“Cô giáo Ninh.”
Cảnh Nhược Đông hơi nhướng mày giọng nói không nặng không nhẹ mà gọi một tiếng.
Một tiếng gọi này cũng đủ làm Ninh Giai Kỳ xấu hổ muốn chết.
Cô còn chưa học được nhiều......cô giáo cái gì chứ.
“Xin cứ tự nhiên.” Cảnh Nhược Đông sau khi nói xong liền đi đến, Ninh Giai Kỳ nghĩ anh sẽ rời đi lại không nghĩ tới anh sẽ đi đến trước mặt cô “Đã dọa cô giáo Ninh sợ rồi?”
Ánh nắng gay gắt, Ninh Giai Kỳ ngước mắt nhìn anh, mắt hơi nheo lại“...Không sợ”
“Vậy tốt rồi.”
"......"
Rõ ràng là nhiều người, tại sao lại hỏi mỗi mình cô.
Mai Như nhìn Cảnh Nhược Đông, sau đó lại nhìn Ninh Giai Kỳ.
Chẳng lẽ hai người họ biết nhau? Nhưng nhìn sắc mặt của hai người không giống.
Lại nghĩ, Ninh Giai Kỳ chắc chắn sẽ không thể nào quen biết người đàn ông này.
“Tiểu Đản” Cảnh Nhược Đông nhìn sang anh lính đứng bên cạnh Ninh Giai Kỳ “Phối hợp cho tốt.”
“Vâng!”.
Quay chụp chính thức bắt đầu.
Bởi vì có Cảnh Nhược Đông ở đây, Ninh Giai Kỳ có chút lúng túng.
Ngay sau đó, trong lúc chụp ảnh, cô phải thảo luận với hai người lính đang vật lộn về tư thế và điều chỉnh góc độ sao cho tốt hơn, cho nên cũng bắt đầu nghiêm túc mà quay chụp.
Hai mươi phút sau, đổi sang cảnh tiếp theo.
Trên sân huấn luyện còn có dự án người sắt.
Dự án người sắt này không phải thứ thường thấy trong mắt của người bình thường, mà là một loạt chướng ngại vật được thiếp lập đặt biệt trong
quân đội.
Từ đầu đến cuối, vượt qua tất cả các chướng ngại vật trong thời gian quy định mới được tính là hoàn thành.
Hai người lính đã sẵn sàng vào vị trí, cùng phối hợp với máy ảnh Ninh Giai Kỳ và Mai Như ở bên cạnh, chuẩn bị quay chụp.
Dù sao, quân nhân cũng là quân nhân.
Hai người họ phải vượt qua chướng ngại vật, nhưng tốc độ của bọn họ rất nhanh.
Ninh Giai Kỳ đứng yên, tay giơ máy ảnh lên để quay chụp.
Chụp ảnh khi chuyển động, cần phải chụp thật khéo léo.
Đôi khi chụp không tốt hoặc ống kính bị mờ, phải làm phiền hai anh lính lại lần nữa vượt qua chướng ngại vật.
Sau hai lần làm lại, Ninh Giai Kỳ nhìn hai anh lính trạc tuổi cô cả người đổ đầy mồ hôi, cô có chút áy náy.
Rốt cuộc, cũng đến chướng ngại vật cuối cùng.
.
Ở cấp độ này, hai người phải phối hợp với nhau để leo lên tấm sắt được dựng thẳng, sau đó sẽ rơi xuống vũng bùn và bò đến phía đối diện.
Ngay khi Ninh Giai Kỳ vừa nhìn thấy vũng bùn, cô nghĩ đến việc dùng độ cao để quay cảnh nước bắn tung toé, nhảy, bay lên và rơi xuống bùn.
Tốt nhất là nắm bắt mọi hành động một cách hoàn hảo.
Ninh Giai Kỳ và Mai Như vào vị trí lấy góc tốt “Chuẩn bị, chạy!”.
Hai người lính ngay lập tức leo lên, bọn họ nhanh chóng leo lên đỉnh tấm sắt, cả hai chuẩn bị nhảy xuống.
Nhưng ngay lúc này, Ninh Giai Kỳ cảm thấy ở góc độ này cô sẽ không chụp hiệu ứng tốt được, ở giữa là vũng bùn, cô và Mai Như chỉ có thể đứng bên cạnh, nhưng vị trí hiện giờ không thích hợp.
Thật ra, cô có thể hỗ dừng lại, có thể làm lại một lần nữa, nhưng vừa rồi đã lặp lại quá nhiều lần, cô đã cảm thấy rất áy náy.
Ninh Giai Kỳ có lẽ bị ấm đầu rồi, cô ngay lập tức nhảy vào vũng bun.
Có điều cô đã đánh giá thấp mặt bùn này, cô không nghĩ mặt bạn sẽ kết dính như vậy, rất khó di chuyển.
Sau khi Ninh Giai Kỳ đáp xuống, cô muốn nhấc chân lên nhưng...!không nhấc lên được.
Kết quả là, Ninh Giai Kỳ rơi thẳng xuống vũng bùn.
Mọi thứ diễn ra trong chớp nhoáng, hai người lính cũng nhảy xuống.
Một cơn đau truyền đến mắt cá chân, nhưng Ninh Giai Kỳ không để tâm đến vấn đề này, cô nhanh chóng giơ máy ảnh lên, điều chỉnh vị trí, nhanh tay chụp.
“Tách!Tách!”
Hai anh lính nhảy xuống, nước bùn bắn tung tóe, khuôn mặt Ninh Giai Kỳ phủ đầy bùn.
Nhưng máy ảnh trên tay cô được bảo toàn rất ổn, không bị ảnh hưởng đến việc chụp ảnh của cô.
+
“Cô giáo Ninh!?”
“Ninh Giai Kỳ!” Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, giây tiếp theo có ai đó nhảy vào vũng bùn.
Người đàn ông nhảy vào vũng bùn chạy đến chỗ cô, nhưng Ninh Giai Kỳ không có thời gian để ý đến chuyện này.
Cô nhanh chóng xem lại những tấm ảnh vừa chụp được, cô hoàn toàn bị cuốn hút vào thế giới riêng “cô đã chụp được những khoảnh khắc đó chưa” vậy.
“Em đang làm cái gì vậy hả!” Đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói tràn đầy phẫn nộ.