Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 70: 70: Giấc Mơ Pha Lê 1





Một năm trôi qua trong chớp mắt, bạn học Tiểu Dương cuối cùng đã trở thành một sinh viên đại học, mọi chuyện đều thuận lợi hệt như dự định của cô.

Thi đỗ vào đại học A, tìm kiếm một công việc làm thêm như bao sinh viên khác, làm quen với những nữ sinh ở chung trong ký túc xá, và cuối cùng, cũng là việc quan trọng nhất, học cách quên đi Diệp Liên Thành.
Hình như ngay cả việc này Dương Mạn Vũ cũng hoàn thành vô cùng dễ dàng, thật đấy, có rất nhiều khoảnh khắc cô đã không còn nhớ đến anh nữa rồi.
Dương Mạn Vũ ngắm nhìn những bông tuyết đọng lại trên cửa sổ một hồi lâu, miệng lẩm bẩm, phải, bạn học Tiểu Dương trời sinh đã là kẻ máu lạnh, không cần phải chật vật tốn sức để quên đi người cô ấy đã từng yêu.
Vào đúng khoảng thời gian này một năm về trước, Dương Mạn Vũ và Diệp Liên Thành chia tay.
Không ầm ĩ ồn ào, cũng không có một giọt nước mắt nào cả.

Chỉ đơn giản là vào một ngày tuyết rơi, Diệp Liên Thành rời đi trên chuyến bay tới New York hoa lệ, còn Dương Mạn Vũ tiếp tục cuộc sống tẻ nhạt đơn điệu như cô đã từng có ở thành phố S.
Giây phút Dương Mạn Vũ đặt lưỡi dao sắc bén lên cánh tay trái của mình, cô đã nhìn thấy ánh sáng trong mắt Diệp Liên Thành vụt tắt.
Tự tay cô đã bóp ch3t tình yêu của đời mình.
Anh nói, "em thắng rồi", ngữ khí không một chút độ ấm.
Em thắng rồi, tất cả đều như những gì em mong muốn.
Khoảnh khắc ấy có đau lòng hay không?
Đau, rất đau, đau tới nỗi toàn thân tê dại.

Hình như cô đã không cẩn thận để lưỡi dao sượt qua tay mình, vậy nên nơi đó mới đau như vậy.

Ngay cả trái tim cũng đau không thở nổi.

Có lẽ cho đến hết cuộc đời này, Diệp Liên Thành sẽ không bao giờ tha thứ cho hành động đó của cô.

Dương Mạn Vũ giày xéo tình yêu của Diệp Liên Thành dưới chân, vậy nên chẳng còn lý do nào để hai người quay lại cả.
Vậy thì, có hối hận hay không?
Có hối hận không?
Câu hỏi mà Dương Mạn Vũ đã tự vấn bản thân vô số lần, cô không biết, đến giờ cô vẫn không biết kết cục ngày hôm nay của hai người suy cho cùng là đúng hay sai.

Mà điều ấy cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Nhắm mắt lại, để tinh thần thả trôi theo dòng suy nghĩ vô định, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đã một năm trời cô chưa từng có một giấc ngủ ngon.
Nếu như ngủ được thì tốt, không mơ về Diệp Liên Thành lại càng tốt hơn nữa.

Phải biết rằng hình ảnh anh vẫn luôn quấy rầy tâm trí cô không ngừng.
Ánh nắng vàng rực, con đường nhỏ rải đầy sỏi trắng, tiếng chuông gió lảnh lót êm ru.
Trong giấc mơ, Diệp Liên Thành trong bộ đồng phục hai màu xám trắng đứng trước mặt Dương Mạn Vũ, anh chậm rãi chìa tay, ánh mắt dịu dàng mong đợi, vậy mà cô lại nghịch ngợm từ chối.
Cô nói với anh, cảm giác nghi thức rất quan trọng, anh không thể cứ thế mà lừa cô vào tròng được đâu.

Thế rồi...
"Bạn học Tiểu Dương, có thể cho phép tôi có được vinh hạnh nắm tay em hay không?"
Đôi môi anh chậm chạp đi xuống, từ từ chạm vào mu bàn tay cô...
"Tiểu Dương!"
Tiếng gọi khiến Dương Mạn Vũ giật mình choàng tỉnh giấc.
Không còn bức tranh cổ tích ấy nữa, không còn thoang thoảng hương hoa ngọt ngào, không còn chàng hiệp sĩ tỏa ra ánh hào quang.
Mất vài giây Dương Mạn Vũ mới nhìn rõ người trước mặt.
Là Tống Giai Tuệ.
Có thể nói, từ trước tới nay Dương Mạn Vũ không chỉ là người có trái tim lạnh lẽo mà còn là một kẻ hèn nhát.

Sau khi Diệp Liên Thành rời đi, cô đã né tránh tất cả mọi chuyện liên quan đến quá khứ của hai người.
Hay nói đúng hơn là chạy trốn.

Cô không còn giữ liên lạc với bất cứ ai cô từng biết ở Nhất Trung, giống như một Dương Mạn Vũ khác đang tồn tại ở nơi này, vậy mà vẫn còn sót lại một cô gái tên Tống Giai Tuệ.

Thật kỳ lạ, trong trí nhớ của Dương Mạn Vũ không hề có chút ấn tượng nào với cái tên này.
Tống Giai Tuệ trước đây từng học chung lớp 12-1 với Dương Mạn Vũ, một nữ sinh có nhan sắc không quá nổi bật, là kiểu người khi bước vào trong đám đông thường sẽ trở thành kẻ vô hình.

Tuy vậy, Tống Giai Tuệ học lực rất khá, gia cảnh không tồi, thế nhưng lại cực kỳ lặng lẽ ít nói.

Chẳng trách sao Dương Mạn Vũ chưa từng nói chuyện với cô ấy, phải biết rằng thế giới của bạn học Tiểu Dương khi đó chỉ xoay quanh Diệp Liên Thành mà thôi.
Thật may rằng Tống Giai Tuệ chỉ trao cho cô một ánh mắt thấu hiểu.

Cô ấy cũng không nhiệt tình quá mức như Hạ Sơ ngày xưa, điều này cũng làm Dương Mạn Vũ nhẹ lòng hơn không ít.
Tính đến nay hai người đã sống cùng một phòng ký túc xá được nửa năm, bình thường Dương Mạn Vũ chưa bao giờ thấy Tống Giai Tuệ phấn khích như lúc này.
Cô ấy vui mừng nhìn vào mắt cô, nói: "Tiểu Dương, cậu biết Chu Minh Tuấn phải không?"
Chu Minh Tuấn? Dương Mạn Vũ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hình như đây cũng là một cái tên lạ lẫm, liền lắc đầu.
Hóa ra Chu Minh Tuấn có mối quan hệ khá tốt với Diệp Liên Thành.

Dương Mạn Vũ chưa từng nghe thấy anh nhắc đến người này trước đây, nhưng theo những gì Tống Giai Tuệ đang kể, có thể nói đây là một trong số ít những người ở Nhất Trung tiếp cận được cậu chủ kiêu ngạo nhà họ Diệp.
Vừa tốt nghiệp Nhất Trung Chu Minh Tuấn đã lập tức đến New York, học cùng một trường, cùng một khoa với Diệp Liên Thành, căn hộ của hai chàng trai cũng rất gần nhau, thậm chí có một số người tìm đến Diệp Liên Thành cũng đều phải thông qua cậu ta.

Bọn họ sau lưng âm thầm mắng chửi thói khinh người của thiếu gia Diệp Liên Thành, còn giễu cợt Chu Minh Tuấn đúng là thú cưng của nhà họ Diệp, nhất nhất trung thành với chủ nhân.
"Đám người đó thật quá đáng! Chu Minh Tuấn và Diệp Liên Thành là bạn bè, vậy mà trong mắt bọn họ lại thành mối quan hệ khó nghe như vậy."
Tống Giai Tuệ bất bình lên tiếng, gương mặt hơi đỏ lên vì tức giận, cuối cùng lại biến thành dáng vẻ cô gái nhỏ đỏ mặt ngượng ngùng.
Dương Mạn Vũ ngay lập tức nhìn ra chuyện gì đó.
Kỳ thực Tống Giai Tuệ đã để ý Chu Minh Tuấn từ lâu, ai bảo cậu ta có gương mặt hấp dẫn đám con gái tới như vậy, hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh lùng không để tâm của Diệp Liên Thành, cậu ta giống hệt chàng trai nhà bên nhiệt tình tốt bụng, lại càng dễ có được cảm tình của con gái hơn cả.


Chỉ vì một nụ cười thân thiện tỏa nắng của cậu ta mà Tống Giai Tuệ ngẩn ngơ đến tận bây giờ.
"Tiểu Dương...!cậu biết mà, không phải...!không phải ai cũng cười với tớ như Chu Minh Tuấn, bọn họ đều gọi tớ là con nhỏ xấu xí, nếu không phải vì sợ đắc tội với gia đình tớ, có lẽ cuộc sống của tớ ở Nhất Trung sẽ không yên ổn được như vậy đâu."
"Coi như tớ cầu xin cậu đấy!"
Lắng nghe Tống Giai Tuệ khẩn khoản van nài, Dương Mạn Vũ lại mềm lòng.

Kể từ khi lên đại học cô ấy đã tự tin hơn rất nhiều, từ lúc biết rằng Chu Minh Tuấn vẫn còn độc thân đã bắt đầu lên kế hoạch làm sao để khiến Chu Minh Tuấn thích mình.
Vậy nhưng việc Chu Minh Tuấn vẫn ở lỳ bên Mỹ lại khiến Tống Giai Tuệ vô cùng sốt ruột, lỡ như cậu ta bị mấy cô nàng da trắng nóng bỏng hớp hồn mất thì sao, phải biết rằng ở bên ấy bịt mắt chọn đại một người cũng được một cô gái xinh đẹp hơn cô ấy, quyến rũ hơn cô ấy, cười lên một cái cũng đẹp hơn Tống Giai Tuệ gấp mấy lần.
Càng lúc Tống Giai Tuệ càng bồn chồn lo lắng, may mắn thay cuối cùng cũng đợi được một cơ hội.
Bốn ngày nữa là tới ngày họp lớp cấp ba, cô ấy nghe ngóng được thông tin rằng Chu Minh Tuấn về nước nghỉ đông cũng tiện thể đến tham dự.

Tống Giai Tuệ muốn nhân cơ hội này để thân thiết với cậu ta hơn.
"Tiểu Dương yên tâm, Chu Minh Tuấn đã nói lần này Diệp Liên Thành không tham gia đâu.

Ai mà chẳng biết cậu chủ Diệp ghét nhất là mấy chuyện ồn ào."
Tống Giai Tuệ huyên thuyên một hồi lâu cuối cùng cũng thuyết phục được Dương Mạn Vũ đi cùng mình.
Cô dự định sau khi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống Tiểu Tuệ tới nơi sẽ trốn vào một góc quan sát cô ấy hành động là được.

Chuyện đã qua cả rồi, kể từ khi Diệp Liên Thành đi du học cũng không còn ai làm khó cô nữa.
Kế hoạch thì đúng là như vậy, nhưng thực tế lại khiến Dương Mạn Vũ không kịp trở tay.
Quả thực, giây phút ấy trong mắt cô chỉ có duy nhất hình bóng của một người.
Hệt như trong giấc mơ.
Con đường hoa rải đầy sỏi trắng, tiếng nhạc khải hoàn cất lên trong không trung, trên lưng con tuấn mã trắng tuyền, chàng hiệp sĩ anh tuấn đã trở về, trên vai là tấm áo choàng màu vàng kim lấp lánh tung bay.

Ánh nắng màu mật ong phủ trên mái tóc, trên hàng mi, trên đôi mắt sáng trong xinh đẹp.

Một cái liếc nhìn là hàng triệu nỗi nhớ mong.
Là rung động, là khao khát say sưa, là trầm mê mộng tưởng.
Là Diệp Liên Thành.

Diệp Liên Thành của cô trở về rồi.
Dương Mạn Vũ ngơ ngẩn ngước nhìn, toàn thân bất động.
Có luồng hơi nóng từ đâu đó chạy tới, tụ lại ở đằng sau hai mắt.
Ai? Là ai đã nói cô không thể gặp anh ở đây? Dương Mạn Vũ lặng lẽ cười khổ, giây phút này cô thật sự rất muốn bỏ chạy, ngay cả dũng khí để bước chân vào căn phòng này cô cũng không có.
Bước chân ngập ngừng nơi ngưỡng cửa, lại có bàn tay ai đó đẩy vào từ sau lưng.

Sau đó, lại không biết là vô tình hay hữu ý, hai người chỉ cách nhau ba bước chân.
Hoặc có thể còn không tới ba bước, Dương Mạn Vũ cúi gằm mặt, dưới ánh đèn đủ màu lấp lánh, cô cẩn thận đếm từng ô gạch.
Một ô, hai ô, ba ô.

Đúng thật, hai người chỉ cách nhau chưa đầy ba ô gạch mà thôi.
Ép bản thân không nhìn về phía anh, thu mình vào một góc, nhất định không được ngẩng đầu lên.
Dương Mạn Vũ lại lẩm bẩm, không được ngẩng đầu.
Hơi nóng tụ lại nơi khóe mắt càng nhiều, sẽ có lúc nó vỡ òa.
Làm gì đây? Cảm giác hỗn loạn đến lúng túng khiến Dương Mạn Vũ đứng ngồi không yên, cộng thêm vô vàn tiếng nói cười trong căn phòng kín, làn khói mỏng vẩn vơ từ điếu thuốc của ai đó, càng lúc càng làm cô ngột ngạt khó thở.

Cổ họng như bị chặn lại nghẹn cứng, khó nói thành lời.
Trong một giây vô tình, Dương Mạn Vũ theo phản xạ ngẩng đầu cảm ơn người vừa đặt ly nước xuống trước mặt cô, lại vô tình chạm phải hình ảnh làn khói phả ra từ môi anh.
Diệp Liên Thành hút thuốc?
Ý nghĩ bất ngờ nảy lên trong đầu khiến cô vội vã nhìn thêm một lần nữa để chứng thực.
Chỉ sau một giây, câu hỏi nghi vấn đã biến thành lời khẳng định, Diệp Liên Thành hút thuốc!
Dương Mạn Vũ cố nén cảm giác muốn giật lấy điếu thuốc trên tay anh, cố nén hơi sức và lời nói thật sâu vào trong lồ ng ngực, không phải anh đã từng nói anh sẽ không chạm vào những thứ đó hay sao.
Bởi vì bạn học Tiểu Dương có một người cha nghiện ngập, có thể sẵn sàng cầm tiền nuôi con đi mua rượu và thuốc lá, vậy nên Diệp Liên Thành đã từng hứa sẽ không bao giờ động vào những thứ mà cô ấy ghét.
Diệp Liên Thành, anh biết mà, anh biết Dương Mạn Vũ ghét cay ghét đắng những người giống như cha mình, anh đã hứa với cô ấy rồi, cô ấy vẫn ghi nhớ không quên.
Anh biết không, thật ra có những chuyện mà cả hai chúng ta đều làm rất tốt, anh và em đều có vô vàn cách làm tổn thương lẫn nhau.
Thứ xúc cảm kích động đột ngột bùng lên trong phút chốc, Dương Mạn Vũ cầm lấy ly nước trước mặt uống cạn.

Dư vị cay nồng ngập tràn nơi cổ họng, hơi cay xộc lên ngay lập tức khiến cơ thể cô nóng bừng, lại càng không thể làm nguội đi những cảm giác mãnh liệt kia.
Ý nghĩ giật lấy điếu thuốc trên tay Diệp Liên Thành quay cuồng trong đầu cô, hai bàn tay ngứa ngáy muốn giơ lên.

Thế rồi, từ suy nghĩ đã trở thành hành động.
Dương Mạn Vũ giật lấy thứ mà cô cho là ma quỷ kia, rồi giẫm mạnh dưới chân.
Sau đó, như người trong cơn mê giật mình tỉnh giấc, cô chậm chạp nhìn anh.
Gương mặt Diệp Liên Thành khi không chìm trong khói thuốc càng trở nên lạnh lùng.
Trong giây lát, hơi nóng từ trong hốc mắt đã không còn nằm trong tầm kiểm soát, chúng bắt đầu vỡ tung, chảy ra ào ạt.

Cô vội vàng chạy đi.
Kiếm một không gian thoáng đãng hơn, Dương Mạn Vũ liên tục hít thở như chú cá thoi thóp trên bờ hồi lâu được trở lại dòng nước.

Cô vẫn thảm hại như vậy, đứng trước Diệp Liên Thành Dương Mạn Vũ chỉ là kẻ tồi tệ.
Đợi đến khi bình tĩnh lại đã là mười mấy phút sau đó, cô bước ra khỏi gian phòng nghỉ.
Vậy mà...
Lại...!lại là làn khói thuốc vấn vít, Diệp Liên Thành đứng đó, thờ ơ như một kẻ lạc loài, ánh mắt anh mơ màng như chìm trong mộng tưởng, đẹp như bức tranh tĩnh lặng của một người nghệ sĩ tài hoa.
Làm sao bây giờ, đến lúc này tầm mắt cô lại không sao rời đi được nữa.

Ngay cả lý do vì sao anh xuất hiện ở nơi này, cô cũng không quá quan tâm.
Lý trí buông lời nhắc nhở, nhưng con tim lại một mực làm theo những điều mà nó muốn.
Cô không kìm được mà khẽ gọi "Liên Thành."
Không có ai đáp lại, chỉ là khói thuốc xung quanh người Diệp Liên Thành càng thêm dày đặc mịt mờ.

"Sau này anh đừng hút thuốc nữa." Ngập ngừng vài giây, cô nói: "Không tốt cho sức khỏe đâu."
Dương Mạn Vũ thầm nhủ cô sẽ chỉ nói một lời như vậy thôi, một lời duy nhất rồi rời đi.

Trên thế giới này đâu có quy định nào không cho phép cô nói chuyện với người yêu cũ, thậm chí có những người sau khi chia tay còn có thể làm bạn cơ mà.

Ừm, làm bạn với Diệp Liên Thành thì rất khó, nhưng dù sao...!dù sao...!cô vẫn muốn quan tâm anh một chút.
Muốn nói những lời này với anh.
Liên Thành, anh đừng hút thuốc.
Liên Thành, thời gian qua anh sống có tốt không?
Liên Thành...
"Em có tư cách gì?" Diệp Liên Thành đột ngột cất tiếng, không một lời thừa thãi.

Cùng lúc đó cơ thể anh cũng dịch chuyển.

Anh đứng đối diện với cô, ánh mắt lạnh thấu xương, tràn ngập khinh thường.
Dương Mạn Vũ sững người, nụ cười khẽ nơi khóe môi bỗng trở nên gượng gạo.
Phải, cô có tư cách gì đây? Giờ phút này cô còn tư cách gì để nói những lời này với anh?
Dương Mạn Vũ khẽ thì thầm hai tiếng xin lỗi, sau đó liền quay người vội vàng chạy đi.
Chạy thật nhanh, phải mau mau rời khỏi nơi này.

Càng chạy cô lại càng cảm nhận được gió thổi qua những giọt nước trên gương mặt mình lạnh ngắt.
Đáng chết, làm sao thế này, sao cô lại rơi nước mắt nữa rồi.

Công sức của cô cả buổi tối hôm nay ép không cho nước mắt chảy ra đã trở thành một chuyện vô ích.

Phải biết rằng ngày ấy chia tay Diệp Liên Thành cô không hề khóc, vậy mà lúc này nước mắt cứ chảy xuống mãi không ngừng.
Chết tiệt, Diệp Liên Thành, tất cả là tại anh.

Em không phải cô gái yếu đuối như vậy đâu, chỉ là vì em đã quá phụ thuộc vào sự che chở của anh, đến nỗi quên mất phải mạnh mẽ là như thế nào rồi.
Chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng Dương Mạn Vũ cũng dừng lại, tựa lưng vào bức tường ẩm thấp trong con ngõ nhỏ, đến lúc này cô mới dám hít thở.
Phải tới tận khi đối mặt với Diệp Liên Thành bằng xương bằng thịt, ở một khoảng cách gần như thế cô mới dám thật lòng với trái tim mình.

Khoảnh khắc được sát gần bên anh, được hít thở chung một bầu không khí với Diệp Liên Thành, mọi cảm xúc, tâm tư thầm kín trong cô đã không còn cách nào kìm nén lại.
Liên Thành, Liên Thành của em, thật ra em vẫn yêu anh.

Một năm qua, hơn ba trăm ngày đêm vừa qua em chưa từng quên anh dù chỉ một giây phút.

Là em cố ép bản thân phải bước tiếp, cố thuyết phục bản thân quên đi ánh mắt tan nát cõi lòng của anh ngày hôm ấy, thế nhưng tất cả đều chỉ là lừa mình dối người.
Vậy nhưng đã không còn đường để quay lại nữa rồi.
Chuyện Dương Mạn Vũ và Diệp Liên Thành không còn ở bên nhau là điều mà cả thế giới này biết đến, chuyện Dương Mạn Vũ dùng cách thức ngu ngốc nhất để rời bỏ Diệp Liên Thành cũng là chuyện mà cả thế giới này chứng kiến.
Và cả thế giới này đều biết rằng, Diệp Liên Thành sẽ hận Dương Mạn Vũ cả đời này..