Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 8: Giữa Quá Khứ Và Hiện Tại (1)




Thời gian chầm chậm trôi đi, Tạ Nghiên Dương càng chìm sâu vào nụ hôn ngọt ngào đến quên hết tất thảy vạn vật xung quanh, dường như chỉ hôn thôi đã không còn đủ thỏa mãn được anh.

Anh muốn nhiều hơn như thế.

Bàn tay càn rỡ bắt đầu di chuyển, dịu dàng đi vào bên trong từ vạt áo phía sau lưng.

Tay anh ấm nóng chạm vào làn da mềm mịn mát lạnh của Tô Mạn Vũ khiến cô giật mình.

Hình như đây là không còn là một nụ hôn đơn thuần nữa rồi, Tô Mạn Vũ chợt nhận ra như vậy.

Cô muốn anh dừng lại, nụ hôn kéo dài này đã lấy đi hết dưỡng khí khiến cô nghẹt thở.

Tay cô chống lên lồng ngực anh bắt đầu dùng sức cố gắng đẩy anh ra, nhưng dường như chút sức lực bé nhỏ ấy không hề ảnh hưởng đến người trước mặt một chút nào.

Có vẻ như trong giây phút này, Tạ Nghiên Dương đã không còn kiểm soát nổi chính bản thân mình.


Anh không còn quan tâm đến những đôi mắt đang nhìn chòng chọc xung quanh, trong anh giờ đây chỉ tràn ngập cảm giác tuyệt vời đến từ hai đôi môi đang quấn quít, từ vòng eo thon tới làn da mềm mại của Tô Mạn Vũ.

Có lẽ cô ấy cũng yêu anh, thế nên mới sẵn sàng đón nhận nụ hôn của anh như vậy.

Đột nhiên, cơn đau nơi đầu lưỡi truyền đến cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu Tạ Nghiên Dương, anh tỉnh táo lùi ra xa.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Tô Mạn Vũ trước mặt anh xinh đẹp quyến rũ khác hẳn với hình ảnh thường ngày. Sau một nụ hôn dài, đôi môi cô sưng đỏ lại ướŧ áŧ như đang khiêu khích người khác, cô thở hổn hển nhìn anh, ngay cả ánh mắt lấp lánh nước cũng mang theo vẻ hấp dẫn động lòng người.

Sẽ không còn ai dám gọi Tô Mạn Vũ là búp bê sứ vô hại của nhà họ Tô nữa, trông cô ấy ngay lúc này vừa xinh đẹp vừa mê hoặc bí ẩn khiến người khác không thể cưỡng lại.


Ngay cả cô gái có gương mặt đẹp và thân hình nóng bỏng bậc nhất như Leah Trương cũng phải nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc.

Cuối cùng cô ta đã hiểu vì sao cậu chủ Tạ nổi danh phong lưu lại có thể hết lòng hết dạ vì một cô gái như thế.

Nhìn mà xem, cô ấy có thể vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ đến thế cơ mà.

Phải chứng kiến rồi mới biết búp bê sứ nhà họ Tô là một đối thủ đáng gờm đến mức nào. Mà tốt nhất là sau lần này, đừng ai nên nuôi hi vọng chiếm được trái tim Tạ Nghiên Dương từ tay cô ấy nữa, vì cậu chủ Tạ của chúng ta đã sớm buông mũ giáp đầu hàng một cách triệt để mất rồi.

***

Tại Hải Thành, thang máy báo hiệu đã lên tới tầng mười lăm đưa Tô Mạn Vũ thoát ra khỏi hồi ức về nụ hôn trước đây giữa cô và Tạ Nghiên Dương.

Ngay buổi sáng ngày hôm sau đó, Bạch Lộ Khiết đã biết chuyện, thậm chí còn gọi điện chúc mừng cô rằng: "Tô Mạn Vũ, lần này là em hời rồi, người ta nói rằng kỹ thuật hôn của cậu chủ Tạ còn trên cả tuyệt vời."


Chị Khiết Khiết, làm sao đây, em chỉ có thể nói rằng đó là một nụ hôn tương đối dễ chịu mà thôi.

Nếu như trái tim Tô Mạn Vũ là một mặt hồ phẳng lặng, vậy thì nụ hôn ấy giống như viên đá nhỏ mà đám trẻ con thường nghịch ngợm ném xuống hồ. Trái tim em có dao động vì anh ấy, nhưng dần dần, sự mãnh liệt của anh ấy lại khiến em sợ hãi.

Nhưng nhờ thế mà em biết rằng, tình cảm bấy lâu nay em dành cho anh ấy không phải là tình yêu.

Nếu là tình yêu, đáng lẽ nụ hôn ấy phải khiến tim em đập rộn ràng vui sướng mới đúng. Em vẫn nhớ lúc chị cười hạnh phúc nói với em rằng, "Không ai có thể giữ được bình tĩnh khi đứng trước mặt người mình yêu. Ngay cả chị cũng vậy, và sau này em cũng sẽ như thế. Sau này Tô Mạn Vũ cũng sẽ như bao cô gái khác, chỉ cần một nụ cười của người em yêu cũng có thể làm em hân hoan cả một ngày."
Tô Mạn Vũ rảo bước nhanh hơn, lòng thầm nghĩ còn mười ngày nữa chị Khiết Khiết mới trở về, cô sắp bức bối đến phát điên lên rồi. Tô Việt Bân hoàn toàn là một người theo chủ nghĩa độc tài, vừa nghiêm khắc lại vừa khó tính.

"Anh Diệp... ?"

Cô sững người nhìn bóng dáng người đàn ông phía trước mặt. Nhà cô nằm phía bên trái, hàng xóm đối diện bao lâu nay là một đôi vợ chồng già. Hiện giờ Diệp Liên Thành đang đứng trước cửa nhà hàng xóm nhà cô, bàn tay anh chuẩn bị mở cửa lơ lửng giữa không trung.

"Nhà này... anh là cháu trai của ông bà Lục sao? Thật trùng hợp."

Buổi chiều ông bà Lục thường hay ra ngoài tản bộ, có một vài lần cô bắt chuyện với hai người, ông Lục thường rất vui vẻ kể chuyện về đứa cháu trai tài giỏi nhưng vô cùng bận rộn của mình.

Diệp Liên Thành cũng hơi bất ngờ, nhưng vẻ mặt anh không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, "Ý cô là chủ cũ của ngôi nhà này?"
Mới có hai tuần không ở đây mà hàng xóm đối diện nhà cô đã đổi chủ rồi sao? Tô Mạn Vũ ồ lên một tiếng rồi nhìn vào đống hành lý dưới chân anh.

"Anh mới chuyển đến đây vào hôm nay à?"

Đôi mắt đỏ ngầu của Diệp Liên Thành thoáng lộ vẻ mệt mỏi: "Tôi vừa đi công tác về. Đi xa nên hành lý hơi nhiều."

Không rõ vì sao, lời nói của anh khiến Tô Mạn Vũ lo lắng, chắc hẳn anh vừa từ sân bay về còn chưa kịp nghỉ ngơi, cô buột miệng hỏi: "Anh Diệp đã ăn gì chưa? Anh có muốn ăn gì không?"

Cô thoáng xấu hổ, tự dưng lại hỏi anh một cách thân thiết như vậy.

Diệp Liên Thành giống như không nhìn thấy sự bối rối trên mặt Tô Mạn Vũ, anh trả lời hết sức tự nhiên: "Nếu cô Tô không nhắc thì tôi cũng quên mất là mình chưa ăn gì. Mà tôi cũng không chắc nhà mình còn gì để ăn hay không."
Anh thường xuyên đi công tác, cũng ít khi nấu ăn ở nhà, thông thường chỉ có trợ lý Trình Lâm mua đồ lấp đầy tủ lạnh nhà anh. Nhưng đó là chuyện của một tháng trước rồi.

Anh nhìn cô gái trước mặt thoáng trầm tư, sau đó cô dịu dàng hỏi anh: "Vậy tôi nấu cho anh một bát mì nhé."

Diệp Liên Thành dường như chỉ đợi câu nói này của Tô Mạn Vũ, anh đồng ý ngay tức khắc.

"Được, vậy mười lăm phút nữa tôi sang, tôi về nhà tắm rửa một chút đã. Cảm ơn cô Tô."

Tới tận khi cánh cửa nhà anh đóng lại, Tô Mạn Vũ vẫn chưa hết bất ngờ vì bản thân, vậy là cô vừa mời anh vào nhà ư? Không chỉ vậy, cô còn đồng ý nấu ăn cho anh nữa. Tại sao mỗi lần đứng trước mặt Diệp Liên Thành cô lại có thể nói năng không suy nghĩ như này cơ chứ.

***

Rất nhanh, Diệp Liên Thành đã thay một bộ quần áo khác đến gõ cửa nhà Tô Mạn Vũ. Mùi hương sữa tắm dễ chịu tràn ngập khiến trái tim cô vô thức đập nhanh hơn.
"Anh Diệp, anh có muốn sấy tóc trước không?"

Cô khẽ khàng hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào mái tóc ướt hơi rối của anh, có lẽ chính vì nó mà gương mặt anh trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

"Tôi có máy sấy tóc ở đây... "

"Không cần đâu cô Tô, tôi đang đói lắm rồi."

Diệp Liên Thành trả lời cô nhưng mắt anh lại dò xét một vòng quanh căn phòng.

Dùng một câu để tóm tắt, vậy thì chính là ngôi nhà này tràn ngập phong cách của Tô Mạn Vũ. Ngay cả những món đồ trang trí nhỏ xinh rải rác xung quanh nhà cũng mang theo hơi thở của cô ấy.

"Anh dùng tạm đôi dép này nhé. Đây là dép của anh trai tôi."

Cô không dám nhìn anh, sau khi đặt dép lên sàn liền vội vàng quay vào bếp.

Ngay sau đó một bát mì nóng hổi được đưa đến trước mặt Diệp Liên Thành.

"Đã hai tuần tôi không ở đây rồi nên trong nhà cũng không còn nhiều thức ăn, chỉ có thể nấu một bát mì đơn giản vậy thôi, hi vọng anh Diệp không chê."
Diệp Liên Thành đang rất đói bụng, anh nhận lấy đôi đũa, khẽ cảm ơn một tiếng rồi bắt đầu ăn.

Anh ăn từ tốn chậm rãi, đầy tính thưởng thức giống như đang ngồi trong một nhà hàng sang trọng, trước mặt anh là những món ăn cầu kì đắt tiền chứ không phải một bát mì trứng đơn giản.

Thế nhưng chỉ một lát sau, anh bất chợt dừng lại.

Tô Mạn Vũ hoảng hốt, cô nấu không ngon ư?

"Mì rất ngon, cô Tô đừng lo. Chỉ là đã rất lâu rồi tôi chưa được ăn lại món mì này. Không ngờ hương vị vẫn như xưa."

Như đọc được nỗi lo lắng trong lòng Tô Mạn Vũ, anh mỉm cười giải thích rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.

Lần này Diệp Liên Thành chỉ yên lặng tập trung vào bát mì trước mặt mình, cảm giác lạnh lùng xa cách trên người anh đã không còn, thế nhưng chính điều đó lại khiến sự hoang mang trong trái tim Tô Mạn Vũ lớn dần.
Một vài suy nghĩ kì lạ về anh vụt thoáng qua trong tâm trí rồi lại biến mất khiến cô không thể nắm bắt được chúng.

Cô muốn hỏi anh rằng: "Chúng ta mới chỉ gặp nhau có hai lần, anh chưa từng ăn mì tôi nấu thì sao có thể cảm nhận được hương vị quen thuộc?"

Câu hỏi ấy nghẹn lại nơi cổ họng căng tức khó chịu, nuốt xuống không được mà bỏ qua cũng không xong.

Những suy nghĩ rối loạn tràn ngập trong đầu khiến Tô Mạn Vũ quên mất rằng mình đang nhìn anh chằm chằm.

Hình ảnh mơ hồ chảy tràn khiến cô ngẩn ngơ một hồi lâu, cũng không nhận thức được rằng Diệp Liên Thành cũng bắt đầu chăm chú nhìn cô.

Tựa như rất lâu trước đây, cô cũng từng hạnh phúc ngắm nhìn anh ăn món mình nấu như vậy.

Trong lúc ăn anh rất kiệm lời, nhưng chỉ cần nhìn bát đĩa sạch bong là có thể hiểu bữa ăn hôm ấy khiến anh thỏa mãn như nào. Sau đó anh sẽ ngoan ngoãn vào bếp giúp cô rửa bát, cô muốn giúp đỡ anh nhưng anh không đồng ý. Anh nói rằng "Tiểu Vũ, em rất biết cách làm anh mất tập trung, thế nên lúc anh dọn dẹp em hãy ra ngoài ngồi đi."
Phải biết là mọi người đều khen cô hiểu chuyện, chưa từng làm phiền ai bao giờ đâu. Thế mà anh dám chê cô làm vướng tay vướng chân anh.

Vì anh dám chê cô, thế nên cô lại càng muốn ở lại trong bếp chọc ghẹo anh.

Hình ảnh bất ngờ xuất hiện ấy dần dần trùng khớp với người đàn ông đang ngồi trước mặt Tô Mạn Vũ.

Người đàn ông ấy tên Diệp Liên Thành.

Đôi mắt cô hoang mang, cô bỗng níu chặt lấy cánh tay anh như một người đang thoi thóp giữa dòng sông bắt được một tấm gỗ cứu mạng.

Đôi môi cô mấp máy nhưng không thể thốt lên thành lời.

"Cô Tô thấy không khỏe trong người sao?"

Anh chau mày lo lắng, Tô Mạn Vũ đột nhiên phản ứng rất kì lạ.

Gương mặt cô dần tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán, cô đang lẩm bẩm gì đó mà anh không nghe rõ.

"Tô Mạn Vũ, cô sao thế?"

"Tô Mạn Vũ, cô có nghe thấy tôi nói gì không?"
Diệp Liên Thành hoảng hốt, vội đứng bật dậy nhưng cô lại kéo anh ngồi xuống, rồi anh nghe thấy tiếng cô thì thầm:

"Diệp Liên Thành, anh có thấy quen không?"

"Sao cơ?", câu hỏi không đầu không đuôi của cô khiến anh khó hiểu.

"Khung cảnh này... hình như... tôi đã từng trải qua rồi, anh nói xem, anh có cảm thấy thế không?"

Tô Mạn Vũ lắp bắp, mồ hôi túa ra trên trán nhiều hơn, đôi tay cô bám lấy cánh tay anh run rẩy không ngừng.

"Tô Mạn Vũ, bây giờ trông cô không ổn chút nào, để tôi đưa cô đi bệnh viện."

"Không! Tôi không muốn đi! Tôi hoàn toàn khỏe mạnh, tại sao anh lại muốn tôi đến đó?"

"Hay anh cũng giống như bọn họ nghĩ tôi điên!"

Như chạm phải chiếc công tắc vô hình, Tô Mạn Vũ đột nhiên hét lớn, cô ghét bệnh viện, nơi ấy vừa tăm tối vừa đáng sợ, tại sao ngay cả Diệp Liên Thành cũng giống đám người đó, anh định đưa cô tới đó ư?
Chút lý trí ít ỏi còn sót lại trong cô cố gắng ngăn cản không cho cô giãy dụa, nhưng tất cả đều vô ích. Bóng người bé nhỏ nằm trong vũng máu dưới ánh đèn đường vàng vọt hiện về như đang nhắc nhở cô.

Người gϊếŧ cô bé ấy là Tô Mạn Vũ, cô không xứng đáng được lên thiên đường. Nơi cô thuộc về là bốn bức tường phòng giam chật chội cho đến chết. Và sau khi chết đi cô sẽ xuống địa ngục tiếp tục trả giá cho tội ác của mình.

"Diệp Liên Thành, anh có nhìn thấy không? Tay tôi... máu trên tay tôi... tôi đã gϊếŧ em ấy..."