Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em

Chương 126: 126: Nói Bậytớ Không Có Chờ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thắt lưng Ninh Giai Kỳ bị tay anh siết quá chặt, cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nói rằng "Chính anh đã nói, anh không vui lòng chuyện em là vị hôn thê của anh, việc này là miễn cưỡng là trói buộc, một khi đã nói như vậy.....!Tại sao lại nói thích em."
Cảnh Nhược Đông ngày người khó hiểu "Tôi lúc nào lại nói như vậy."
"Anh đã nói như vậy, em cũng nghe được." Ninh Giai Kỳ cắn cắn môi "Anh Nhược Đông, anh không thích miễn cưỡng, em cũng vậy.Anh không cần vì em đã cứu anh, anh đột nhiên lại...đột nhiên làm như vậy, em không quen."
Cảnh Nhược Động "..."
Trầm mặc một lúc lâu, bên trái lo bên phải nghĩ, trong đầu Cảnh Nhược Đông không nhớ rõ những câu chữ cô vừa nói, anh lúc nào đã nói những câu đó chứ?
"Ninh Giai Kỳ....."
"Anh mau về phòng nghỉ ngơi, em, em còn có chút chuyện."
Cảnh Nhược Đông đã cạn sức lực, cho nên Ninh Giai Kỳ dễ dàng thoát ra khỏi vòng ngực anh.

Cảnh Nhược Đông nhìn Ninh Giai Kỳ chạy ra khỏi phòng khách, vừa ấn vào eo vừa đi hai bước hướng ra ngoài "Tôi chưa bao giờ nói lời này."
Bóng Ninh Giai Kỳ dừng lại.

Cảnh Nhược Đông "Có phải em đã hiểu lầm gì rồi không."
Ninh Giai Kỳ quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy người phía sau đứng trong bóng tối, sắc mặt cao ngạo lạnh lùng mà cô đơn "Còn nữa, em nói với tôi bởi vì em cứu tôi, tôi mới như vậy? Ninh Giai Kỳ em vậy mà không có lương tâm."
Một khoảng im lặng.


Cảnh Nhược Đông đi về phía phòng nghỉ, tới cửa phòng, lại dừng lại nói "Em ở căn phòng kia, nếu không muốn ở lại thì ngày mai hẵng trở về, hiện giờ đã khuya rồi."
Nói xong, anh đi vào phòng không trở ra.

Ngày hôm sau.

Tại một quán cà phê.

Ninh Giai Kỳ cầm thìa khuấy cà phê, vẻ mặt hoảng hốt.

"Giai Giai, này Giai Giai! Cậu đừng mất hồn nữa, mau mau nói đi!" Trương Nhất Manh sốt ruột đến muốn lật cả bàn "Cậu nói Cảnh Nhược Đông tỏ tình với cậu, tối hôm qua sao?"
Ninh Giai Kỳ liếc mắt nhìn cô nàng một cái, sắc mặt đỏ bừng "Cậu nói nhỏ một chút, chuyện đó, cũng không phải đặc biệt là tỏ tình."
"Đã nói cậu là người của anh ấy, cũng nói là thích cậu, đây không phải là tỏ tình thì là gì?" Trương Nhất Manh hít sâu vào một hơi, "Giai Giai, cậu đây là chờ mây trôi để thấy trắng sáng nha."
Ninh Giai Kỳ "Nói bậy....Tớ không có chờ."
"Đúng đúng đúng, cậu không chờ, cậu một mực muốn quên người ta kia mà, nhưng Giai Giai, nếu như thật sự cậu không còn thích Cảnh Nhược Đông, vậy sao lúc ở Tây Tạng cậu lại cứu anh ấy"
"Tớ..."

"Nói một câu, có phải hay không cậu vẫn còn thích anh ấy?"
Cậu có phải hay không còn thích anh ấy.

Câu hỏi này thật sự rất dễ trả lời.

Mọi tế bào
trong cơ thể cô đều nói cho cô biết, cô thích Cảnh Nhược Đông, bất kể là cố tình hay giả vờ như thế nào, đều không có cách nào chối bỏ được.

Nhưng khi anh nói anh thích cô, cô vô cùng vui sướng nhưng cũng tràn đầy sợ hãi.

Từ lúc sinh ra cô vẫn luôn nhút nhát và tự ti, trưởng thành trong hoàn cảnh ở đại viện, cô đã quá hiểu rõ khoảng cách giữa mình và những người khác.

Mười sáu tuổi năm ấy, chính tại cô nghe được sự bất mãn và coi thường mối quan hệ này của Cảnh Nhược Đông.

Anh nói anh chưa từng nói lời này, vậy thực sự ký ức của cô bị rối loạn sao.

"Nhất Manh, cậu nói xem, tớ có nên thích anh ấy hay không." Thật lâu sau, Ninh Giai Kỳ thấp giọng nói.

.