“Rất rất giỏi.” Mai Mai oán hận cắn chặt răng “Cũng không biết là chụp ảnh giỏi hay là giỏi việc khác đây”
Người nghe cũng là người rành sự việc, nghe Mai Mai nói như vậy tinh thần liền tỉnh táo “Hả? Ý cô là, có nội tình sao?”
“Hừ, tôi không dám nói lung tung, người ta đem đi nói với thầy, nhỡ như không cao hứng đi tố tội tôi thì làm sao bây giờ”.
“Thật sao? Cô gái kia nhìn thanh thuần vậy ma."
“Nhìn có vẻ thanh thuần đấy, nhưng có nghĩ nhìn thanh thuần thì sẽ thanh thuần thật à?”
“Cô nói cũng đúng.”
1
+
Thứ năm, một lượng lớn quần áo được đưa đến Studio, hôm nay người đến chụp ảnh tạp chí là Mạnh Di Di.
Mạnh Di Di rất khó mời, lần này mới được nhưng đối phương chỉ cho ba giờ đồng hồ.
Bởi vì chín giờ sáng phải bắt đầu chụp, đội chụp ảnh phải có mặt từ sớm, họp, bố trí,...Mọi thứ đều được chuẩn bị tốt và đầy đủ.
Tám giờ rưỡi sáng, Mạnh Di Di đến.
Ninh Giai Kỳ cầm bảng kế hoạch chụp ảnh đi vào, thợ trang điểm đang trang điểm cho Mạnh Di Di.
“Ninh Giai Kỳ cô lại đây.” Tiểu Tiệp đứng ở bên cạnh Mạnh Di Di “Đem bảng kế hoạch chụp ảnh đưa cho Mạnh Di Di xem một chút.”
Mạnh Di Di vẫn đang xem di động, nghe được từ miệng Tiểu Tiệp một cái tên, cô ta nâng mắt nhìn phía gương, quả nhiên, cô gái cầm bảng kế hoạch kia, chính là Ninh Giai Kỳ mà cô ta biết.
Ninh Giai Kỳ cũng nhìn cô ta, tầm mắt hai người đối nhau qua gương, khựng lại một lát.
“Đừng ngây ngốc, mau chóng lại đây.” Tiểu Tiệp lôi kéo cô đi tới “Chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Ninh Giai Kỳ đi đến bên cạnh Mạnh Di Di, nhìn gương mặt tinh xảo của cô ta, khẽ gật đầu “Xin chào, Mạnh tiểu thư”.
Mạnh Di Di hơi nhướng mày “Không ngờ cô lại ở đây”.
Ninh Giai Kỳ “Ừ” một tiếng “Làm thêm”.
Mạnh Di Di “Anh ấy biết không?”
Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút, biết cô ta đang nhắc đến ai, nhẹ giọng nói “Hẳn là không biết.”
Mạnh Di Di cười cười, không nói tiếp.
Tiểu Tiệp một bên nhìn hai người liền nhận ra, trong lòng cành kinh ngạc.
Cô gái nhỏ này rốt cuộc là ai, đầu tiên là Đàm tổng dặn ông phải chiếu cố cô, giờ đây lại có quen biết đại minh tinh Mạnh Di Di?
Quả nhiên không đơn giản...!
Sau khi bắt đầu chụp ảnh, Ninh Giai Kỳ và Mạnh Di Di không nói với nhau câu nào, hai người đều tập trung vào công việc của mình, xem như không quen biết đối phương.Vì thế sau khi kết thúc buổi chụp, Tiểu Tiệp nhịn không được lôi kéo cô hỏi “Cô với Mạnh Di Di rốt cuộc có thân nhau không?”
Ninh Giai Kỳ “Không thân”
“Phải không? Tôi lại thấy hai người rõ ràng có quen biết.”
“Khi còn bé ở gần nhà.”
.“A, ra là vậy.
Cô may mắn thật đấy.” Ninh Giai Kỳ không đáp lời, may mắn sao.
Cô không cảm thấy như vậy.
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trưa, Ninh Giai Kỳ, buổi chiều cô đến xem hậu kỳ, tổ này giao cho cô phụ trách”.
Ninh Giai Kỳ “Vâng, thầy Tiết”.
“Chú ý đấy, bìa tạp chí lần này rất quan trọng, không thể để sai sót.”
“Vâng”.
Lần này nhóm chụp ảnh quả thực rất bận rộn, cả buổi chiều, Ninh Giai Kỳ cùng với đồng nghiệp để xử lý các bức ảnh, mãi đến năm giờ chiều hai người mới có thời gian rảnh để đi ra ngoài ăn.
Cơm.
Ninh Giai Kỳ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, cô lại không thể ngờ tới, một tai hoạ lớn đang chờ cô trở về sau bữa cơm chiều.
“Cái gì!? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại không thấy ảnh chụp!” Lúc này Tiểu Tiệp đang ở văn phòng vừa nghe được tin tức đầu như muốn nổ tung.
Vốn sắp tới giờ tan làm, có ma mới biết sao lại có chuyện này!
“Lặp lại lần nữa”
Nhân viên công tác báo cáo lại lần nữa, người đổ đầy mồ hôi lạnh “Chính là, ảnh chụp đột nhiên bị mất, trong máy tính, hình trong máy chụp,...cũng biến mất”.
Tiểu Tiệp vội vã đi lên “Ninh Giai Kỳ đâu? Nhân viên hậu trường đâu?”
“Đã đi ra ngoài ăn cơm, sau khi trở về liền...”
Tiểu Tiệp không còn nghe vô nữa, liền đứng lên lao ra khỏi văn phòng.