Dịu Dàng Trong Anh Là Em

Chương 12-2




Anh nhìn thấy cô trước tiên, chỉ nhẹ gật đầu rồi chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Anh dường như đang tìm gì đó, tìm cả một vòng không tiếp tục nhìn Tống Sa Sa nữa.

Trông anh rất bình tĩnh, dáng vẻ không hề giống như vừa mới tỏ tình với cô vài ngày trước, cứ như thể hai người chỉ là bạn cũ tình cờ gặp lại. Cảnh Lê nhìn qua nhìn lại hai người, cô đến gần Tống Sa Sa và nói nhỏ:

– Sa Sa, tớ đã hỏi một vòng bạn bè xung quanh, chỉ có Đường Nam Châu lúc này là rảnh rỗi.

– Không sao đâu.

Cảnh Lê nắm lấy cánh tay của Tống Sa Sa, cảnh giác nhìn xung quanh và hỏi:

– Lúc ra ngoài có ai theo dõi cậu không?

– Chắc là không có đâu… Tớ không chắc liệu có ai đó đang theo dõi tớ hay không, chỉ là có cảm giác.

Thấy Cảnh Lê vẫn tỏ ra lo lắng, Tống Sa Sa an ủi:

– Nếu mà có, có thể bây giờ đã từ bỏ việc theo dõi tớ rồi.

Cô nói suy đoán của mình cho Cảnh Lê yên tâm.

Cảnh Lê gật đầu:

– Rất có thể nhìn thấy cậu giàu có, bây giờ cậu quay lại thành phố S, lại không ở thành phố N, cho dù có giỏi thì tay cũng không kéo dài đến vậy nhỉ? Sa Sa, mấy hôm nữa cậu tốt nhất khoan đi thành phố N, tránh bị nhắm đến.

Cô lại muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt Đường Nam Châu nhìn về phía Tống Sa Sa có gì đó kì lạ.

Nhất thời, suy nghĩ rơi đâu mất tiêu.

Cảnh Lê nhìn Đường Nam Châu, lại nhìn Tống Sa Sa, lộ ra một nụ cười bí hiểm.

– Bây giờ không có gì là tốt rồi, nhưng mà vì lý do an toàn, hay tối nay cậu qua nhà tớ ở đi? Bây giờ tớ ở một mình, còn phòng trống, đồ dùng cá nhân đều có đầy đủ.

– Cũng được, tớ trở về lấy quần áo đây.

Cảnh Lê nói với Đường Nam Châu:

– Vậy nhờ cậu đưa hai bọn tớ đi một chuyến.

Đường Nam Châu chỉ trả lời ừm.

Trên đường đi, Đường Nam Châu hoàn toàn im lặng. May mà trên xe còn có Cảnh Lê, cô sợ giữa hai người ngại ngùng, nên miệng nói liên tục.

Tống Sa Sa chưa đến nhà mới của Cảnh Lê qua, đợi đến nơi mới biết cách nhà cô của mình không xa lắm, không đến mười lăm phút lái xe, là một tiểu khu mới được xây dựng. Mảng xanh và an ninh rất tốt. Lúc vào, bảo vệ chào hỏi Cảnh Lê ngồi phía sau xe rất thân thiết.

– Chào buổi tối.

Nhìn thấy bên cạnh Cảnh Lê còn có người, chú bảo vệ còn bồi thêm câu:

– Tiểu Lê đưa bạn đến chơi à?

– Chào buổi tối, bác Vương.

Lúc này, cửa kính xe đã được hạ xuống.

Người được gọi là bác Vương thấy Đường Nam Châu thì hơi bất ngờ, sau đó lên tiếng chào hỏi:

– Anh Đường trở lại rồi à?

Đường Nam Châu hờ hững đáp vâng.

Bác Vương cho xe đi qua.

Đường Nam Châu lái xe vào hầm để xe.

Tống Sa Sa nhớ lại lời nói lúc nãy, cảm thấy có gì đó kì quái. Sau khi Đường Nam Châu đậu xe xong, anh đi thang máy cùng Tống Sa Sa và Cảnh Lê. Cảnh Lê ở tầng 15. Thang máy vừa dừng, Đường Nam Châu cũng đi ra theo.

Cảnh Lê nói với Đường Nam Châu:

– Tối nay làm phiền cậu rồi.

Đường Nam Châu không lên tiếng, trái lại nhìn Tống Sa Sa mấy lần, nói:

– Có chuyện gì nói tớ.

Sau đó anh xoay người ấn mất khẩu của nhà bên cạnh rồi vào nhà. Tống Sa Sa cuối cùng cũng biết điểm kỳ lạ ở chỗ nào.

Cô tròn mắt nhìn.

– Các cậu là hàng xóm?

Cảnh Lê cũng ấn mật khẩu vào nhà, ở lối vào lấy cho Tống Sa Sa một đôi dép mới đi trong nhà. Lúc này cô mới nói:

– Mặc dù cậu ta là hàng xóm của tớ, nhưng một năm cậu ấy về có mấy lần à, thậm chí có năm đi suốt không thấy bóng dáng đâu hết. – Như nhớ ra việc gì đó, cô vội vàng nói tiếp – Cái đó… Sa Sa, cậu đừng có hiểu lầm nha, tuyệt đối không được hiểu lầm. Chúng tớ chả có liên hệ gì cả. Nếu như cậu hiểu lầm tớ, Đường Nam Châu có thể đấm chết tớ mất.

Tống Sa Sa không biết nên khóc hay cười.

– Cậu nói nhảm gì vậy?

– Tớ không nói nhảm, đây là nguyên văn lời nói của Đường Nam Châu.

Tống Sa Sa bất ngờ.

– Căn nhà này tớ mua từ hai năm trước, lúc mua hàng xóm chưa có ai hết, tớ cũng không biết Đường Nam Châu mua nhà bên cạnh. Sau này, có một hôm tớ ra ngoài thấy người môi giới dẫn khách đến xem nhà thì tình cờ gặp Đường Nam Châu ở dưới lầu.

Cảnh Lê bật đèn, đến nhà bếp rót cho Tống Sa Sa một ly nước ấm, tiếp tục kể:

– Lúc đó tớ mới biết Đường Nam Châu định mua nhà thì ngạc nhiên lắm, vì nghe được từ nhóm Béo thấy bảo Đường Nam Châu có nhà sẵn rồi, vị trí đẹp nữa. Vả lại cậu ta không thường xuyên ở thành phố S nên không nhất thiết phải mua nhà, mãi sau này mới biết căn nhà đó cậu ta bán rồi, bán xong mới có ý định mua căn mới…

Cảnh Lê nhìn Tống Sa Sa, lại tiếp tục:

– Tớ nghe môi giới nói rằng lúc đó Đường Nam Châu còn đang do dự, nhìn thấy tớ thì quyết định mua luôn căn đó.

Cô dường như nhận ra có sự mơ hồ trong lời nói của mình, cô ho nhẹ rồi nói:

– Người môi giới nói Đường Nam Châu chọn nhà ở đây vì hai lý do. Một là gần nhà bạn gái cũ, hai là ở đây có nhà bạn thân của gái cũ, cô ấy sống ở đây sẽ tiện hơn.

Tống Sa Sa chợt nhớ ra một việc.

Khi ấy cô và Đường Nam Châu hẹn nhau ở rap chiếu phim, xem xong vừa ra ngoài thì nhận được cuộc gọi của Cảnh Lê. Cô nàng vừa xem xong một bộ phim tình cảm của Mỹ. Bộ phim đó nói về cuộc sống của sáu người bạn sống chung trong một tòa nhà. Cô xem xong trong lòng vô cùng hâm mộ, nói sau này sẽ cùng Tống Sa Sa sống chung một tòa nhà, cùng nhau đi qua cánh cửa, rồi cùng nhau trải nghiệm cuộc sống, nghĩ thôi đã thấy đẹp đẽ vô cùng.

Cô đợi Cảnh Lê kể xong mới giới thiệu lại bộ phim đó cho Đường Nam Châu nghe.

Bộ phim Mỹ đó nói tiếng anh sơ cấp, lúc đó rất được mọi người hoan nghênh. Cô giới thiệu xong, thản nhiên phán một câu:

– Tuy tớ luôn cho rằng giữa người với người nên giữ khoảng cách nhất định với nhau, vậy mới phát sinh thiện cảm, nhưng nếu sau này hàng xóm là Cảnh Lê, tớ không để ý lắm.

Đã nhiều năm trôi qua, vậy mà cô không ngờ Đường Nam Châu lại để tâm câu nói vui của cô đến vậy.

Cảnh Lê lại nói tiếp:

– Sau đó không phải là Đường Nam Châu đã mua căn hộ kế bên tớ sao? Cậu ấy làm việc trên biển, một năm về không nhiều. Thế là với tư cách là bạn cũ lâu năm, tớ có ý tốt bụng lâu lâu qua lau chùi giùm cậu ta. Cậu biết cậu ta trả lời tớ sao không? Không những cậu ta từ chối, còn bổ sung thêm không muốn thân thiết với bạn thân của bạn gái cũ, tránh bị hiểu lầm. Cho nên tớ nói mà, nếu như cậu mà hiểu lầm, cậu ta nhất định đấm chết tớ.

Cảnh Lê vừa nói vừa để ý biểu hiện của Tống Sa Sa.

Cô nãy giờ vẫn không lên tiếng, ngước mắt lên nhìn Cảnh Lê.

Cảnh Lê cảm thấy chột dạ.

– Đường Nam Châu nhờ cậu nói giúp à?

Cảnh Lê ho khù khụ.

Tống Sa Sa lập tức hiểu ra.

Cảnh Lê thận trọng hỏi:

– Sa Sa, có phải cậu giận không? Trời ơi, cậu đừng có giận mà. Tớ không giúp cậu ta nữa là được mà. Chẳng qua tớ thấy Đường Nam Châu vô cùng có thành ý, cậu cũng không quên được cậu ta, nghĩ nghĩ hay là thử giúp các cậu quay lại với nhau. Có vấn đề gì lúc trước không giải quyết được, bây giờ không thử sao biết là giải quyết được hay không? Dù sao tám năm trước các cậu cẫn còn rất trẻ, rất nhiều chuyện không thể tự mình quyết định được. Nhưng mà! Sa Sa, tớ muốn nói rõ một chút, tớ là đứng về phía cậu. Cậu không thích tớ đứng giữa giúp, tớ sẽ không làm nữa.

– Chuyện tình cảm, thuận theo tự nhiên đi. – Sa Sa nói – Với cả, qua tuần sau tớ sẽ về lại Kê-ni-a rồi, lần về nước tiếp theo không biết là khi nào.

Tống Sa Sa vốn định ở lại nhà Cảnh Lê ba, bốn ngày rồi mới về nhà, vừa hay chuyến du lịch của cô chú cũng sắp kết thúc. Chờ cô chú về Tống Sa Sa sẽ ở thêm một đến hai ngày, sau đó có thể quay trở lại làm việc.

Còn về Đường Nam Châu, đợi cô về lại Kê-ni-a, tất cả sẽ trở về đúng nơi của nó.

Tuy nhiên kế hoạch không theo kịp sự thay đổi.

Qua hai hôm sau, Tống Sa Sa nhận được cuộc điện thoại của lãnh đạo công ty, nói cô đại diện công ty đến thành phố B một chuyến, để tham gia hội thảo về bảo vệ động vật hoang dã do một số trường đại học phối hợp tổ chức. Tống Sa Sa làm việc chăm chỉ, dù chỉ làm chưa đến hai năm, nhưng cố rất nổi tiếng trong ngành. Trong thời gian thực tập, cô đã có nhiều đóng góp cho việc bảo vệ động vật hoang dã, ngay khi trở về Trung Quốc và nhận được lời mời phỏng vấn từ tạp chí nổi tiếng trong nước “Tuần san Thân Hải”, biên tập viên Hạ Viên đã rất hay nói, sau khi cuộc phỏng vấn đó phát ra, nhận được phản hồi rất tích cực từ khán giả.

Việc về nước tham gia hội thảo nghiên cứu, trước đây Tống Sa Sa đã từng đi qua, tuy nhiên nhận được sắp xếp khác trong kì nghỉ của mình thì đây là lần đầu tiên.

Tống Sa Sa tình cờ lại đang ở trong nước cũng tiện.

Đi tàu cao tốc từ thành phố S đến thành phố B mất năm tiếng, giao thông tương đối thuận lợi.

Tống Sa Sa đáp ứng thay đổi của cấp trên, thu dọn đồ đạc và đến ga tàu cao tốc vào buổi trưa, sau đó nhắn tin cho cô Tống Lệ nói rằng mình sẽ bay thẳng về Kê-ni-a từ thành phố B sau khi kết thúc công việc và sẽ không quay lại thành phố S. Sau khi bị dọa ở thành phố N, Tống Sa Sa đặt một vé hạng thương gia đắt gấp mấy lần hạng thông thường để đến thành phố B, nghĩ đến việc an toàn là hơn hết.

Đôi khi sự đắt đỏ có thể mang lại cho người ta cảm giác an toàn.

Lúc đến ga tàu cao tốc, Cảnh Lê có đi tiễn cô.

– Cậu đến thành phố B nhớ nhắn tin cho tớ biết.

– Ờ, tớ biết rồi.

Cảnh Lê còn muốn nói gì nữa, nhưng lại đang do dự không biết nói như thế nào. Tống Sa Sa biết cô định nói gì:

– Tớ hiểu mà, cậu không cần nói, tớ và cậu ấy là không thể, thật sự không thể. Tống Sa Sa khẳng định.

– Ừm, được rồi, tớ hiểu rồi.

Tống Sa Sa tạm biệt Cảnh Lê, làm thủ tục kiểm tra an ninh và đợi tàu đến.

Cô ngồi ở khu vực chờ, nghĩ rằng sau này sẽ không có cơ hội gặp Đường Nam Châu.

Nghĩ đến đây thôi, cô cảm thấy có chút buồn buồn.

Nhưng cô hiểu, đây chỉ là chuyện nhỏ, rồi sẽ qua, nếu tái hợp rồi lại chia xa, nỗi buồn thăm thẳm đó, cô quả không muốn thử nữa. Trong lòng nghĩ, rời khỏi thành phố S thì sẽ quên được những chuyện mấy ngày qua.

Bắt đầu từ việc ngồi trên tàu cao tốc này.

Cô tự nói với chính mình.

Soát vé, lên tàu.

Tống Sa Sa cảm thấy bản thân làm rất tốt, nỗi buồn của cô dường như từng chút từng chút vơi đi. Đến khi Tống Sa Sa ngồi xuống ghế của mình, không lâu sau hành khách kế bên cũng đến, một mùi hương quen thuộc thoảng qua, là mùi sữa tắm bạc hà.

Trước đây cô từng nói với Đường Nam Châu, cảm thấy mùi hương này rất dễ chịu, sau đó chủ động mua cho cậu nửa thùng.

Tống Sa Sa nghĩ đến Đường Nam Châu, lại cảm thấy khó chịu.

Vô tình lướt qua nhìn.

Cô lập tức ngây người.

– Đến Bắc Kinh? Khéo nhỉ, tớ cũng vậy – Đường Nam Châu nhẹ nhàng nói.

Hết chương 12.2