Sự việc của Mai Mai cứ như vậy mà trôi qua, về chuyện ảnh chụp kia, Ninh Giai Kỳ chỉ có thể ngậm ngùi bỏ qua.
Lần này bị sa thải, đối với Mai Mai đây là sự trừng phạt lớn nhất rồi.
Nhưng chính là, Ninh Giai Kỳ không hề nghĩ tới, bởi vì sự việc lần này mà trong công ty dần có lời đồn không hay.
Ban đầu Ninh Giai Kỳ cũng không để ý, đến khi cô đi ngang qua khu pha trà, vô tình mà nghe được người khác nói chuyện.
“Mai Mai ở nhóm của Tiểu Đông Tử đã bị sa thải, cô có biết không? Hình như cô ấy đã đắc tội với ai đó”.
“Ồ, cô đang nói là đắc tội với người trợ lý tên Ninh Giai Kỳ?” Còn nghe nói đang là sinh viên chưa tốt nghiệp đại học.”
“Các cô đừng có khinh thường, cô ấy có người chống lưng đó, đến Đàm tổng còn phải nghe theo người ta đấy”.
“Haiz xã hội bây giờ, không có gia thế thì
không nên chọc vào có gia thế.
Mai Mai lần này cũng thảm quá, mất cả công việc.”
“Quá đáng thật, cô ấy cũng không làm gì, vậy mà lại đá đi bát cơm của người ta? Cô nhóc này cũng thật độc ác.”
Giây phút đấy, đầu Ninh Giai Kỳ choáng váng.
Cô không hiểu tại sao mọi người đột nhiên lại chĩa mũi về phía cô, đúng vậy, cô không thích Mai Mai, nhưng việc Mai Mai bị sa thải không liên quan đến cô.
Nắm chặt chiếc cốc trong tay, Ninh Giai Kỳ không đi vào khu pha trà, cô quay trở về chỗ làm việc của mình.
Vào buổi chiều làm việc, Ninh Giai Kỳ làm việc với phòng ban khác, tiếp tục công việc, trùng hợp lại gặp hai đồng nghiệp ở khu pha trà trước đó.
Tuy nhiên hai người họ đối xử với cô rất tốt, thậm chí mọi việc lớn nhỏ đều nghe cô, giống như sợ sẽ chọc giận cô.
Kỳ thật, không chỉ hai người đồng nghiệp này, kể từ khi Mai Mai bị sa thải, những người đồng nghiệp khác đối với cô cũng rất thận trọng.
Buổi tối, Ninh Giai Kỳ về nhà.
Hôm nay di Tần nấu nồi canh lớn, bảo cô và
Thẩm Giai Hàm cùng sang ăn cơm chiều.
“Giai Giai, cô thấy con gầy quá, nên ăn nhiều thịt một chút.” Từ Chân Ni gắp một đũa thịt cho
cô.
Ninh Giai Kỳ hạ mắt nhìn chén cơm, không nói
gi.
Từ Chân Ni “Giai Giai?”
Thẩm Giai Hàm quay đầu nhìn cô, vỗ vỗ mu bàn tay đang cầm đũa của cô “Con đang nghĩ gì vậy?”.
Ninh Giai Kỳ đột nhiên hoàn hồn “A?”
Thẩm Giai Hàm bất mãn nói “Ăn cơm cho đàng hoàng, con ngẩn ra đó làm gì?
Cảnh Nhược Đông ngồi ở đối diện nâng mắt nhìn Ninh Giai Kỳ, thấy hai tai cô ửng đỏ, ánh mắt có chút hoảng loạn, anh dựa lưng ra sau ghế, cầm ly uống một ngụm nước.
Ninh Giai Kỳ “Xin...xin lỗi, con hơi thất thần.”
Từ Chân Ni “Không sao, gần đây làm gia sư mệt lắm sao?”
Ninh Giai Kỳ không quen nói dối, nghe thế liền rũ mắt dấu đi vẻ chột dạ “Cũng ổn ạ”.
Cảnh Nhược Hành “Giai Giai, mệt thì đừng đi nữa, nghỉ hè cũng nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.”
Ninh Giai Kỳ lắc đầu “Ông, con không sao, không có việc gì đâu ạ.”
Cảnh Nhược Hành “Con, đứa nhỏ này cũng thật bướng bỉnh”
Sau khi ăn cơm tối xong, Ninh Giai Kỳ ngồi trên sô pha ở phòng khách, vốn là cùng Cảnh Nhược Hành nói chuyện phiếm, sau đó Cảnh Nhược Hành trở về phòng, còn lại một mình cô.
Hai ngày nay ở Tân Ảnh cô thật sự rất rối rắm, trong lòng nghĩ mãi không xong.
Nghĩ mãi, đến khi miệng khô khốc, Ninh Giai Kỳ vươn tay lấy ly nước thuỷ tinh trên bàn trà.
Mới vừa chạm vào thành ly, mu bàn tay đột nhân nóng lên.
Nâng tầm mắt liền thấy một bàn tay thon dài phủ lên mu bàn tay cô, khớp xương bàn tay cứng rắn, hơn nữa đường nét rất đẹp.
.