trì hoãn việc uống thuốc giải… Nhưng chẳng hiểu tại sao lúc đó lại nói mấy câu ngu ngốc như thế…

Rõ ràng cô có thể ở trong phòng bệnh đợi Mộc Duệ Thần tỉnh dậy… Vậy mà lại bị Mộc Lị Vi hành xác. Lòng cô bây giờ đau lắm…

Ngải Ái à, mày ngu lắm, mày ngu lắm có biết không hả…

Cô lục túi, nhận ra bên trong chỉ có mấy xu tiền lẻ, không đủ để đi taxi mà lúc này là rạng sáng xe bus cũng chẳng có chuyến nào.

Cô đang đứng ở trung tâm thành phố, trong khi cô lại ở vùng ngoại thành, nếu giờ mà đi bộ về nhà cho dù đi thâu đêm cũng chưa chắc về được tới nhà.

Ngải Ái cầm mấy đồng xu tới trạm điện thoại công cộng, do không muốn quấy rầy Thang Tiểu Y đang ở bệnh viện nên gọi cho các bạn đại học không ngờ họ đều tắt điện thoại nên thôi.

Đầu cô chợt xuất hiện một số điện thoại quen thuộc nhưng ngay khi bấm xong số của Bắc Hàn cô liền gác máy.

Trước giờ khi gặp bất kỳ khó khăn gì, cô luôn tìm Bắc Hàn và lần này cũng vậy.

Thế nhưng… Lần này thì khác…

Cô cắn môi, quay đầu bỏ đi.

Nếu không muốn để Bắc Hàn bị liên lụy thì nên tập cho mình tính kiên cường. Ngải Ái uể oải bước đi trên đường phố, mới bước được mấy bước nhìn thấy trước mắt một cái bóng áo trắng, người đó lướt qua người Ngải Ái rất nhanh, chưa kịp nhìn ra người hay mà thì biến mất.

Đang lúc hoảng hồn thì một chiếc xe Benz trờ tới, đỗ xịch bên cạnh cô.

Cửa xe được kéo xuống, gương mặt một người phụ nữ xuất hiện, bà này rất đẹp nhìn khá sang trọng và duyên dáng. Ngải Ái sực nhớ ra hình như cô đã từng gặp bà này ở đâu đó.

“Xin lỗi cô, cho hỏi vừa rồi cô có thấy một cô bé lái xe máy khoảng mười lăm tuổi, tóc dài, mặc áo trắng”. Bà cười rạng rỡ. Ngải Ái giật mình, im lặng một lúc rồi lắc đầu:

“Không có ạ”.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô không giống đang nói dối liền nói với tài xế:

“Đây là ngã tư. Hôm nay tôi nhất định phải bắt được nó, làm thịt cái con bé quỷ sứ trời đánh đó”.

“Vâng thưa phu nhân”.

Cửa xe được đẩy lên, chiếc xe biến mất trong màn đêm.

Ngải Ái đột nhiên hoàn hồn. Cô bé mặc áo trắng chính là cái người vừa nãy đi lướt qua cô bằng vận tốc ánh sáng đấy à…

Ồ. Vậy là mình gặp rồi mà.

Đang định giơ tay lên gọi thì vai bị đập mạnh một cái.

Một mùi hương thơm phức bay vào mũi cô. Cô quay đầu lại, nhìn cô bé đi từ trong ngõ cụt ra và đang đặt tay lên vai mình, nheo mắt cười:

“Cảm ơn chị nhé”.

“Em là…”. Ngải Ái chợt kêu to. “À đúng rồi, em là cô bé đã giành cái ô ở cửa hàng tiện lợi với chị”. [Con bé này hình như là con gái của ông trùm nào đó thì phải…]

“Giành ô? Chị có phóng đại quá không thế? Em mà đi giành ô với chị hả?”. Cô bé kia cãi lại. “Em có phải con nít đâu là đi tranh giành thứ này thứ kia của người khác. Hôm đó là do em thấy chị khóc nên mới nhường ô cho chị, hiểu chưa?”

“Người phụ nữ vừa nãy tìm em à?”. Ngải Ái gật đầu hỏi. “Bà ấy là gì của em…?”

“Dì ruột”. Cô bé thờ ơ trả lời. “Dù sao chị cũng đã cứu em một lần, sau này có dịp em sẽ cảm ơn chị sau nhé”.

Cô bé lại đập vai Ngải Ái, dò hỏi:

“Nhà chị ở đâu vậy?”

166.

“Lúc nãy chị vô tình vẫy tay thôi mà”.

Đúng là lúc đó cô bé thấy mình ướng phó không được tốt cho lắm, nhưng giờ này cô bé thấy rất tuyệt vời.

Ngải Ái đọc địa chỉ rồi ngờ vực hỏi:

“Sao lại hỏi chị nhà ở đâu?”

“Chị hay thật! Tất nhiên là đến ngủ nhờ rồi”. Cô bé tức giận quát rồi ngồi lên xe máy, hếch cằm. “Lên xe đi, em chở chị về”.

Ngải Ái không hiểu gì luôn nhưng vẫn ngồi lên xe. Mông vừa đặt xuống yên, chiếc xe đã lao vút đi. Tốc độ có thể khiến người khác xây xẩm mặt mày. Ngải Ái có cảm giác như mình đang bay hoặc là lơ lửng trên trời.

Đúng 20 phút, chiếc xe mô tô đã tới được khu nhà của Ngải Ái.

Cô bé kéo Ngải Ái lên lầu, rồi ngay sau khi cô mở cửa đã chui tọt vào trong phòng ngủ:

“Nói cho chị biết, đừng có làm phiền em đấy. Lúc em ngủ không được tới gần nếu không chị sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng đấy. Chừng đó đừng có trách em không báo trước”.

Dứt lời, cô bé đóng rầm cửa lại, để Ngải Ái đứng bên ngoài phòng khách rầu rĩ vì không hiểu gì hết.

Rồi cô nghĩ trước hết phải băng bó vết thương ở chân thay vì đứng đây quản chuyện của con bé kia.

Thay quần áo xong, cô ngồi trên ghế nệm xem xét vết thương trên chân mình. Chợt chú ý tới chiếc di động để trên bàn, cầm lên thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ đều là của Bắc Hàn.

Đang do dự không biết có nên gọi lại cho anh không thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Ngải Ái lết chân ra mở cửa, kinh ngạc:

“Bắc Hàn, sao anh lại…”

“Bé ngốc, em tìm anh mà, đã có chuyện gì xảy ra?”

Mặt Bắc Hàn hơi đỏ, thở hổn hển cho thấy anh vừa chạy tới đây.

Ngải Ái cúi mặt lắc đầu:

“Không có ạ. Em không sao. Em đây có tìm anh… Khuya thế này sao anh còn tới tìm em?”

“Sao lại không có? Em có gọi điện cho anh mà?”. Bắc Hàn nhìn cô lắc đầu, giọng anh vừa trách cô vừa có cả sự buồn bã. “Em còn nói em không sao nữa ư? Thế thì tại sao chân lại bị thương?”

Anh đi vào trong, tiện tay đóng cửa lại, ngồi xổm xuống đất quan sát vết thương ở chân cô.

Ngải Ái hoảng hốt vì bất ngờ lùi lại phía sau:

“Anh à,… khoan đã. Á”

Anh bắt được cổ chân cô, cánh tay vươn ra ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng như hồ nước:

“Nếu em nói dối, anh sẽ mãi mãi ôm em như thế này để em không biến mất khỏi anh”.

Ngải Ái rất muốn hét lên nhưng lại sợ con bé trong phòng kia nghe thấy vội bụm miệng lại. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Bắc Hàn, cô chợt thấy xấu hổ vô cùng, cúi gằm mặt xuống.

“Em… không nói dối”. Cô ngập ngừng. “Do em không cẩn thận nên bị té xứt da thôi”.

“Vết thương này nhìn bằng mắt thường là biết do ngoại lực tác động. Bé ngốc, em tưởng có thể qua mặt được bác sĩ sao”. Bắc Hàn bế cô đặt xuống ghế nệm, nâng chân cô để trên đùi mình. “Còn nữa, anh gọi điện thoại chị để xác nhận, lỡ như nếu nửa đêm anh tự tiện xông vào nhà người khác rồi bị hiểu lầm thì nguy to…”

Ngải Ái ôm đầu lí nhí:

“Chỉ là số điện thoại công cộng thôi mà, kỳ lạ thật…”

“Đúng thế, kỳ thật đấy…”. Bắc Hàn mỉm cười ấm áp, nhìn cô âu yếm. “Bởi thế nên mới nói em ngốc, ngốc quá…Em quên số điện thoại đó là số cá nhân của anh à”.

“Nhiều người cũng biết mà, sao anh lại nghĩ là em gọi”.

“Không phải, chỉ có hai chúng ta biết thôi”.

Ngải Ái ngẩng đầu lên ngạc nhiên:

“Hả… Là sao?”

“Hai người, là anh và em”. Bắc Hàn lấy từ trong hòm thuốc ra chai thuốc khử trùng, nhoẻn miệng cười. “Là số chỉ một mình em biết”.

Ngải Ái vội quay mặt đi không dám nhìn Bắc Hàn.

Ánh mắt dịu dàng đó có thể khiến người khác nín thở nên cô thấy hơi sợ, không dám đối mặt với anh. [Mình nhớ trong một chương nào đó ss tác giả đã đố mọi người như thế này: “Bắc Hàn có khả năng khống chế người khác mà không dùng vũ khí, đố các bạn đó là khả năng gì????]

Im lặng một lúc lâu, cũng không hẳn khiến không khí lạnh lẽo, có chút xấu hổ, có chút dịu dàng bao vây cả hai.

Ngải Ái cúi mặt nhìn ngón tay Bắc Hàn đụng chạm vào da mình, khéo léo xử lý vết thương thấy áy náy vô cùng.

“Chuyện hồi tối… Em xin lỗi”. Để phá vỡ bầu không khí im lặng, Ngải Ái ngẩng đầu lên tiếng. “Cậu ấy… Mộc Duệ Thần không có ý xấu đâu ạ”.

“Đừng xin lỗi anh, Ngải Ái”. Bắc Hàn nhìn cô, bình tĩnh và dịu dàng. “Với lại, cậu ta cũng đâu có làm chuyện gì bất lịch sự, chỉ chào hỏi nhau thôi mà”.

Ngải Ái ồ lên một tiếng rồi cúi đầu:

“Cảm ơn anh đã giúp em”.

Dứt lời, chân chợt dội lên cảm giác đau đớn, cô thở hắt ra quay mặt nhìn sang, hóa ra Bắc Hàn vừa nhéo chân cô.

“Tại sao anh lại nhéo em?”. Cô gắt. “Em vừa mới cảm ơn anh mà anh làm thế à?”

“Em cứ khách sáo với anh như vậy rất đáng bị ăn đòn”.

“Giáo sư Bắc, thầy ngược đãi học sinh. Em sẽ tố cáo thầy”.

“Ừm, tốt thôi”. Anh bôi thuốc rồi băng bó xong, chống tay trên ghế nệm nhìn cô. “Muốn tố cáo anh về điều gì?”

“Tố cáo anh…”

“Em có thể tố cáo anh thế này… Lợi dụng sinh viên nữ bằng mọi cách…”. Anh nhe răng cười. “Thế nào nhỉ?”

“Này…”

Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh đang ghé sát lại. Đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm như đại dương cứ như muốn chôn sâu cô dưới đáy biển sâu, đôi mắt khiến cô ngẩn người không cách nào có thể nhúc nhích.

Anh ôm vai cô, từ từ áp môi lên đôi môi cô.

“Ưm… Bắc…”

“Yên lặng nào…”

Anh mút bờ môi cô như đang nhấm nháp một ly rượu nho được ủ hàng trăm năm, từng chút, từng chút một, đưa lưỡi quét qua làn môi cô rồi tiếp sau đó là cằm, khàn giọng nói:

“Anh đã rất muốn được hôn em. Tại sao lại không hả cô bé?”