Ninh Giai Kỳ“....”
Hai ba giây sau, Cảnh Nhược Đông bình thản mà buông tay ra, cầm lấy ly nước, thản nhiên nhìn cô “Công việc có vấn đề sao?”
Trong lòng Ninh Giai Kỳ hoảng loạn, uống vội một ngụm nước giữ bình tĩnh “Tính...cũng không tính là vậy.”
“Hửm?”
Ninh Giai Kỳ lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nhìn anh “Em định từ chức.”
“Từ chức?”
“Vâng”
“Vì sao?
Ninh Giai Kỳ do dự nói “Mọi người hiểu lầm em, trước đó Mai Mai bị thầy Tiểu Đông Tử sa thải, mọi người....cho rằng là do em”
Cảnh Nhược Đông“Thế nên làm khó em?”
Ninh Giai Kỳ lắc đầu “Không có, ngược lại bọn họ đối với em rất tốt, thật sự rất tốt, nhưng có chút....không bình thường
Nắm chặt lấy nước, Ninh Giai Kỳ cố gắng lấy hết dũng khí nói “Anh Nhược Đông, bọn họ nói em có chỗ dựa, có bối cảnh, không thể chọc vào”
Cảnh Nhược Đông hơi nhướng mày, ra vẻ đương nhiên, nói “Rất thức thời.”
Ninh Giai Kỳ“....”
Cảnh Nhược Đông nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của cô, hỏi “Em không thích? Chuyện này ảnh hưởng đến công việc của em?”.
Ninh Giai Kỳ khó xử nói “Bọn họ như vậy, em không biết phải hành xử như thế nào....Thậm chí em không biết em đã làm sai cái gì, mọi người đều không nói cho em biết”
Cảnh Nhược Đông chậm rãi hỏi lại “Cho nên, em muốn nói với tôi, việc tôi nhờ người khác chiếu cố đến em là dư thừa, thậm chí là hại em.”
“Không phải không phải.” Ninh Giai Kỳ nghe anh nói vậy, sợ đến toát mồ hôi lạnh “Không phải lỗi của anh, bởi vì ngay từ đầu không có chuyện gì cả! Bởi vì trước đó Mai Mai nói hươu nói vượn cho nên mọi người điều biết.”
Sau khi nói xong, cô thận trọng nhìn anh một cái “Em không trách anh, em chỉ muốn nói với anh một tiếng là em muốn từ chức.”
Cảnh Nhược Đông không nói gì.
Ninh Giai Kỳ nhìn sườn mặt lạnh lùng đến doạ người của anh, vươn tay kéo tay áo anh “Anh,...anh đừng giận mà?”
Cảnh Nhược Đông liếc mắt nhìn cô, vẫn im lặng như cũ.
Ninh Giai Kỳ hốt hoảng “Anh đừng giận, em không phải không biết tốt xấu,....anh giúp em, em rất vui, thật đấy”.
Khuôn mặt nhỏ vừa đáng thương lại sợ hãi, đôi mắt to hơi run run, vừa buồn cười vừa đáng
yêu.
Cảnh Nhược Đông vốn dĩ có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Ninh Giai Kỳ rõ ràng dù đang sợ hãi nhưng vẫn nói xin lỗi, không tự giác mà mang theo chút nũng nịu, khiến cơn giận của anh cũng tan thành mây khói.
“Được rồi” Sắc mặt Cảnh Nhược Đông dịu lại “Chuyện này cũng do anh suy tính không kỹ.”
Ninh Giai Kỳ “Không...”
“Muốn từ chức thì từ chức, chỗ đó cũng không thích hợp với em.”
Ninh Giai Kỳ “Em nhất định sẽ tìm nơi tốt hơn”
Cảnh Nhược Đông thuận tay VỖ VỖ đầu cô một cái “Không cần phải gấp, cứ từ từ
“Vâng”
Chân mày vẫn nhíu lại, bộ dạng vô cùng lo lắng, Cảnh Nhược Đông nhịn không được, đưa
tay véo gương mặt mềm mềm như có thể chảy ra nước của cô “Còn nhăn mặt? Để ông nội nhìn thấy sẽ nghĩ rằng anh bắt nạt em.”
Ninh Giai Kỳ bị anh véo má đến ngày người, ngước mắt nhìn đôi mắt của anh, chỉ thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, trong mắt chứa đầy ý cười, trong ý cười chiếu lên ánh đèn nhợt nhạt, phảng phất toàn bộ bóng dáng cô.
Ninh Giai Kỳ“.....Vâng”
Cảnh Nhược Đông hơi mím môi, buông tay “Trở về ngủ sớm một chút.” Nói xong đi lên lầu trở về phòng.
Dưới lầu, Ninh Giai Kỳ ngồi trên ghế sô pha, đưa tay xoa hai má mình.
“Ninh Giai Kỳ, anh tôi đâu.” Cảnh Minh Nguyên từ bên ngoài đi vào.
Ninh Giai Kỳ“Trên lầu.”