110.
ĐI HẸN HÒ
Tòa cao ốc Empre State, tượng Nữ Thần Tự Do, quảng trường Thời đại, Wall Street, Broadway,… Ngải Ái được Mộc Duệ Thần dắt tới tất cả những địa điểm nổi tiếng ở New York. Trước đó cô mang theo tâm trạng nặng nề ra ngoài với Mộc Duệ Thần nhưng khi vừa đặt chân tới những nơi đó, cô không thể nào không há miệng cười to.
Mộc Duệ Thần nắm tay cô đi dạo trên phố thỉnh thoảng lại mở miệng nói cô không được chạy lung tung quá anh ba bước chân.
“Mộc Duệ Thần, tôi muốn chụp ảnh với tượng Nữ Thần Tự Do. Cậu thả tay tôi ra đi!”
“Không được!”
“Hả? Tại sao lại không được? Cậu đứng đằng kia chụp ảnh cho tôi hết sức đứng cách tôi có mấy bước chân là cùng!”
“Cô quá ngốc. Tôi lo cho cô!”
“Tôi không phải là đứa bị thiểu năng trí tuệ”. [Rất muốn dùng từ não tàn lượm lặt trên Facebook].
“Cũng không khác mấy!”
“Tôi…” Oxx$#@$… Tự động nuốt vào trong bụng.
Ngải Ái xụ mặt đứng đờ tại chỗ. Cuối cùng Mộc Duệ Thần không đành lòng nhìn mặt cô như vậy liền nhờ người chụp ảnh cho cả anh và cô, Ngải Ái thấy vậy mới nhoẻn miệng cười.
Cả ngày bên nhau nhưng anh và cô cũng chỉ nói với nhau dăm ba câu. Ngải Ái dạo chơi tới mệt rồi uể oải dựa vào trong xe chẳng muốn đi đâu nữa. Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Mộc Duệ Thần mới lái xe đưa cô về biệt thự.
Ở bên cạnh Mộc Duệ Thần, cô không thấy vui vẻ mà ngược lại còn thấy ghét bởi thằng nhóc quá tự cao tự đại, dẫn cô đi chơi trong khi cô có muốn đâu.
“Cô không vui”. Anh quay sang nói với cô. “Nhìn cô uể oải quá…”
Ngải Ái mệt mỏi ngẩng mặt lên lắc đầu:
“Tôi khỏe. Đi chơi vui mà!”
Mộc Duệ Thần lái xe vào trong gara rồi đi thẳng lên cầu thang. Ngải Ái ngồi trong phòng khách chăm chú xem những bức ảnh chụp trong ngày, tấm nào cũng có mặt Mộc Duệ Thần lạnh lùng không cười lấy một cái.
Haizzz. Không biết bao giờ mới được về nước đây.
Ngải Ái thở dài, đứng dậy định đi về phòng.
“Ngải tiểu thư đã về”. Tiếng Mộc Giản vang lên sau lưng. “Tiểu thư đi chơi vui chứ?”
Ngải Ái quay đầu lại cố nặn ra một nụ cười:
“Vui… vui lắm”
“Ngải tiểu thư, tối qua tôi ở trong phòng cậu chủ tới khuya mới được đi ngủ. Cô biết tại sao không?”
Cô lắc đầu.
“Cậu ta còn trẻ nên chắc có nhiều vấn đề về công việc cần thảo luận với chú chăng?”
“Ha ha. Chuyện công việc đều do một mình cậu chủ xử lý, tôi chỉ ở bên phục vụ cậu chủ không dám đưa ra ý kiến gì. Vả lại cậu chủ rất xuất sắc, điều đó là không cần thiết”. Mộc Giản dừng lại một lát rồi nói tiếp. “Tối qua cậu chủ đã hỏi tôi… hẹn hò là gì vì đây là lần đầu tiên cậu chủ đi hẹn hò… nên… cậu chủ rất chú ý, cùng nghiên cứu với tôi nguyên một đêm, hỏi tôi khá chi tiết và cụ thể”.
Ngải Ái giật mình.
“Lần đầu tiên hẹn hò cơ á…”. Cô mơ màng nói. “Mộc Duệ Thần chưa đi hẹn hò lần nào à?”
“Ngải tiểu thư đừng so đo với cậu chủ vì cậu chủ chỉ muốn cô vui vẻ”.
Cô không ngờ cậu ta lại quan tâm tới cảm xúc của cô như vậy. Và càng không ngờ rằng Mộc Duệ Thần chấp hành nghiêm chỉnh giao ước giữa cả hai…Ngoài cô ra không tán tỉnh bất kỳ ai khác.
Trống ngực đập thình thịnh, tim nhảy dựng lên, mặt cô nóng ran.
“Chú Giản… Tôi hơi mệt… Không nói chuyện với chú nữa nhé… Tôi về phòng đây”.
Cô chạy tới thang máy để về phòng… như chạy trốn.
Trong phòng, cô nhìn cầu thang dẫn lên phòng Mộc Duệ Thần. Khẽ cắn môi, sau đó bước lên.
*************
Màu chủ đạo trong phòng là hai màu trắng đen. Ngải Ái đứng trên bậc cầu thang, chắp hai tay sau lưng nhìn Mộc Duệ Thần đang ngồi trên ghế nệm.
Nhìn qua lưng anh thấy anh đang cắm cúi xem gì đó. Cô từ từ bước chân tới và rồi nhìn thấy ánh mắt sáng quắt như mắt chim ưng.
Mộc Duệ Thần nhìn thấy cô, ngước đôi mắt sâu thẳm lấp lánh tia nhìn dịu dàng.
“Là cô!”
Giọng nói nhẹ nhàng có hơi ngạc nhiên vui mừng.
Ngải Ái chắp tay sau lưng tới trước mặt anh nhìn chằm chằm vào thứ trong tay anh.
“Tôi không ngủ được lên đây thăm cậu. Cậu đang đọc gì vậy?”
Cô thề rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy Mộc Duệ Thần cuống cuồng như lúc này. Anh giấu biến thứ cầm trong tay ra sau lưng, vẻ mặt mất tự nhiên rồi lấy gối đè lên trên, đứng dậy đối diện với Ngải Ái:
“Tôi đọc tạp chí kinh tế”.
Ngải Ái nhìn góc cuốn sổ lộ ra dòng date, lòng dấy lên một thứ cảm xúc mơ hồ… ngọt ngào…
Mộc Duệ Thần vốn dĩ rất cẩn thận lại nghiêm túc, chắc là cậu ta đang kiểm điểm tại sao lại làm cô không vui, tại sao ngày hôm nay hẹn hò trong thất bại nên mới đọc tạp chí hướng dẫn các cách để hẹn hò.
Cô vuốt vuốt tóc.
“Ừm… Thật ra hôm nay tôi rất vui… Vui lắm… Vui ghê cơ!”
“Thật chứ?”. Mặt anh ảm đảm. “Ừm!”
Nhìn Mộc Duệ Thần xụ mặt một đống, Ngải Ái nghĩ chắc cậu ta đoán được mình nói dối và cô nói vậy để an ủi cậu ta… bắt đầu thấy trách bản thân sao có thế mà diễn cũng không xong…
“Tôi nói thật đấy. Tôi không xạo cậu đâu”. Cô bước tới gần sát, hai tay đặt lên hông anh, ngước mắt cười lấp lánh. “Do lần đầu tiên tôi đi hẹn hò lại ở trời Tây… nên cũng hơi choáng chút xíu… Cậu bỏ qua đi…”
Mộc Duệ Thần ôm vai cô:
“Có thật là lần đầu tiên không?”
“Ừm!”. Cô áp mặt vào ngực anh, lắng nghe tiếng trái tim anh đập thình thịch. “Cậu cũng thế à?”
“Tôi?”. Anh quay mặt đi, môi giật giật trả lời. “Hẹn hò rất nhiều lần”.
Ngải Ái cười khẽ, nghe tiếng tim anh chàng càng đập nhanh hơn. “Xạo!”
Sau đó Ngải Ái cũng chẳng hơi sức đâu mà hỏi dò, buông tay ra, cười với anh:
“Chúc ngủ ngon. Tôi đi ngủ đây”.
“Ngủ ngon!”. Anh vén tóc cô, đặt một nụ hôn lên trán. “Phải mơ thấy tôi!”
Ngải Ái dở khóc dở cười, nhỏ giọng mắng:
“Chưa thấy ai bắt người khác phải mơ thấy mình. Muốn gây sự à!”
Nói xong, cô quay người định chạy xuống cầu thang lại bị anh nắm cánh tay kéo lại.
“Cô quên một việc”. Mộc Duệ Thần lẳng lặng nói. “Cô không biết phải nói gì sau mỗi lần hẹn hò à?”
Cô
Ngải Ái nghĩ ngợi sau đó dịu dàng nói:
“Cảm ơn cậu đã cho tôi một ngày hẹn hò thú vị”.
“Chưa đúng!”
“Ừm!”. Tim đập thình thịch. “Lần sau hai ta lại hẹn hò tiếp”.
“Vẫn chưa đúng…”. Anh cau mày. “Không phải câu này…”
Ngải Ái mơ màng hỏi:
“Tôi phải nói gì cậu mới chấp nhận đây?”
“Cảm giác…của cô đối với tôi…”
Cảm giác ư? Cô đau đầu nghĩ.
Anh thấy cô đăm chiêu nghĩ ngợi liền bước lên trước, đưa tay lên vuốt má cô:
“Ái Ái, tôi yêu em”.
Sặc! Gì đây trời!
Hình như cô nghe có tiếng thiên thạch rơi xuống đâu đó và nổ tung.
Môi cô run rẩy lắp bắp, không còn biết mình đang nói gì:
“Tôi… Tôi… tôi cũng thế….”
“Thật chứ?”
Mộc Duệ Thần ngước mắt:
“Nói ra rồi tuyệt đối không được rút lại”.
“Không cho rút lại ư?”. Ngải Ái không hiểu ý của anh. “Cậu muốn tôi chịu trách nhiệm gì ở đây?”
“Giống như em ký khế ước chung thân ở bên tôi suốt đời… còn nếu em phản bội… hậu quả em phải gánh chịu em cũng biết rồi đấy…. Ha ha”.
Nghe Mộc Duệ Thần nói mà Ngải Ái lạnh sống lưng, ngước đôi mắt đáng thương lên:
“Tôi rút lại!”.
“Mơ đi!”
Ngải Ái hừ một tiếng, chẳng qua do câu tỏ tình của cậu ta mà cô buột miệng nói thôi chứ có đánh chết cô cũng không nói như thế.
Gương mặt Mộc Duệ Thần sáng bừng. Anh ghé vào tai cô, nửa như ra lệnh nửa như dụ dỗ:
“Bé con. Để chứng mình tình yêu của em dành cho tôi, đêm nay hãy ngủ ở đây”.
Ngải Ái cụp mắt xuống, hai má nóng bừng trước tiên sau đó là cổ và toàn thân… Cô im ru không dám nói gì…
Bộp.
Có tiếng vật gì đó rơi xuống đất. Cả hai người đều ngoái đầu quay lại nhìn về phía ghế nệm. Chính là cuốn sách.
Mộc Duệ Thần cau mày lại còn mặt Ngải Ái biến sắc xô anh ra. Cuốn sách nổi bật lên với cái tên: “Hẹn hò là cách nhanh nhất để có được cô ấy!”
Ngải Ái xô mạnh Mộc Duệ Thần ra, lạnh lùng chỉ vào mặt anh trong cơn giận cấp số mũ:
“Mộc-Duệ-Thần”.
Mặt anh xám nghoét nhưng vẫn làm bộ tỉnh bơ:
“Thế thì sao?”
“Thằng nhóc chết tiệt này. Đây chính là mục đích của cậu”.
Cô rống lên như muốn làm rung chuyển cả biệt thự, giơ chân dẫm một cái thật mạnh lên chân anh rồi chạy rầm rầm xuống cầu thang. Xuống tới chân cầu thang, cô xoay người nghiến răng nói:
“Về cái khế ước chung thân kia tôi nói cho cậu biết, cậu tưởng bở rồi đấy. Túm lại, cậu muốn hẹn hò với tôi thì chờ tám trăm năm nữa đi”.
Nói xong cô chạy biến mất tăm.
111.
LẠI ĐẶT GIAO ƯỚC [3]
Có một sự thật là Ngải Ái tức tới mức muốn phát điên.
Nhưng cô chưa kịp trút giận thì ba ngày liên tiếp sau đó đều không nhìn thấy Mộc Duệ Thần đâu cả.
Cô nghe chú Giản nói Mộc Duệ Thần phải bay về khu biệt thự Mộc gia để giải quyết việc quan trọng, ít nhất phải năm ngày nữa mới quay lại. Nghe Mộc Giản giới thiệu, cô còn biết một điều rằng, biệt thự to đùng này là nhà riêng của Mộc Duệ Thần ở Mỹ và Mộc thị còn có các trụ sở chi nhánh ở nhiều nước hoạt động dưới sự chỉ huy của người trong gia tộc. Khu biệt thự Mộc gia hay còn gọi là “trụ sở chính” tọa lạc trên một hòn đảo riêng biệt ở Thái Bình Dương.
Đó là một hòn đảo rất thần bí, ngoài người của Mộc gia bất kỳ ai cũng không thể xâm nhập vì được canh giữ rất nghiêm ngặt, chỉ cần có bất kỳ tàu thuyền nào lấp ló cách bờ một km sẽ lập tức bị cảnh cáo còn nếu tự tiện xông vào chắc chắn sẽ lâm vào cảnh thuyền bị đánh chìm và người chết mất xác.
Mộc gia là một tổ chức hắc bạch lưỡng đạo với khối tài sản khổng lồ và thế lực hùng mạnh của một dòng họ tồn tại năm trăm năm nên có mối quan hệ mật thiết với quốc gia các nước. Do đó, không một ai dám đụng tới dòng họ này. Ngải Ái lờ mờ nghe Mộc Giản nói nhưng vẫn có thể hình dung ra được Mộc gia đáng sợ tới mức nào, Mộc Duệ Thần còn là người thừa kế duy nhất của Mộc thị, tốt nhất không nên có bất kỳ dây mơ rễ má gì với cậu ta.
Tóm lại một điều, chạy trốn là thượng sách.
***
“Chú Giản, nói mấy người đó đừng có đi theo tôi nữa”.
Ngải Ái quay người lại giận dữ. Cô đã tha thiết nói với Mộc Giản không biết bao nhiêu lần.
“Tôi chỉ đi loanh quanh trong sân không có chạy xuống núi. Đừng nói họ chỗ nào cũng bám theo tôi như vậy, khó chịu quá đi mất”.
Cô chỉ dạo quanh biệt thự, chơi với mấy con cừu mà mấy tên mặc đồ đen kia cứ bám theo cô như hình với bóng hỏi sao cô không cáu.
Ghê tởm hơn nữa là ngoài những lúc cô tắm, ngủ, đi vệ sinh, Mộc Giản lúc nào cũng kè kè theo sau giơ camera quay lại mọi hành độngcủa cô.
“Chú Giản”. Cô nhìn góc máy quay đang chỉa thẳng vào mình. “Chú đừng có quay nữa, chẳng khác gì bị quản thúc”.
Mộc Giản lắc đầu nói:
“Thật ngại quá, thưa tiểu thư. Đây là nhiệm vụ cậu chủ giao cho, vào các buổi tối đều phải gửi đoạn video quay tiểu thư cho cậu chủ. Lệnh của cậu chủ tôi không thể không làm”.
Ngải Ái tức giận đứng phắt dậy, đi tới trước ống kính nhìn vào nó mỉm cười:
“Mộc Duệ Thần, xin chào, cậu không phải kẻ biến thái thì cũng là tên quái thai. Cậu phát cuồng vì tôi hay sao mà phải theo dõi? Này, mong cậu dẹp cái hành động ngây thơ này ngay cho tôi. Nếu không chừng cậu quay về tôi sẽ không để cho cậu yên. Thế nhé?”
Gào xong, cô quay người bỏ vào trong phòng, Mộc Giản bám ngay theo sau.
“Ngải tiểu thư. Cậu chủ rất quan tâm tới cô. Cô nói những lời như vậy không tốt không tốt”.
“Sao không tốt cơ chứ? Tôi trước giờ đều nói thẳng”. Trong thang máy, cô quay sang Mộc Giản cười nói. “Chú Giản à, tôi buồn ngủ. Hôm nay quay đến đây thôi nhé”.
Mộc Giản nghe vậy liền tắt camera, cúi người:
“Vâng, lúc nào Ngải tiểu thư muốn dùng cơm cứ nói với tôi”.
Ngải Ái đóng sầm cửa phòng, vung giày nhảy lên giường, rầu rĩ nhìn rèm cửa trong suốt bay bay bên ngoài cửa sổ…
Thang Thang sao rồi nhỉ? Cậu ấy có bị ốm không? Bệnh cậu ấy có tái phát không?
Cảm giác tội lỗi ập đến trong lòng, nhớ lại cảnh Thang Thang vừa ôm bụng vừa ôm cô gào khóc mà run rẩy…
Cô nắm chặt ra giường, nhắm mắt lại, khô khốc rát buốt…
Mộc Duệ Thần, nếu chuyện xảy ra năm năm trước do cậu sắp đặt,… Tại sao, cậu lại muốn hại Thang Thang cả đời phải sống trong đau đớn… Tại sao vậy…
*************
Đêm dài, tĩnh mịch.
Anh chàng đẹp trai ngồi một mình trong bóng tối nhả khói thuốc, hai mắt nhắm nghiền, trông anh dường như hơi mệt mỏi. Anh bấm nút tắt màn hình, sau đó dập điếu thuốc.
Sau lưng có tiếng bước chân từ từ đi tới, tiếp theo đó là tiếng gõ cửa.
Không chờ anh lên tiếng, cánh cửa đẩy bật ra, xuất hiện một ông cụ có ánh mắt lạnh lẽo.
Ông ta chống gậy đứng trước cửa, giọng nói sắc nhọn:
“Sao hôm qua lại từ chối mấy ả gái bao?” [Chính xác là phụ nữ bán thành phẩm gì gì đấy… Bơ đoán là gái bao, cave, ả đào, kỹ nữ,…]
Trong màn khói thuốc lượn lờ, chàng trai đó đứng lên, bóng anh nghiêng dài dưới nền nhà, cười lạnh trả lời:
“Ông nội, nếu đã là gái bao, tôi việc gì phải lãng phí tinh lực của bản thân?”
Mộc Thận gõ gõ cây gậy:
“Tất cả đều do thằng Mộc Dịch Triệt gây rắc rối cho toàn bộ gia tộc. Người như nó sao không giết đi còn đợi tới khi nào”.
“Anh ta vẫn có ích với Mộc gia”. Anh đi tới cạnh cửa sổ, nhìn sóng biển dập dờn. “Tôi sẽ xử lý tốt. Ông yên tâm”.
“Duệ Thần”. Mộc Thận nói. “Đừng lãng phí tinh lực vào người đứa con gái vô dụng với Mộc gia”. [Tinh lực của đàn ông Mộc gia… có giá quá heng].
Mộc Duệ Thần quay đầu lại, điềm đạm:
“Tôi tự biết chừng mực”. [Câu này dở dở? Để sửa sau. Mình edit bản này là bản “thô sơ”, sau này làm xong sẽ làm một bản khác hoàn chỉnh hơn].
************
Ngải Ái khó ngủ, nằm lăn qua lăn lại trên giường mãi mới chập chờn chìm vào giấc ngủ, bỗng dưng lại bị đánh thức.
Cô mở mắt ra nhìn thấy cửa sổ bị mở và Mộc Dịch Triệt mặc đồng phục đen của Mộc gia đứng trước mặt.
Cô ngồi bật dậy, hoảng hốt muốn ré lên thì anh chàng đã vọt tới bụm miệng cô lại.
“Ưm… ưm… Chính là anh… C-ứ-u…tôi…”
“Anh mạo hiểm tính mạng tới gặp bé, sao bé con không nể mặt anh chút hả?”. Tay anh vẫn bụm chặt miệng cô. “Yên tâm. Anh không làm gì bé đâu”.
Ngải Ái mở to mắt nhìn anh cho tới khi nhận ra anh không có ác ý với mình mới gật đầu một cái.
Mộc Dịch Triệt vừa buông cô ra, cô liền nhảy bịch xuống giường, cầm dao gọt trái cây trên bàn chỉa vào anh:
“Đêm hôm khuya khoắc anh xông vào đây muốn làm gì tôi?”
“Chủ nhà không có ở đây nên anh lẻn vào ăn vụng”. Anh nhếch môi cười xấu xa như ngày thường. “Sợ em nằm một mình không ngủ được”.
Ngải Ái nhướng mày, lùi lùi ra cửa.
“Tôi sẽ gọi người ta tới!”
“Được rồi. Sự thật là lần trước anh không cứu em về nhà áy nát nguyên một ngày một đêm, lòng thấy có lỗi với em vô cùng… Cho nên… Giờ anh mới mạo hiểm tới đây để nghĩ cách cứu em ra…”. Mộc Dịch Triệt nhún vai. “Nhưng anh nhận thấy ở đây canh giữ nghiêm ngặt quá… Hai chúng ta lại đây trao đổi một chút… Em có muốn anh cứu em ra ngoài rồi đưa em về nhà không?”
“Cảm ơn ý tốt của anh!”. Cô vẫn chĩa dao ra. “Nhưng tôi không tin anh nữa đâu. Lần trước anh quăng tôi cho Mộc Duệ Thần tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Giờ anh nên biến đi”.
“Haiz!”
Anh thở dài, lấy từ trong túi áo ra một vật đặt lên bàn.
“Thứ này anh phải mất rất nhiều thời gian né camera theo dõi lẻn vào phòng Mộc Duệ Thần ăn cắp để đưa cho em. Em không cảm động thì thôi”.
Ngải Ái đưa mắt nhìn vào chiếc điện thoại của mình, chạy vù tới quăng dao, cầm điện thoại mở ra tìm số điện thoại để xin cứu trợ.
Mộc Dịch Triệt giữ tay cô lại:
“Giờ không phải lúc để gọi điện cầu cứu, cảnh sát trong biệt thự này hoàn toàn có thể dò ra được”.
“Anh đưa nó cho em là để chứng minh rằng anh sẽ đưa được em về nước, hãy tin anh”. Mộc Dịch Triệt nhỏ giọng nói. “Ngày kia Mộc Duệ Thần sẽ quay về, anh có thể dễ dàng giúp em bỏ trốn. Ngày mai, cũng vào giờ này, em chờ anh ở đây, anh sẽ nói cho em biết em phải làm những gì!”
“Nhưng…”. Cô ngập ngừng nhưng lại nghĩ đây là hy vọng duy nhất của mình liền gật đầu cái rụp.
Di động sau đó bị lấy lại, Ngải Ái níu tay áo Mộc Dịch Triệt:
“Khoan đã, tôi muốn gọi một cuộc gọi rất quan trọng, một cuộc thôi…”
Mộc Dịch Triệt đưa điện thoại cho cô, cô luống cuống bấm số, sau đó áp điện thoại vào tai.
Cô chỉ nghe thấy những tiếng tút dài. Ồ. Điện thoại của cô không bắt được sóng khi ở Mỹ.
Mộc Dịch Triệt cười phá lên:
“Em thật ngốc, ngay cả một điều đơn giản như vậy cũng không biết!”
Cô bực mình để điện thoại lên bàm:
“Thế sao anh còn đưa điện thoại cho tôi? Để cười nhạo tôi hả?”
“Không!”. Mộc Dịch Triệt cười khì. “Anh muốn biết em sẽ gọi cho ai”.
“Anh rỗi hơi quá đấy!”
Ngải Ái trề môi, đi tới giường, không quay đầu nhìn Mộc Dịch Triệt:
“Ngày mai tôi sẽ chờ anh ở đây. Hy vọng anh không nuốt lời”.
“Dĩ nhiên!”. Mộc Dịch Triệt mỉm cười. “Anh sẽ chấp hành nghiêm chỉnh giao ước giữa chúng ta, nhưng…”
Anh đi tới cửa sổ nhìn những tay vệ sĩ đang đi tuần, bĩu môi:
“Tôi cứu em, em nhớ phải báo đáp tôi”.
Ngải Ái vẫn không quay đầu lại nói:
“Nếu yêu cầu của anh ngoài khả năng của tôi thì khỏi cứu tôi luôn đi”.
Anh cười nói:
“Anh là người tốt bụng, chỉ cần em kiss anh nhiệt tình là được…”
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
“Đến lúc đó nhớ thực hiện nhé!”
Không đợi Ngải Ái trả lời, Mộc Dịch Triệt phi một cái nhảy ra ngoài cửa sổ. Ngải Ái giật mình chạy tới cửa sổ nhìn xuống dưới, đây là tầng ba, anh ta cứ thế nhảy có khi nào chết rồi không?
Chợt nghe có tiếng huýt sáo nhỏ nhỏ, cô quay đầu nhìn lên trên, Mộc Dịch Triệt đang đu người theo dây thép được kéo lên phòng Mộc Duệ Thần…
Chắc là anh ta phải để điện thoại lại chỗ cũ để Mộc Duệ Thần không hoài nghi. Nghĩ đến việc có thể thoát khỏi đây, cô nhẹ nhõm thở ra. Rời cửa sổ, cô trèo lên giường yên tâm nằm xuống ngủ.
*************
Mộc Dịch Triệt lẻn vào trong phòng Mộc Duệ Thần, linh hoạt tránh vào các góc chết nơi camera theo dõi không thể ghi được hình. Anh phải mấy mười phút mới vào được bên trong, xoay mật mã mở két.
Trước khi bỏ điện thoại vào, anh mở danh bạ cuộc gọi đi.
Tên của một người đập vào mắt anh.
Bắc Hàn. Khoan đã… Đây là tên đàn ông.
Anh cau mày, bấm nút xóa rồi bỏ điện thoại vào giữa két sắt, lần theo đường cũ đi ra ngoài.
Họ Bắc?
Nói thật, anh không thích dòng họ này.
*************
Lời tác giả [Hơi khó hiểu nên edit xạ lụi]: Nếu tôi nói sắp có một anh chàng xuất hiện thì sao nhỉ? Các bạn thân mến, các bạn có biết chàng ta có khả năng gì mà không dùng vũ khí vẫ đánh bất tỉnh được người khác không
?.. (sẽ nhanh chóng được biết thôi)