Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 62: Chưa Từng Chạm Tới Thiên Đường (1)




Cho đến mãi sau này Dương Mạn Vũ vẫn không hiểu, ngày ấy rốt cuộc mọi chuyện đã âm thầm thay đổi như thế nào, đến khi cô tỉnh táo nhìn thẳng vào hiện thực mới giật mình nhận ra, những thứ trước mắt đã không còn như xưa nữa rồi.

Hoặc có lẽ ngay từ lúc ban đầu cô đã luôn cố gắng trốn tránh sự thật như một kẻ hèn nhát.

Sự xuất hiện của cô ấy hệt như ánh mặt trời miền Nam chiếu rọi xuống vùng đất tăm tối của Dương Mạn Vũ, rạng ngời và kiêu hãnh, khiến cho kẻ hèn nhát như cô chỉ có thể cố gắng thu mình vào một góc nhỏ nhất.

Cô gái ấy tên là Mạc Hâm Đình, Diệp Liên Thành gọi cô ấy là Tiểu Đình, tất cả mọi người xung quanh Dương Mạn Vũ đều yêu mến gọi cô ấy một tiếng công chúa nhỏ.

Mà Mạc Hâm Đình thật sự là một nàng công chúa cao quý, còn Dương Mạn Vũ vẫn mãi chỉ là kẻ hèn nhát không xứng đáng mà thôi.


Dù cho cô có cố gắng đến mức nào thì sự lựa chọn đầu tiên của Diệp Liên Thành chưa bao giờ là cô.

***

"Liên Thành, nghe nói..."

Dương Mạn Vũ chống cằm, hướng tầm mắt về phía bên ngoài cửa sổ, lúc này tòa ký túc nơi cô ở đằng xa kia đang được bao bọc bởi ánh nắng chiều vàng như màu lòng đỏ trứng gà. 

Cô thích nắng như vậy, không quá chói chang, cũng đồng nghĩa với việc thời tiết đã sang thu rồi.

Sang thu... tức là tháng chín đã tới, ừm, chớp mắt cô đã tới nơi này được hơn một năm rồi.

Đôi môi cô mấp máy, mở ra đóng vào, cuối cùng lại thôi.

"Có chuyện gì?" Diệp Liên Thành ngay lập tức đáp lời.

"Nghe nói..."

Nghe nói kể từ sau khi kì nghỉ hè kết thúc, Diệp Liên Thành bắt đầu sống chung với một cô gái, mỗi buổi sáng hai người đều bước xuống từ cùng một chiếc xe sang trọng. Rất nhiều người đã bắt gặp con xe ấy đỗ hiên ngang ngay trước cổng trường, dường như không hề có ý định giấu giếm nào.


Đây là những lời mà Hạ Sơ đã nói với cô bằng một vẻ rất không thân thiện.

Dương Mạn Vũ, cậu còn muốn tỏ ra ngờ nghệch như vậy tới lúc nào. Diệp Liên Thành làm gì có em gái, chẳng qua cậu không muốn tin vào sự thật rằng bạn trai cậu đã bắt đầu quang minh chính đại đi cùng người khác mà thôi.

Rõ ràng là giữa cô và Diệp Liên Thành chẳng có vấn đề gì cả, lúc đó cô đã gạt ngang không để Hạ Sơ nói tiếp, thế nhưng hiện tại cô lại cảm thấy, hình như lời cậu ấy nói có gì đó đúng thật.

Người trước mắt cô vẫn là Diệp Liên Thành, chỉ là có chút gì đó không giống với người đã từng ngốc nghếch đến tận thành phố H vì cô trước đây.

"Liên Thành, nghe nói..." 

Cô định lặp lại câu hỏi một lần nữa, thế nhưng tiếng chuông điện thoại của cậu đã cắt ngang dũng khí của cô.


Dương Mạn Vũ không biết nội dung cuộc trò chuyện là gì, nhưng sắc mặt Diệp Liên Thành đã thay đổi.

Vài giây sau, cậu thẳng thừng dùng chân gõ vào góc lồng đang đặt dưới đất, khiến cho Mạn Mạn nằm bên trong giật mình kêu lên.

"Tôi mang Mạn Mạn đến cho em rồi, giờ tôi có chút việc phải đi."

Dương Mạn Vũ hơi sững lại, cô định gật đầu, thế nhưng câu tiếp theo bật ra khỏi miệng lại là: "Vậy còn bài phỏng vấn thì sao?"

Vài tiếng trước Diệp Liên Thành đã hứa với cô sau giờ học sẽ giúp cô tập dượt trả lời phỏng vấn. Cô đã trải qua hai vòng xét duyệt đầu tiên của Hội đồng Tuyển sinh đại học A một cách thuận lợi. Sắp tới chỉ còn một buổi phỏng vấn cực kỳ quan trọng, nếu thành công cô sẽ được tuyển thẳng vào hệ dự bị của trường đại học A, tương đương với việc trở thành sinh viên của ngôi trường danh tiếng ấy mà không cần trải qua kỳ thi tốt nghiệp gian khổ vào năm sau.
Thế nhưng Dương Mạn Vũ không còn quá tự tin với buổi phỏng vấn cuối cùng này, ai ai cũng biết bạn học Tiểu Dương vẫn mang chất giọng đặc sệt khẩu âm người thành phố H, vừa quê mùa vừa khó nghe.

Vậy nên, kế hoạch của cô và Diệp Liên Thành cho buổi chiều hôm nay sẽ là: đến thư viện luyện tập trả lời phỏng vấn, ngoài ra cậu sẽ mang Mạn Mạn đến cho cô nữa, hai tháng không gặp, cô nhớ Mạn Mạn chết đi được.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Diệp Liên Thành dần đi khuất, Dương Mạn Vũ ngồi thụp xuống, vòng tay ôm lấy hai đầu gối, ngẩn ngơ nhìn Mạn Mạn đang yên tĩnh trong lồng.

Ký túc xá không cho phép nuôi thú cưng, có lẽ cô phải tự mình đến nhà cậu thôi.

Hơn nữa, dù không tin những điều Hạ Sơ nói là thật, thế nhưng cô vẫn cảm thấy hơi tò mò.

Có thật là Diệp Liên Thành đang sống cùng với một cô gái khác hay không.
Sau một cuộc gọi xác nhận, người gác cổng nhà họ Diệp mở cổng cho cô vào, dù anh ta đã quen mặt cô sau vài lần tới đây, thế nhưng nguyên tắc vẫn là nguyên tắc.

Ngôi biệt thự này không hề thay đổi so với ngày trước, thậm chí cô còn có cảm giác nó càng ngày càng trở nên hoa lệ.

Đi hết con đường là tới sân trước, hình như thiết kế của đài phun nước có hơi khác một chút, nhưng cửa chính nhà họ Diệp thì vẫn giữ nguyên.

Dương Mạn Vũ ngước mắt nhìn, bước chân theo phản xạ ngừng lại.

Cô nên tiến lên chào hỏi, hay là chỉ đứng ở đây thôi?

Ngoài dự đoán, có một cô gái đang đứng trước cửa chính vào nhà, từ vị trí của Dương Mạn Vũ chỉ nhìn thấy một góc mặt của cô ấy, nhưng có thể dễ dàng nhận ra, đây là một người đẹp.

Không, phải nói là cực kỳ đẹp mới đúng.
Mái tóc xoăn dài mượt mà được chăm sóc hết sức cẩn thận, không một sợi rối tung, khẽ khàng ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn tinh tế, chiếc mũi thon, cái cổ ngẩng cao đầy kiêu ngạo, bờ môi đỏ hơi mím lại, trông cô ấy hệt như một chú thiên nga trắng xinh đẹp. 

Ngay cả khi cô ấy chỉ đứng một chỗ không làm gì cũng khiến Dương Mạn Vũ cảm thấy hèn mọn, thời điểm ấy cô không hề biết, đó là thứ khí chất bẩm sinh, dù có cố học theo cũng chỉ là phí công vô ích.

Cô gái ấy xoay người, chiếc váy gắn lông vũ trắng đong đưa theo từng chuyển động, vừa nổi bật lên thân hình mảnh mai nữ tính, vừa không làm mất đi nét tươi sáng đáng yêu của một nàng công chúa nhỏ.

Cô ấy mỉm cười với cô, nụ cười ngọt ngào như màu nắng hạ, trao cho cô cái chìa tay đầy thanh lịch, hệt như chủ nhân của ngôi nhà này đang chào đón khách quý.
Dương Mạn Vũ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay ấy, trắng nõn, thon dài, móng tay sơn màu hồng nhạt, từng động tác đều đạt tới tiêu chuẩn cao nhất, làm cô chợt nhớ đến một người khác cũng như vậy.

Là Diệp Liên Thành của cô.

Không phải. Ý nghĩ vụt thoáng qua trong một khoảnh khắc, không còn là Diệp Liên Thành của cô nữa rồi.

Hoặc có lẽ từ trước tới nay, đó chưa từng là Diệp Liên Thành của cô. 

"Tôi nghe người gác cổng nói, chị tới đây gặp anh Liên Thành?" Cô gái chậm rãi lên tiếng.

Anh Liên Thành.

Ngay cả giọng nói của cô ấy cũng trong sáng như vậy, thoáng nghe thôi cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Trái tim Dương Mạn Vũ bỗng nhói lên, dường như nó vừa cảm nhận được một mối đe dọa, cô gượng cười khẽ gật đầu.

"Ừm... tôi không thấy chú Hà báo trước là chị sẽ đến..." Cô gái tự lẩm bẩm, đầu mày hơi chau lại ra chiều suy nghĩ.
Chỉ vài giây sau, cô gái bật cười, như vừa phát hiện ra một điều thú vị: "À, chị ở bên cửa hàng chăm sóc thú cưng phải không?"

"Đợt trước tôi đã nói với anh Liên Thành, dạo này Mạn Mạn có vẻ hơi buồn bực mà anh ấy không tin. Tôi không nói đùa đâu, có lúc tôi còn thấy nó khóc nữa. Chị nói xem, có đúng là Mạn Mạn nhà chúng tôi không khỏe không?" Động tác lẫn lời nói của cô gái đều vô cùng tự nhiên, thuần thục bế Mạn Mạn vào lòng.

Dương Mạn Vũ bỗng cảm thấy nụ cười trên môi mình vừa cứng đờ vừa đáng ghét.

Lúc đầu Mạn Mạn còn hơi liếc nhìn về phía cô, thân hình béo tròn cựa quậy phản kháng, nhưng rồi cũng nhanh chóng ngoan ngoãn tựa đầu lên vai cô gái.

Chứng kiến cảnh đó, Dương Mạn Vũ lại có cảm giác đến cả đầu lưỡi mình cũng bắt đầu trở nên gượng gạo.
"Nhưng đúng là trông Mạn Mạn có vẻ hoạt bát hơn rồi đấy. Cảm ơn chị nhiều, tôi nhất định sẽ đánh giá dịch vụ bên cửa hàng chị năm sao." Cô gái gật gù tỏ ý hài lòng liền đứng dậy ra vẻ tiễn khách, lại bất chợt nhận ra, người mà cô ấy cho rằng là của bên cửa hàng chăm sóc thú cưng đang có vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Cô gái khẽ nghiêng đầu thắc mắc. "Chị còn vấn đề gì nữa sao?"

Dương Mạn Vũ đờ đẫn lắc đầu, xoay người, không hiểu sao từng bước chân cứ trở nên nhẹ bẫng.

Ngay khi chỉ còn cách cửa ra vào một đoạn ngắn, cuối cùng cô cũng nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc.

Một lần nữa xoay người, cảnh tượng trước mắt làm cô cảm thấy hết sức lạ lẫm.

Diệp Liên Thành đã thay một bộ trang phục khác, mái tóc kia cũng không phải kiểu hàng ngày của cậu, hẳn là cậu đã mất rất nhiều thời gian để khiến chúng vào nếp thay vì rũ xuống trán. Chúng rất hợp với bộ lễ phục của cậu hôm nay. Có lẽ là vậy, hình như là lễ phục, Dương Mạn Vũ thậm chí còn chẳng thể gọi tên chúng ra. Cậu cầm một đôi găng tay mỏng bằng ren, sau đó đưa cho người bên cạnh. Cô chắc chắn bản thân đã nhìn thấy cử chỉ ân cần và nét dịu dàng trong mắt Diệp Liên Thành.
Suýt chút nữa Dương Mạn Vũ đã hoàn toàn quên mất, Diệp Liên Thành vốn dĩ chưa từng ở cùng một thế giới với cô.

Tầm mắt thu về bóng dáng một nam một nữ hết sức xứng đôi đứng cạnh nhau, cô lúng túng không lên tiếng, hai lòng bàn tay vân vê, sau cùng lại mất tự nhiên buông thõng hai bên hông.

Cô quyết định bỏ chạy.

Đây nhất định là một sai lầm, đáng lẽ ra cô không nên đến đây. Diệp Liên Thành đáng ghét, Diệp Liên Thành dám lừa cô, bên cạnh cậu ấy có một người đẹp như vậy rồi, tại sao vẫn còn xuất hiện trong cuộc sống của cô cơ chứ.

Dương Mạn Vũ vẫn tiếp tục chạy, cô nghĩ đây có lẽ là tốc độ nhanh nhất cô đã từng có rồi, vậy mà vẫn bị Diệp Liên Thành bắt lại.

Cô vung tay muốn thoát ra, nhưng sức lực của cậu quá lớn, lớn tới nỗi làm cô đau.

Cô dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Liên Thành, cũng thành công khiến nước mắt đang chực chờ rơi xuống chảy ngược vào trong.
"Dương Mạn Vũ, đã đến đây rồi em còn định đi đâu?"

Đồ tồi, Diệp Liên Thành là đồ đáng ghét, cậu không hỏi vì sao cô lại khóc ư.

Dương Mạn Vũ trừng mắt nhìn cậu, mím môi không đáp.

Sau vài giây khựng lại, Diệp Liên Thành bỗng ồ lên một tiếng như hiểu ra. "Xin lỗi, tôi quên mất Mạn Mạn, cảm ơn em đã đưa nó về tận đây." 

Cô cắn chặt môi, không hé răng lấy nửa lời, coi kìa, cậu đã coi cô thành nhân viên cửa hàng thú cưng thật rồi. Cậu chẳng hiểu gì cả.

Đến lúc này, Dương Mạn Vũ không còn một chút thiết tha nào ở lại.

Toan cất bước rời đi, thế nhưng người đằng sau không cho phép, thậm chí còn gia tăng thêm sức lực.

Cô cảm nhận được hơi thở phả lên trán mình ngày một nặng lên. Cảm giác trong cô lúc này thật tệ.

"Dương Mạn Vũ?" Giọng cậu đột ngột cao lên. Lòng kiên nhẫn của cậu chẳng nhiều nhặn gì cho cam, không nhận được hồi đáp liền lập tức hỏi cô vì sao chẳng nói câu nào.
Được thôi, cậu muốn cô nói, cô sẽ nói.

"Sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa." 

Dương Mạn Vũ cảm thấy máu trong người đang sôi lên, quả thực cô đang rất tức giận. Một khi đã tức điên lên cô sẽ biến thành một đứa con gái ích kỷ, không chỉ ích kỷ mà còn rất thích nói lời cay độc.

Cô nghe thấy Diệp Liên Thành hít vào một hơi sâu, hai bên thái dương cậu gồ lên, không hiểu sao chúng làm cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Cậu nói, Dương Mạn Vũ, em đừng nói lung tung.

Bàn tay cậu chuyển hướng ôm cô vào lòng, một tay vuốt ve tóc cô như vuốt ve bộ lông cho con thú nhỏ, muốn nó thôi giận dữ, có lẽ trong lòng cậu đang nghĩ rằng cơn tức giận của cô là quá đỗi vô lý. "Được rồi, là lỗi của tôi, đáng lẽ ra tôi nên đến đón Mạn Mạn sớm hơn."

"Tôi biết em đến đây phải đi bộ rất xa, tôi xin lỗi. Lần sau đừng nói mấy lời như vậy, em biết mà, chúng chẳng dễ nghe một chút nào."
Lại, lại nữa. Đồ khốn Diệp Liên Thành lại dùng cái giọng ngọt ngào chết tiệt ấy để dỗ dành cô.

Cô thật sự rất muốn khóc, không phải chỉ âm thầm khóc thôi đâu, phải khóc thật to để đồ tồi Diệp Liên Thành biết cậu ấy đã làm cô đau lòng tới cỡ nào.

Thế là, cô vùi đầu vào lòng cậu, mặc kệ cho nước mắt dính vào áo cậu.

"A Thành, chân tớ đau." Dương Mạn Vũ nghẹn ngào.

Phải biết rằng Mạn Mạn thật sự rất nặng, cô đã ôm nó suốt quãng đường từ bến xe buýt tới tận đây, tại sao mọi lần đi bằng ô tô lại nhanh như thế, hôm nay cô mới biết phải đi bộ gần ba mươi phút mới tới nơi.

"Tất cả là tại cậu." 

"Ừm, tôi biết, là lỗi của tôi, nhưng mình đi vào nhà trước đã nhé." 

Đến khi quay trở lại phòng khách, Dương Mạn Vũ đã không còn thấy bóng dáng cô gái ấy nữa, còn đồ phản bội Mạn Mạn lại tỏ ra như không có chuyện gì, quấn quýt cọ đầu vào chân cô.
Chút cảm xúc bộc phát nhất thời vừa rồi đã bay biến không còn lại chút nào, Dương Mạn Vũ cúi gằm mặt.

Cô cảm nhận được ánh nhìn chòng chọc của Diệp Liên Thành, cảm nhận được bàn tay cậu đang dần di chuyển từ mái tóc vòng ra sau gáy, sau đó, cậu hơi dùng sức, chóp mũi hai người chạm nhau.

Cô vội vã lấy tay che chặt miệng cậu, trong lòng hoảng hốt.

Đây là... đây là phòng khách nhà cậu mà.

"Diệp Liên Thành, cậu định làm gì?" 

Cô ngờ vực hỏi, lại không ngờ tới môi Diệp Liên Thành đang chạm nhẹ từng cái vào lòng bàn tay mình, bờ môi cậu mềm mại, từng hơi thở ấm nóng ẩm ướt khiến chúng nóng ran lên.

Dương Mạn Vũ bối rối tới nỗi không nói nên lời, chút tức giận còn lại của cô đâu mất rồi?

"A Thành, gọi tôi là A Thành." 

"Không... không đời nào." Cô tránh né sự đụng chạm của cậu, thế nhưng đối phương dường như đọc được suy nghĩ của cô, liền bắt lấy hai cổ tay mảnh khảnh, cố định nó trong tay mình, không ngừng hôn lên.
"Dương Mạn Vũ, em chẳng ngoan chút nào cả." 

Cô đỏ mặt thả tay xuống. Còn chẳng phải vì cậu hay sao.

"A Thành, cậu không chăm sóc tốt cho Mạn Mạn." Dương Mạn Vũ cao giọng chỉ trích, "Mạn Mạn là do chúng ta cứu về cơ mà."

Quả thực, lúc nghe cô gái ấy nói "Mạn Mạn nhà chúng tôi", cô đã rất đau lòng. 

Đầu cô càng lúc càng cúi thấp hơn nữa, nước mắt hình như lại sắp ứa ra rồi.

"Cô ấy thật sự rất xinh đẹp." Từng chữ bật ra khỏi bờ môi mà không hề báo trước, dường như cô đã chuyển chủ đề quá nhanh khiến cho Diệp Liên Thành không sao bắt kịp. Cậu hơi hơi nhướng mày.

Dương Mạn Vũ co rụt người lại, lần này giọng nói đã trở nên thận trọng hơn. 

"Cô ấy và cậu rất xứng đôi." Không hiểu sao giọng cô lúc này cứ như đang hụt hơi, hơn nữa, càng nói tim cô đập càng nhanh, "A Thành, hôm nay cậu mặc bộ này cũng rất đẹp, trông giống như hoàng tử vậy."
Trái ngược với mọi phán đoán của Dương Mạn Vũ, Diệp Liên Thành đột nhiên bật cười, hơn nữa, ánh mắt cậu cũng tràn ngập ẩn ý.

Cô dùng vẻ mặt đờ đẫn và đôi mắt ngập nước nhìn cậu. Lời khen ấy của cô xem chừng thật thảm hại.

Thế là đầu óc chậm chạp cuối cùng đã có phản ứng, dẫn dắt cô bật ra thêm một câu nữa.

"Nếu như hai người đến với nhau, tớ... tớ cũng sẽ không có ý kiến gì cả."

Dương Mạn Vũ biết bản thân lúc này trông thật chẳng ra làm sao, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi giày bóng loáng của Diệp Liên Thành, tại sao cậu không nói gì, chẳng lẽ cậu đã đồng ý với điều đó rồi.

Đừng đồng ý. Dương Mạn Vũ thầm lẩm bẩm. Hãy nói là không phải đi.

Hãy nói là hai người không yêu nhau.

"Bạn học Tiểu Dương đáng yêu thật đấy."

Ồ?

Dương Mạn Vũ ngơ ngác ngẩng mặt lên, gần như không tin vào tai mình. Cô nhìn thấy Diệp Liên Thành với nụ cười còn tươi hơn lúc nãy, cậu đổi sang một tư thế thoải mái hơn, sau đó chậm rãi nói. "Bạn học Tiểu Dương đúng là rất đáng yêu."
Cậu thậm chí còn cười đến mức hai mắt nheo lại, nụ cười ấy mê hoặc đến nỗi làm tay chân cô lúng túng. Mọi chuyện chẳng theo đúng như những gì cô nghĩ một chút nào.

Cuối cùng, trong lúc cô không để ý, Diệp Liên Thành đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy gang tay. "Bạn học Tiểu Dương, em đang ủng hộ tôi đến với người khác?"

"Không..." Dương Mạn Vũ còn chưa kịp nói hết câu, cậu đã tiếp tục cất tiếng: "Thật đáng tiếc vì đã làm em thất vọng. Tôi và cô ấy không có mối quan hệ như vậy."