Đây là lần thứ hai Tống Sa Sa nghe câu nói này.
Đêm qua lúc nghe thấy cảm xúc trong lòng cô bị nụ hôn mạnh mẽ át đi, cô còn nghe âm thanh đấu tranh tư tưởng của mình bị rơi ngã. Cô định nói thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cúi xuống nhìn thì thấy Cảnh Lê gọi đến.
– Em nghe máy đã.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lo lắng của Cảnh Lê vang lên.
– … Sa Sa ơi, có ai tìm cậu không?
Tống Sa Sa ngạc nhiên hỏi lại:
– Không. Sao vậy? Cậu đừng lo lắng, đã xảy ra chuyện gì à? Cứ từ từ nói, đừng gấp.
Giọng cô hạ xuống, chất chứa sự vững vàng khiến Cảnh Lê phía bên kia điện thoại cũng dịu giọng hẳn. Giọng nói nhẹ nhàng của cô dường như có sức hút, có thể khiến người ta bình tĩnh lại mà không hay.
– Trước tớ có nói qua với cậu về chuyện thử vai trong phim đó? Đã bắt đầu thông báo chính thức, giờ tớ rất bận vụ chọn vai. – Dừng một lúc lấy hơi cô nàng mới nói tiếp – Nhưng bây giờ có chút vấn đề. Rất nhiều người quan tâm đến vai diễn này. Hôm trước đạo diễn Trần mở họp báo có nhắc đến việc tuyển diễn viên. Tớ cho đạo diễn Trần xem hình cậu, ông ấy rất hâm mộ phong thái của cậu, cảm thấy rất tương đồng với nhân vật chính trong nguyên tác, cho nên ông ấy hi vọng khí chất của nữ chính và nguyên tác có sự hòa hợp…
Đường Nam Châu bỗng nhiên đứng lên, Tống Sa Sa không nhìn anh mà hỏi tiếp:
– Ừ, sau đó thì sao?
– Sau đó cậu biết mà! Lượng người hâm mộ tăng lên vùn vụt, fan chân chính, fan não tàn, fan cuồng nhiệt… Hôm trước đạo diễn Trần vừa nói câu đó thì một diễn viên nào đó viết bài Weibo bảo mình được đạo diễn Trần trao cho vai chính. Thông báo vừa được đưa ra lập tức đã được fan chân chính nhiệt tình đẩy lên. – Cảnh Lê lại thở dài – Thực ra điều này cũng không lạ, giới giải trí vốn là vậy. Tuy nhiên, vấn đề là fan chân chính lại thấy khó chịu…
Bấy giờ Đường Nam Châu quay lại cùng với đĩa hoa quả cùng với dao gọt không biết lấy từ đâu nữa. Anh ngồi xuống, thành thạo gọt vỏ táo không đứt đoạn, từng vòng từng vòng giống hệt nhau rơi xuống đĩa trắng.
Anh lấy nĩa cắm một miếng táo.
Đĩa được đẩy đến trước mặt Tống Sa Sa.
– Thành phố B khô hanh, ăn hoa quả đi.
Cảnh Lê:
– … Sa Sa, bên cậu có ai à?
Tống Sa Sa nhìn sang Đường Nam Châu. Anh bắt đầu bóc cam.
– Ừm, đang gọt hoa quả…
Đường Nam Châu nghe vậy thì giương mắt nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu.
Cảnh Lê nói tiếp:
– Cậu có biết sức mạnh của cư dân mạng lớn thế nào không? Chỉ một ngày rưỡi đã moi ra được tất tần tật thông tin của cậu. Hồi cấp ba cậu là đại diện học sinh xuất sắc nhất trường mình, ở trường còn lưu ảnh cậu. Bây giờ hình ảnh hồi cậu học cấp ba, học đại học, thậm chí là hình ảnh sau giờ làm việc, và trang Weibo về động vật hoang dã mà cậu mới thích nữa đều bị lộ hết. Mà cậu mới đến thành phố B tham gia hội nghị đúng không? Đáng sợ là hiện giờ cậu ở khách sạn nào cũng bị chụp ảnh tung lên màng rồi cơ. Tớ vừa nhìn lượt chia sẻ thì thấy đã qua hơn chục nghìn. Tớ lo sẽ có fan cuồng tìm cậu nên mới hỏi có ai tìm cậu không…
Tống Sa Sa cầm di động lướt Weibo, quả thật có người đăng các hình ảnh của cô lên đây.
Cô bấm vào bình luận.
Tinh chất cam thích bánh cam vòng: Oà, nữ chính xinh quá!
Fan não tàn của anh Nghị: Hôm qua ai bảo nữ chính chỉ định là người nhà cô ấy đâu rồi, biết xấu hổ chưa hả? Bao nhiêu tuổi rồi còn diễn vai thiếu nữ? Không xinh bằng nữ chính nguyên tác.
Nguyệt và anh là một đôi: A a a a, hôm qua tớ gặp cô gái này, ở nhà hàng khách sạn.
Gương vỡ lại lành không thành vấn đề: Chỉ có mình tớ thấy thần thái cô ấy phù hợp với với nữ thần của tớ ư?
…
Tống Sa Sa cười:
– Nhiều người khen tớ xinh nhỉ?
Cảnh Lê nghe vậy lại lo lắng.
– Sa Sa, đây không phải điểm chính. Tợ sớ cậu bị quấy rối… Cậu không biết đâu, trong nước có fan cuồng có thể khiến cậu mở mang tầm mắt luôn. Mấy hôm nay cậu…
– Á… – Tống Sa Sa đột nhiên thốt lên.
Trả lời Cảnh Lê là một giọng khác:
– Tớ sẽ bảo vệ cô ấy, cậu đừng lo.
Cảnh Lê há hốc miệng:
– Đường… Đường Nam Châu?
Đường Nam Châu ừ.
Điện thoại bị Tống Sa Sa giật lại, cô lườm anh, quay sang nói chuyện với bạn thân:
– Cảnh Lê, không phải lo cho tớ đâu. Ở trong khách sạn an toàn lắm, cậu yên tâm, không có chuyện gì đâu. Nếu gặp phải chuyện gì khả nghi, tớ sẽ nói với cậu. Chuyện thông tin bị lộ tớ cũng không sao, có thể làm nhiều người quan tâm đến bảo vệ động vật hoang dã là chuyện tốt.
Để Cảnh Lê yên tâm hơn, cô nói tiếp:
– Nhờ phúc của cậu, Weibo của tớ có hơn tám nghìn lượt thích rồi nè.
Cảnh Lê nghe thấy giọng Đường Nam Châu cũng yên tâm hơn, cô tin là có anh làm vệ sĩ hộ tống người đẹp thì sẽ không có chuyện gì đâu.
Cuộc gọi kết thúc, Tống Sa Sa nhìn Đường Nam Châu chằm chặp.
– Sao trong lúc em đang nói chuyện anh lại giật điện thoại của em?
– Không có anh, bạn thân em sẽ không yên tâm.
– Anh thật là khó đoán.
Đường Nam Châu sảng khoái:
– Ừ, khỏi phải giới thiệu đối tượng cho em nữa.
Ghen mà còn quang minh chính đại như vậy, Tống Sa Sa cũng lười để ý anh. Cô cầm nĩa trái cây ăn táo.
Đường Nam Châu đặt quả cam đã bóc vỏ lên đĩa trống và hỏi:
– Có phải chúng ta đã làm lành không?
– Em nói không tính, anh đồng ý không?
– Không đồng ý.
– Vậy thì thôi.
Tháng Mười miền Bắc bắt đầu bước sang thu.
Khi Tống Sa Sa về nước không có ý định ra Bắc nên quần áo mang về toàn là đồ hè, chỉ có cái áo khoác mỏng. Hiện giờ ra Bắc rồi nên áo khoác mỏng không đủ chống lạnh. Cô nhìn nhiệt độ định đi trung tâm thương mại mua một cái phù hợp, suy cho cùng vẫn phải ở thành phố B mấy ngày, hơn nữa ngày mai thành phố B nhiệt độ xuống thấp.
Tống Sa Sa dự định buổi chiều đi mua.
Đường Nam Châu nói đưa cô đi.
Tống Sa Sa không phản đối. Nhớ lời dặn của Cảnh Lê nên lúc ra ngoài cô đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm che nửa khuôn mặt. Ra khỏi cửa cô cất chìa khóa phòng, lúc ngang qua phòng Đường Nam Châu bèn dừng lại hỏi:
– Anh không định về à?
– Không, sợ fan cuồng quấy rối em. – Anh đáp, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp – Lát nữa xuống anh trả phòng luôn.
Tống Sa Sa nhìn thấu tâm tư anh, bèn khẽ nói:
– Thật ra em hơi mệt.
Đường Nam Châu đáp trả ngay:
– Em ở dưới đâu cần cử động.
Mặt Tống Sa Sa thoắt đỏ, ngó nghiêng quan sát xung quanh, may là không có ai cả, hành lang cũng yên ắng, chỉ có hai người bọn họ. Cô lườm anh:
– Ban ngày ban mặt, anh không thể nghĩ gì khác hay ho hơn à?
– Bảo nhớ em ư? – Đường Nam Châu cười vô lại.
Anh hạ giọng, hỏi nhỏ:
– Tối hôm qua có thoải mái không? Có chỗ nào anh làm không tốt không?
Tống Sa Sa nhìn cái vẻ mặt “nếu anh làm không tốt anh nhất định sẽ cải thiện” tự dưng cảm thấy chân mềm oặt, hừ lạnh một tiếng:
– Không thèm quan tâm anh nữa..
Đến đó anh mới tiến lên nắm tay cô, cùng vào thang máy.
– Ừ, không nói nữa.
Tiếp đó, anh không nói nhưng cứ nắm tay cô mãi không buông.
Gần khách sạn có một trung tâm thương mại.
Hai người sang đó, mười ngón tay đan vào nhau vô cùng thân mật, thỉnh thoảng Tống Sa Sa cần dùng tay anh mới buông tay ra, đợi cô rảnh tay nữa lại nắm lấy. Tống Sa Sa nghĩ Đường Nam Châu ban đêm là sói lưu manh, còn Đường Nam Châu ban ngày là cún con, bám người kinh khủng.
Tống Sa Sa mua đồ rất nhanh chóng, không gặp khó khăn trong việc lựa chọn.
Cô chọn được một chiếc áo gió, thử xong thì quyết định mua nó, lúc tính tiền Đường Nam Châu lấy thẻ mình ra. Tống Sa Sa chưa thể đặt mình vào trạng thái hai người đã làm hòa, thấy anh lấy thẻ ra còn đấu tranh tư tưởng.
Nhân viên thu ngân ở quầy nhoẻn cười, nói khéo:
– Bạn trai chị chu đáo quá!
Sau khi quẹt thẻ, cô nhân viên thu ngân đưa lại thẻ cho Đường Nam Châu.
Đường Nam Châu không cầm mà nhìn sang bạn gái và nói:
– Em cầm đi, sau này em quản tiền. Dù sao anh cũng không có nhiều chỗ cần phải dùng tiền.
- … Em quản tiền?
– Ừm, có gì muốn mua thì em cứ mua, dù sao anh cũng không có chỗ tiêu tiền. Anh kiếm tiền, em tiêu tiền, anh đi làm cũng có động lực hơn.
– Vậy… cũng được.
Tống Sa Sa nhận thẻ.
Đường Nam Châu nhân đó lấy hết thẻ trong ví đưa cho cô, chỉ để lại mấy trăm tệ tiền mặt.
Cô gái quầy thu ngân muốn khóc rồi.
Mình chỉ thu tiền mà cũng phải nhìn người ta công khai tình tứ.
Hết chương 12.7