Với nhà họ Cảnh, lựa chọn của Cảnh Nhược Đông là việc ngoài ý muốn.Với Cảnh Nhược Đông, Ninh Giai Kỳ nghe lén bên ngoài cửa sổ cũng là việc ngoài ý muốn.
Còn với Ninh Giai Kỳ, việc ngoài ý muốn lớn nhất trong đời cô chính là vào năm mười ba tuổi ấy đến nhà họ Cảnh, gặp được Cảnh Nhược Đông.
Một năm ấy, gió tuyết rất to.
Mấy năm sau mỗi khi Ninh Giai Kỳ nhớ lại, cô không chỉ nhớ được câu “không thích” ấy, mà còn nhớ được nhiệt độ ngày hôm đó, nhớ được những bông tuyết rơi ngày đó, còn có cả cảm giác đau đớn xa lạ tưởng chừng như ngực bị xé toạc ra bỗng nhiên ập đến vào ngày đó....!.
Cuối cùng vẫn không có ai ngăn cản được Cảnh Nhược Đông, giống như lời của dì Tần nói, với tính cách của của anh, một khi đã quyết định chuyện gì rồi thì không ai có thể thay đổi được.
Xuân đi thu đến, lại mấy năm qua đi, đến hiện tại, Ninh Giai Kỳ vẫn chưa gặp lại Cảnh Nhược Đông bao giờ.
Anh đấu tranh vì quốc gia và lý tưởng, cô không cao thượng được như anh, nhưng cũng sẽ cố gắng vì ước mơ của mình.
Cô cố gắng quên đi, cố gắng học tập, cuối cùng thi đậu vào trường đại học lý tưởng, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Đã lâu như vậy rồi, hiện tại có rất ít khi nhớ đến Cảnh Nhược Đông, nhưng thỉnh thoảng mỗi khi cầm quyển album mà anh tặng lên, trong lòng vẫn đau âm ỉ.
Mặc dù cô đã sớm biết ý nghĩa của anh đối với mình, nhưng lần đó lúc đứng ngoài cửa sổ nghe được chính miệng anh nói ra vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Rõ ràng vừa là chướng ngại vật cũng vừa là phiền toái...!Tại sao lúc nhỏ cô lại có thể ngây thơ như vậy, cảm thấy mình sẽ liên quan đến tương lai của anh chứ.
Ninh Giai Kỳ cười nhạt, đặt quyển album đã lật sắp nát nhừ trên tay vào ngăn kéo.
“Này! Mau xem mau xem, tin mới của Mạnh nữ thần này!” Trần Tình Tình, bạn cùng phòng của cô đứng bên cạnh lướt di động, “Quái, cái tên Paparazzi này chụp kiểu gì thế, sao chẳng có tấm nào chụp được mặt nhà trai vậy?”.
Hai bạn cùng phòng khác cũng tụm lại “Tớ xem với tớ xem với, người đàn ông này cao thật đấy, dáng người cũng không tệ nha ha ha ha.”
Trần Tinh Tinh “Lúc trước không phải nói Mạnh Di Di đang quen tiểu thịt tươi Giang Minh Tư à, sao hiện tại lại nhảy ra thêm người đàn ông này”.
“Chắc là chia tay rồi?”
“Ôi Giang Minh Tự đẹp trai như vậy sao lại chia tay chứ”.
“Thế thì sao hả, cậu nhìn người đàn ông này xem, tuy rằng không thấy được mặt...chỉ là nhìn bóng lưng thôi tớ cũng biết sẽ rất đẹp trai đó!”
“Mặt của Giang Minh Tự gợi đòn lắm, người đàn ông này chắc chắn không đẹp bằng anh ấy đâu.”
“Tớ không thích kiểu tiểu bạch kiểm* như Giang Minh Tư, người đàn ông này nhìn vẫn men hơn” Bạn cùng phòng nói câu này đưa điện
“Ôi Giang Minh Tư đẹp trai như vậy sao lại chia tay chứ?”
“Thế thì sao hả, cậu nhìn người đàn ông này xem, tuy rằng không thấy được mặt...chỉ là nhìn bóng lưng thôi tớ cũng biết sẽ rất đẹp trai đó!”
“Mặt của Giang Minh Tư gợi đòn lắm, người đàn ông này chắc chắn không đẹp bằng anh ấy đâu”.
“Tớ không thích kiểu tiểu bạch kiểm* như Giang Minh Tư, người đàn ông này nhìn vẫn man hơn” Bạn cùng phòng nói câu này đưa điện thoại đến trước mặt Ninh Giai Kỳ, “Ninh Giai Kỳ cậu nói xem, có phải người đàn ông này trông rất đẹp trai không?”
Ninh Giai Kỳ vốn đang làm việc của mình, thấy bạn cùng phòng xúc động như thế bèn cầm lấy xem thử “Ừ, rất......”
Ánh mắt cô hơi ngẩn ra, tiếng nói cũng đột nhiên im bặt đi.
“Sao thế, rất thế nào, rất đẹp trai đúng không?”
Ninh Giai Kỳ phóng to tấm ảnh lên, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào, một hồi lâu cũng không nói chuyện.
Bóng lưng này...Rất giống anh.
“Ôi trời tớ phục các cậu luôn, không có ảnh chính diện cũng có thể say mê cho được.” Trần Tình Tình giật điện thoại lại, cười cười nói với Ninh Giai Kỳ còn đang ngơ ngác “Sao vậy, gu của cậu à, nhìn cả nửa ngày”.
Ninh Giai Kỳ lấy lại tinh thần “A? Không phải......Tớ, tớ muốn là nói anh ấy rất cao.”