Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em

Chương 60: 60: Thật Đáng Tin Cậy Mà!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Liễu Thanh Giang “Ai vậy?
“Lâm Đại” Người này cũng cùng bọn họ lớn lên ở đại viện, trước kia còn thường xuyên cùng nhau chơi bóng rổ.

“Cậu ta, làm sao? Có phải lại muốn tìm chúng ta ra ngoài uống rượu”
“Không phải” Cảnh Nhược Đông cầm điện thoại lên, gọi cho Băng Tân Đồ.

Băng Tân Đồ nhanh chóng bắt máy “Các cậu đến rồi à?”
“Trong văn phòng có quần áo dự phòng
không?
Băng Tân Đồ “Hả?”
“Có không?”
“Có, nhưng để làm gì?” “Tôi đi lên thay Băng Tân Đồ, Liễu Thanh Giang “???”
Lâm Đại và cô bạn gái quyến rũ của mình vẫn đứng ở quầy bar kia.

Sau khi gọi điện thoại, Lâm Đại cảm thấy anh nên ở đây thay người khác trông chừng một chút.

Khoảng ba mươi phút sau, Lâm Đại cũng chờ được người đến.

“Anh Cảnh! ở bên này”
Cô gái ở bên cạnh dõi theo ánh mắt của anh ta muốn nhìn xem là nhân vật quan trọng trong miệng anh là người như thế nào.

Không nghĩ tới vừa nhìn thấy cô ta đã choáng váng.


Người đàn ông bước xuống cầu thang trên người mặc bộ đồ sang trọng, không những cao ráo mà còn rất đẹp trai.

Dáng người rất chuẩn lại có khí chất cao ngạo.

Cả một đoạn đường, anh đi tới đâu cũng đều có ánh mắt dõi theo
“Cô ấy ở đâu?” Sau khi đến gần, cô nghe giọng nói lạnh lùng của anh.

Bởi vì đứng cách nhau
không xa, cô có thể thấy rõ các đường nét khuôn mặt của anh.

Gương mặt này thật sự rất đẹp, có điều......cặp mắt kia quá mức lạnh lùng và sắc bén giống như một khối băng vậy, có thể làm đối phương không rét mà run.

Lâm Đại “A anh Cảnh, sao anh lại mặc bộ đồ này?”.

“Không tiện mà thôi.”
Lâm Đại hít mũi, nghĩ nghĩ anh nói không tiện là có ý gì.

Có lẽ đến quán bar không thể mặc quân phục đi, điều này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng quân nhân.

“Cô bé ở đằng kia.Anh xem, có nhiều người ở phía trước đấy.”
Cảnh Nhược Đông nhìn theo hướng tay anh ta, đúng thật là Ninh Giai Kỳ.

Lúc này cô đang nói chuyện với một người bạn, rồi lấy ly rượu đang uống nửa chừng.


Ánh đèn mờ nhạt, cách đó không xa dưới cầu thang là sàn nhảy có khá nhiều người.

Cảnh Nhược Đông im lặng dõi theo, khi thấy cô đặt ly rượu xuống, có vẻ như có chút choáng.

Người ngồi bên cạnh nói gì đó, cô bỗng nhiên bật cười.

Hai má cô ửng đỏ như được gỡ bỏ tấm che mặt hàng ngày, gương mặt thanh tú dịu dàng, cùng Với đôi mắt to như ngập nước càng tô thêm vẻ
đẹp của cô.

Cảnh Nhược Đông không đi đến mà ngồi ở quầy bar.

“Anh Cảnh, anh không gọi em ấy về à?” “Em ấy đang chơi với bạn, gọi làm gì?”
Lâm Đại có chút sửng sốt, trong lòng chửi thầm, đã như vậy còn vội vã tới làm gì.

Lâm Đại hỏi anh “Uống gì không?Cooktail ở đây rất ngon.”.

“Không cần” Cảnh Nhược Đông nâng tay, bartender đưa cho anh một ly nước, sau đó nhìn Lâm Đại nói “Cậu có việc thì đi trước đi, tôi ngồi đây một lúc.”
“Tôi không có chuyện gì, chỉ đến đây để uống rượu thôi.” Lâm Đại ngồi bên cạnh anh, rồi gọi hai ly cooktail cho mình và bạn gái.

Hạ Đình Kiêu uống rất nhiều rượu, dựa nửa người vào người đàn ông bên cạnh đang chơi xúc xắc.

Trên thực tế, mọi người ai cũng uống khá nhiều.

Phó chủ nhiệm “Tôi thấy các cậu đều đã say cả rồi, chúng ta mau về thôi, những ai không say thì đỡ người đang say.

Tôi đã đặt phòng cho mọi người, giờ chúng ta đến đó.”
“A! Phó chủ nhiệm đúng là phó chủ nhiệm, thật đáng tin cậy mà!”.

“Ah, tôi không uống tôi không uống, tôi phải ngủ,...”
.