Dịu Dàng Trong Anh Là Em

Chương 11-3




Cứ ngỡ là sẽ không bao giờ gặp lại, ấy thế mà trong lúc cô thê thảm thế này anh lại xuất hiện khiến cô không kịp chuẩn bị.

Đường Nam Châu đi rồi, Tống Sa Sa vẫn nghĩ mãi không ra.

Cô biết Trịnh Lực nhờ Đường Nam Minh gửi thiếp mời cho Đường Nam Châu, nhưng anh chàng cũng nói không chắc Đường Nam Châu có đến không bởi vì anh vẫn im lặng mãi không hồi âm. Do đó Tống Sa Sa cứ đinh ninh anh sẽ không tới.

Thật không ngờ anh đến.

Gặp lại bạn trai cũ thì phải làm sao?

Tống Sa Sa chưa gặp phải tình huống này nên không biết.

Cô xoa xoa huyệt thái dương.

Điều hòa của nhà hàng mở nhiệt độ thấp, cô đứng trong hành lang thấy hơi lành lạnh.

Tống Sa Sa định đi thay váy, mặc váy dài đi giày cao gót không tiện lắm. Nhà hàng có phòng thay đồ cho cô dâu, ban nãy Tống Sa Sa có gặp mấy chị em phù dâu vẫn chưa về.

Các cô gái đã thay áo quần, ngồi trước gương nói chuyện phiếm. Có lẽ họ chỉ mới hai mươi ba hai mươi tư, chị một câu em một câu, thỉnh thoảng che miệng cười, vô cùng sôi nổi. Thấy Tống Sa Sa thì đứng lên chào hỏi cô.

Mọi người gọi cô theo Tần Lan.

– Chị họ đến thay quần áo ạ?

– Chị họ, chị tẩy trang đi, khóe mắt bị lông mi đâm vào rồi kìa, Tiểu Bát có mang tẩy trang đến không?

– Tớ không…



Các cô gái cười thân thiện và cực kỳ nhiệt tình.

Tống Sa Sa vội nói:

– Không sao, lát nữa tẩy cũng được. – Cô nhìn quanh quất, tìm được túi áo quần lúc trước cô để ở đây nói tiếp – Mọi người cứ nói tiếp đi ạ, tôi vào thay quần áo.

Phong cách bài trí của nhà hàng khá độc đáo, trong phòng trang điểm cô dâu có cả phòng thay quần áo.

Tống Sa Sa chọn đại một phòng đi vào thay đồ.

Phòng thay quần áo không có cách âm, lúc cô thay quần áo mấy cô gái vẫn đang ríu rít chuyện trò.

Tống Sa Sa không mấy để ý, thay thành quần jean trắng đơn giản thường ngày cô hay mặc, thuận tay cột luôn mái tóc dài đến eo thành đuôi ngựa, lúc ra ngoài thì thấy Đường Nam Châu đã quay về rồi. Bấy giờ anh bị mấy cô gái vây xung quanh.

– Ôi, anh bên nhà trai à?

– Còn độc thân không?

– Có muốn tìm bạn gái hoặc bạn trai không?

– Có thể thêm Wechat của em không?



Mấy cô gái nhỏ hiển nhiên là nhiệt tình hơn lúc trước, cũng khá là cởi mở.

Sắc mặt Đường Nam Châu lạnh nhạt, không biểu lộ gì, giữa lông mày phảng phất một luồng khí lạnh lùng, bỗng luồng khí này giảm đi vài phần, thêm mấy phần cảm xúc khó diễn tả.

Anh nói:

– Ừ, độc thân.

Cô gái đứng gần anh nhất sung sướng đến phát rồ, hỏi:

– Có thể kết bạn Wechat không ạ? Em cam đoan không phải mấy kiểu làm phiền lung tung đâu ạ! Không thì thêm QQ cũng được nè!

Tay cô gái thoăn thoắt, lập tức đưa mã QR ra.

Vậy mà Đường Nam Châu hất cằm.

– Nhường chút.

Mấy cô gái nhìn theo ánh mắt của Đường Nam Châu thì phát hiện chị họ Tần Lan đã thay đồ xong. Nếu nói khi chị ấy mặc váy dự tiệc làm cho người ta có cảm giác như nàng tiên giáng trần thì bộ đồ hằng này khiến chị ấy mang hơi thở của tuổi trẻ, tràn đầy sức sống.

Cô đứng ở đằng kia, vẻ mặt kì lạ, hơi lúng túng.

– Muốn loại nào?

Thấy cô gái nhỏ nghi hoặc, mãi không lên tiếng nên Đường Nam Châu mới hỏi.Cũng là lúc này, các cô mới thấy trong tay Đường Nam Châu có một cái túi ni-lông lớn của cửa hàng Watsons.

Trong túi màu bạc hà có thể thấy rất nhiều chai lọ.

Anh đưa cái túi to cho cô.

– Không biết mua loại nào nên người bán hàng đề cử gì tớ đều mua, còn có cái bông gì đó nữa.

– Bông tẩy trang?

– Ừ, chính nó.

Tống Sa Sa nhìn sơ cái túi, nói là mua những thứ người bán hàng đề cử nhưng có vẻ giống như mua hết đồ tẩy trang của cửa hàng luôn rồi ấy. Cô chọn đại một bình nước tẩy trang, thấm nhẹ bông tẩy trang rồi đặt lên khóe mắt.

Anh đứng sau lưng cô, nhìn cô qua tấm gương trang điểm, anh lên tiếng:

– Vẫn chưa sạch.

Động tác của Tống Sa Sa hơi dừng lại, lại lau thêm lần nữa, lúc này mới lau sạch lông mi cộm trên mắt. Cô vứt bông tẩy trang kia đi, vừa mở mắt đã thấy Đường Nam Châu đang nhìn cô qua tấm gương trang điểm.

Không chỉ Đường Nam Châu, còn có bao nhiêu chị em phù dâu.

… Toàn bộ đều nhìn chằm chằm cô tẩy trang.

Cô gái muốn thêm Wechat lúc trước hơi lúng túng:

– Chị ơi, đây là chồng chị à?

Tống Sa Sa cũng thấy xấu hổ, ho nhẹ:

– Là người yêu cũ.

Đường Nam Châu cũng “ừ” một tiếng nói:

– Lúc trước có qua lại, sau này đã chia tay.

Cô gái nhỏ thấy ngữ điệu bình tĩnh của hai người, lại nhìn sự tương tác giữa hai người bèn nghĩ có lẽ hai người này chia tay xong vẫn có thể làm bạn nên không còn lúng túng như ban nãy nữa. Nhìn sang Đường Nam Châu, cô nàng lấy hết dũng khí hỏi:

– Quét…

Hai chữ “mã QR” chưa kịp thành hình đã bị Đường Nam Châu chợt từ tốn lên tiếng:

– Dưới túi còn có mấy gói kẹo.

Tống Sa Sa giật mình.

Đường Nam Châu bổ sung:

– Tiện mua luôn.

Cô lấy hết mấy chai lọ tẩy trang trong túi ra mới thấy dưới đó có gói kẹo. Gói kẹo bây giờ làm đẹp mắt hơn trước nhiều, là loại nhập khẩu, có hộp sắt nhỏ bằng lòng bàn tay, có loại sờ mềm mềm đáng yêu, trong túi toàn là các loại kẹo nhỏ xinh.

– Cậu… vẫn nhớ à…

Đường Nam Châu đáp:

– Chỉ là thói quen.

Tống Sa Sa cụp mắt.

Trong nhất thời, phòng trang điểm im lặng lạ thường.

Tống Sa Sa ngẩng đầu lần nữa mới phát hiện mấy cô gái phù dâu không biết đã rời đi tự khi nào.

Cô mở miệng nói tiếng “cảm ơn”.

Điện thoại di động rung rung.

Là điện thoại của Cảnh Lê.

– …Ừ, được. Ngày mai được, ở đâu cũng được, cậu cứ gửi địa chỉ cho tớ. Ừ, xong hết rồi, em họ tớ với Trịnh Lực về nhà rồi, tớ cũng chuẩn bị về…

Sau khi cúp điện thoại, Tống Sa Sa nhận ra Đường Nam Châu vẫn còn đứng đó, hơn nữa ánh mắt nhìn cô vô cùng sâu xa. Gương mặt anh bây giờ như phủ một tầng sương lạnh, hiện rõ cảm giác lạnh lùng lạ lẫm khó nói thành lời.

Cô hơi dao động:

– Là Koi.

Đường Nam Châu đáp ừ.

Tống Sa Sa nói tiếp:

– Thế tớ về trước nhé.

Anh lại “ừ” thêm tiếng nữa, giọng điệu nghe như có cái gì đang căng ra, cả người cũng căng thẳng theo, đôi mắt kia vẫn sâu xa khó dò như trước.

Tống Sa Sa bước tới cửa.

Một bước, hai bước, ba bước.

Không biết do ảo giác hay không mà cô cảm giác không khí trong phòng trang điểm yên lặng đến đáng sợ.

Cô dừng bước.

Đồng thời anh gọi tên cô:

– Tống Sa Sa.

Anh lại gọi tên cô.

– Tống Sa Sa.

Cô xoay người.

Vẫn là dáng vẻ căng cứng như dây cung đó, phảng phất như đang do dự điều gì, vô cùng khó khăn để chọn lựa, nhưng đến lúc nhìn thấy ánh mắt kia của cô, những do dự, những chần chờ kia như bị sương mù thổi tan, dần sáng tỏ rõ ràng.

Anh hỏi:

– Khi nào cậu lấy chồng?

Tống Sa Sa sửng sốt một lát mới ngơ ngác hỏi lại:

– Lấy chồng gì cơ?

Anh hất cằm chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô.

Tống Sa Sa vỡ lẽ, cuối cùng hiểu rõ bèn nói:

– Không phải đâu, đây là trang sức trang atrí thôi, không phải nhẫn cưới.

Nhưng mà cũng có thể giả làm nhẫn cưới.

Dù là học ở Mỹ hay làm việc ở Kê-ni-a thì cô luôn không thiếu người theo đuổi, từ chối một hai lần thì được chứ nhiều lần quá Tống Sa Sa cô cũng thấy phiền, bèn mua luôn một chiếc nhẫn cưới mang trên tay. Đôi khi không muốn nói chuyện, cô chỉ cần vô tình để lộ nhẫn cưới là họ hiểu.

Bớt được chút sức lực đối phó với mấy người đó.

Anh thốt à lên, nói tiếp:

– Trông… Khá đẹp.

Tống Sa Sa thấy cuộc nói chuyện này của hai người khá là kì lạ, với cả không biết có phải ảo giác của cô không mà sau khi biết chuyện nhẫn cưới, tâm trạng anh có chút thay đổi. Nếu nói lúc trước anh chưa dám thể hiện thì sau cuộc nói chuyện này anh như lộ ra một chút sắc bén như lưỡi kiếm.

Anh chỉnh lại cổ áo sơ mi nói:

– Cậu chuyển tiền mừng cho Trịnh Lực với Tần Lan giúp tớ nhé. Tớ đến muộn nên không kịp gửi.

Anh cầm di động ra.

– Tớ chuyển tiền qua WeChat cho cậu, tớ không mang theo tiền mặt.

Đưa mã QR cho Tống Sa Sa.

– Cậu quét đi.

Ba câu nói không ngừng, nhanh chóng như cái cách anh đi mua đồ tẩy trang cho cô, không cho cô có cơ hội từ chối.

Cô quét mã QR thêm WeChat.

Anh hỏi:

– Cậu đổi số điện thoại à?

Cô đáp:

– Ừ.

Lúc đang đi học thì chưa có WeChat, hầu như mọi người đều liên lạc qua QQ. Sau này Tống Sa Sa ra nước ngoài, trong một lần đi ra ngoài thì bị trộm mất điện thoại, khi đó muốn làm lại số không cần phải có thẻ chứng minh, cộng thêm không ở trong nước nên cô lười làm lại, đổi số mới luôn.

Anh nói:

– Ừ, tớ vẫn dùng số trước đây.

Anh vừa nói vừa chuyển tiền cho Tống Sa Sa, chín trăm chín mươi chín đồng, ý là sống bên nhau dài lâu.

Tống Sa Sa đáp:

– Tối nay tớ sẽ chuyển giúp cậu.

Chợt nhớ ra gì đó, cô hỏi:

– Vừa nãy đồ mua ở Watsons hết bao nhiêu vậy? Tớ trả lại cho cậu.

Đường Nam Châu không trả lời.

Tống Sa Sa bèn tìm hóa đơn trong túi, nhưng tìm không ra, cô đành tính sơ sơ mấy món đồ rồi chuyển tiền cho anh.

Anh không nhận, chỉ nói:

– Không cần phải trả, không hết bao nhiêu tiền cả.

Tống Sa Sa cảm thấy không hay cho lắm.

Anh nói thêm:

– Tớ chưa từng để bạn gái mình phải trả tiền.

Bạn bè Tần Lan rời khỏi nhà hàng.

Cô gái tên Tiểu Bát thút thít mũi, thê thảm nói:

– Hôm nay tớ khổ quá đi, mùa xuân vừa chớm nở chưa được mười phút đã lụi tàn. Gì mà bạn gái cũ chứ, làm gì có ai đối xử tốt quá mức với bạn gái cũ như vậy! Không những mua đồ tẩy trang mà còn mua kẹo nữa đó! Cái gói kẹo còn là hình trái tim đấy! Chia tay rồi còn muốn khoe khoang trước mặt tớ, thật đáng giận!

Hết chương 11.3