Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 42: Những Năm Tháng Ấy (10)




 Vài năm trở lại đây, điện thoại đã trở nên phổ biến hơn rất nhiều trong mắt người dân thành phố H, liên lạc tiện lợi, không tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa giá cũng không phải quá đắt, chỉ có điều điện thoại công cộng chỉ tập trung ở khu vực trung tâm thành phố, nếu càng đi sâu vào các huyện nhỏ thì phải tìm đỏ mắt mới có một cái. Huyện Đông Sơn là một trong số những khu vực hẻo lánh ấy, đường truyền tín hiệu không tốt, muốn gọi một cuộc điện thoại cũng rất khó khăn.

Dương Mạn Vũ bình thường hiếm khi gọi điện về nhà, bởi nếu có gọi, mẹ cô thường chỉ hỏi xem bao giờ mới gửi tiền về, sau đó lại mau mau thúc giục cô cúp máy, tránh cho việc tốn quá nhiều tiền phí cước, vậy nên cô cũng chỉ kịp hỏi thăm vài câu, biết được sơ qua tình hình trong nhà, nghe thấy giọng nói ngoan ngoãn của Dương Tịnh Ý, sau đó dặn dò cô bé chú tâm học tập nhưng cũng không được lơ là sức khỏe.


Dương Tịnh Ý là con gái út nhà họ Dương, kém Dương Mạn Vũ sáu tuổi, vốn từng là hi vọng hàn gắn mối quan hệ giữa Dương Gia Hàn và Lâm Hoa ngày trước, khi còn trong bụng mẹ đã được bác sĩ khẳng định là một cậu con trai, thế nhưng khi sinh ra lại là một cô bé yếu ớt bẩm sinh.

Thực ra, giống như Dương Mạn Vũ, Dương Tịnh Ý cũng là đứa trẻ có mệnh lớn. 

"Một lũ lang băm!"

Y tá vừa thông báo sản phụ Lâm Hoa mới hạ sinh một bé gái, Dương Gia Hàn nhìn cũng không buồn nhìn, cáu giận hét lớn. Không phải nói là con trai sao, một bé trai bụ bẫm khỏe mạnh, cuối cùng lại thành một đứa nhỏ yếu ớt thở khò khè, cũng chỉ biết khóc đến váng cả đầu.

Tuy thái độ của Dương Gia Hàn không ra làm sao, Lâm Hoa cũng khó chịu đến tái xám mặt mày, nhưng dù sao đó cũng là máu mủ ruột rà, bỏ không bỏ được. Vẫn tốt hơn đứa con gái lớn không cùng huyết thống kia.


"Tiểu Ý Ý có nhớ chị không?" Dương Mạn Vũ khẽ cong khóe môi, ánh mắt nhu hòa, trong đầu tưởng tượng ra gương mặt hân hoan của cô bé.

"Chị, Tịnh Ý nhớ chị chết mất!" 

Dương Mạn Vũ bật cười, không biết con bé học cách nói chuyện của ai mà thiếu nghiêm túc như vậy.

Ngày rời Đông Sơn lên thành phố S học tập, điều duy nhất khiến Dương Mạn Vũ luôn không yên tâm chính là Dương Tịnh Ý. Dương Gia Hàn và Lâm Hoa bận rộn kiếm tiền, trong nhà thường xuyên chỉ có hai chị em nương tựa chăm sóc lẫn nhau, Tịnh Ý từ bé sức khỏe đã không được tốt, lớn lên có hoạt bát, khỏe mạnh hơn một chút, thế nhưng cô vẫn mãi canh cánh trong lòng, cảm thấy vô cùng có lỗi với em gái.

"Chị Tiểu Vũ, bao giờ chị mới về nhà, em muốn gặp chị, có chuyện này muốn kể cho chị nghe." Ở đầu dây bên kia Dương Tịnh Ý không ngừng làm nũng.


"Chị..." Ngừng lại một chút, cô áy náy nói: "Đợt này trên trường có rất nhiều bài tập, sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, có lẽ đến Tết âm lịch chị mới về được." 

"Tiểu Ý Ý, em nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, tự giác làm bài tập về nhà nghe chưa, khi nào về chị sẽ có quà cho em."

"Chị nói thật đấy nhé!" Tịnh Ý háo hức reo lên, sau đó, cô bé cẩn thận quay trái quay phải, mắt thấy bố mẹ không ở đây mới bắt đầu thì thầm:"Đúng rồi, em kể chị nghe một bí mật."

"Ồ..." Cô bé Tiểu Ý Ý mười một tuổi cuối cùng cũng đã có điều bí mật rồi.

"Trước đây chị nói với em, ông già Noel sẽ tặng quà cho những bạn nhỏ ngoan ngoãn vào đêm giáng sinh, ông có bộ râu dài màu trắng, mặc quần áo đỏ đậm, chân đi ủng màu đen, xách trên vai một túi quà lớn, còn có đàn tuần lộc mũi đỏ đi bên cạnh ông..."
"Em vốn không tin chị đâu! Mẹ lúc nào cũng nói em là đứa bé ngoan nhất, thế nhưng em lại chưa được nhận quà bao giờ." Dương Tịnh Ý kháng nghị.

Nghe đến đây, Dương Mạn Vũ bỗng cảm thấy hết sức xót xa, vừa mới định lên tiếng thì nghe thấy em gái vui vẻ nói tiếp: "Hóa ra chị Tiểu Vũ không lừa em, ông già Noel có thật! Thế nhưng lạ lắm, ông già Noel vậy mà lại là A Nông ở lớp bên cạnh!" 

Dương Mạn Vũ ngẩn người, A Nông ở lớp bên cạnh? Là một cậu bé sao? Hình như cô đã từng nghe thấy cái tên này trong câu chuyện của Tịnh Ý mấy lần, hai đứa hay cùng nhau đi bộ về nhà lúc tan học.

"A Nông tặng em kẹp tóc hình bươm bướm màu hồng, sau đó, sau đó còn nói..."

"Nói gì?" 

"Nói là nếu như em nhận quà rồi thì phải cảm ơn ông già Noel là cậu ấy, em bảo có thể cho cậu ấy mượn vở bài tập toán để chép, thế nhưng A Nông lại nói, cậu ấy muốn nắm tay em cùng đi bộ về nhà."
Đúng là biết cách dụ dỗ con gái nhà người ta thật đấy!

"A Nông nói rằng chuyện này chỉ có em và cậu ấy biết, ngay cả bạn thân Tiểu Anh Đào của em cũng không được phép tiết lộ."

"Em chỉ nói cho một mình chị biết thôi đấy."

Dương Mạn Vũ kinh hãi thở hắt một tiếng, cậu nhóc giảo hoạt này, mười năm nữa có lẽ cô vẫn còn chưa cho phép cậu nhóc mang em gái cô đi đâu!

Tuy trong đầu nghĩ như vậy, thế nhưng ngay cả Dương Mạn Vũ cũng không thể ngờ rằng, như một lời sấm truyền đã định, mười năm sau, A Nông đã mãi mãi không còn cơ hội nắm tay Tiểu Ý Ý cùng nhau bước đi trên con đường của hai người.

"Ý Ý, không được cho người khác chép bài tập của em, mỗi người đều phải nghiêm túc tự làm bài tập của mình, còn nữa, nắm tay lại càng không được!" Dương Mạn Vũ phản đối quyết liệt.
"Nhưng mà kẹp tóc cậu ấy tặng em thật sự rất đẹp." Dương Tịnh Ý ủ rũ cúi đầu, tiếc nuối đáp.

"Vậy em nói với A Nông em sẽ cảm ơn bằng cách khác, đừng để cho cậu nhóc ấy được hời như vậy." Dương Mạn Vũ nghiêm túc dặn dò, sau này cô phải dạy em gái cẩn thận hơn một chút mới được, cậu nhóc A Nông này còn chưa học xong tiểu học đã có suy nghĩ không đứng đắn rồi, "Nếu cậu ta không chịu thì hãy bảo là vì chị gái em không cho phép."

Dương Tịnh Ý vâng một tiếng đồng ý cô mới dám thở phào, sau đó cô bé lại cất tiếng hỏi: "Còn chị thì sao, chị có được nhận quà giáng sinh không?" 

Câu hỏi non nớt dạt dào sự quan tâm, trong lòng Dương Mạn Vũ đột nhiên tựa như có một dòng nước ấm chảy vào, mềm mại bao bọc lấy trái tim.

"Chị có."

"Quà của chị như thế nào? Có đẹp không?" Tinh thần ủ dột của Dương Tịnh Ý bỗng phấn chấn hẳn lên.
"Ừm, quà rất đẹp." Đến lúc này khóe môi cô lại vô thức cong lên, không chỉ đẹp thôi đâu, mà còn là rất rất đẹp.

"Vậy chị đã cảm ơn ông già Noel chưa?" 

Chị đã cảm ơn chưa ư? Trong nháy mắt Dương Mạn Vũ cảm thấy hết sức chán nản, lúc ấy nhất thời nóng vội mà lỡ lời, có lẽ... có lẽ sau này Diệp Liên Thành còn chẳng muốn nhìn thấy mặt cô, nói gì đến chuyện nghe cô nói cảm ơn.

Đầu óc trống rỗng, Dương Mạn Vũ ăn ngay nói thật: "Chị chưa."

"Một cô bé ngoan phải biết nói cảm ơn và xin lỗi. Chị mau đi cảm ơn ông già Noel đi!"

"Nhất định ông già Noel sẽ rất buồn, chị Tiểu Vũ, như vậy là không ngoan chút nào."

Những lời Dương Mạn Vũ từng dạy cho Dương Tịnh Ý giờ đây đã được trao lại cho cô không sót từ nào, vẻ mặt cô lúng túng, lắng nghe em gái bày ra giọng điệu già dặn.
"Nhưng mà... nhưng mà có lẽ cậu ấy đã ghét chị rồi, chị còn..." Còn nói mấy lời rất khó nghe.

Những lời này bị Dương Mạn Vũ âm thầm nuốt trở lại bụng, chuyện xảy ra cô không thể chia sẻ cho người khác, giữ lại trong lòng vô cùng bức bối, thế nhưng em gái còn nhỏ, cô cũng chỉ dám tâm sự một chút.

"Ông già Noel rất rộng lượng, chỉ cần chị thật lòng biết lỗi thì nhất định sẽ được tha thứ, chị Tiểu Vũ, để em kể cho chị nghe một bí mật." Dương Tịnh Ý cao giọng, lần này đã không còn kiêng dè.

Lại... Lại là bí mật? Trán Dương Mạn Vũ toát mồ hôi lạnh.

"Mấy hôm trước mẹ dặn em phải uống thuốc, thuốc ấy rất đắng, em đã lén đổ bớt một chút nước thuốc vào trong bồn cây." Như vừa đạt được một thành tựu nào đó vô cùng vẻ vang, Dương Tịnh Ý hào hứng kể, "Nhưng như vậy là không tốt, em đã đứng trước cửa nhà cầu nguyện xin lỗi ông già Noel rất nhiều lần, chị nhìn xem, cuối cùng A Nông vẫn đến tặng quà cho em!"
"Đợi đã, Dương Tịnh Ý, em dám lén đổ thuốc đi?" Cô nhận ra ngay vấn đề liền cất cao giọng.

"Chị đừng nói cho mẹ biết, thuốc ấy còn đắng hơn cả món thịt kho cháy khét của mẹ." Cô bé hơi bĩu môi, "Chị Tiểu Vũ nhất định phải xin lỗi nhé, nếu không ông già Noel sẽ lấy lại quà của chị tặng cho bạn nhỏ khác đó."

Không được, lọ kẹo và đôi tất đỏ xinh đẹp của cô, Diệp Liên Thành đã tặng cho cô rồi mà. Dương Mạn Vũ giật mình thầm nghĩ, lần này... lần này thật sự là do cô không tốt, đã lớn tiếng mắng cậu ấy như vậy, ngày mai đến lớp phải chân thành xin lỗi Diệp Liên Thành mới được.

***

Ngoài dự đoán, hôm sau Diệp Liên Thành không đi học.

Thẫn thờ trên lớp cả một ngày, đến lúc tan học Hạ Sơ vội vàng chạy về phía văn phòng Hội học sinh chuẩn bị tham gia họp, để lại Dương Mạn Vũ đứng một mình ở cửa lớp, cô bèn dứt khoát xoay người đi về hướng ngược lại.
Trong điện thoại cô giờ đã có số di động của Diệp Liên Thành, thế nhưng... thế nhưng cô gọi cho cậu ấy cũng không ổn lắm thì phải.

Nếu như cậu ấy vẫn giận không nghe máy thì phải làm sao đây? 

Tay nắm chặt chiếc điện thoại, Dương Mạn Vũ chậm chạp đi tới sân vận động phía Tây Nhất Trung như người mộng du.

Không lâu trước đây Dương Mạn Vũ mới vô tình phát hiện ra trong sân vận động này có một lối tắt đi ra ngoài khuôn viên trường dẫn thẳng tới khu vực trung tâm sầm uất, chỉ cần xuyên qua một con ngõ nhỏ là đã đến được số năm đường Hải Hòa.

Người ta vẫn thường nói đã đến thành phố S thì không thể không tới quảng trường Hải Hòa trên đường Hải Hòa một lần, hơn nữa còn phải đến vào đúng bảy giờ tối ngày đầu tiên của tháng, có thể xem trình diễn nhạc nước.
Tháng trước Hạ Sơ đã dẫn cô đến đây một lần, hôm nay cô chỉ định dừng lại ở số năm đường Hải Hòa mà thôi.

Chỗ ấy là một cửa hàng thú cưng cao cấp, lại nằm ở vị trí trung tâm thành phố, tất nhiên những người như Dương Mạn Vũ chỉ dám đứng lại ngắm nhìn từ bên ngoài.

Đằng sau lớp cửa kính có một chú chó nhỏ có bộ lông trắng muốt mượt mà, nhìn thấy Dương Mạn Vũ liền ngẩng đầu lên mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô, vô cùng đáng yêu.

Nghe Hạ Sơ nói riêng tiền chăm sóc hàng tháng cho một chú chó như này thậm chí còn có thể nhiều hơn cả trợ cấp sinh hoạt một tháng của cô. 

"Cháu gái cho bà hỏi một chút, từ đây đến bến xe buýt còn bao xa?" 

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, đột nhiên có người lên tiếng bên cạnh làm Dương Mạn Vũ giật mình, cô xoay người về phía phát ra âm thanh.
Đó là một bà cụ ước chừng hơn bảy mươi tuổi, mặc một chiếc áo bông hoa sẫm màu, ống quần màu đen dưới chân dính đầy tuyết, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Vâng, gần quảng trường Hải Hòa có một trạm, từ chỗ đài phun nước đi thêm vài chục mét nữa là tới rồi ạ." Dương Mạn Vũ nghe thấy tiếng thở nặng nề của bà cụ, có lẽ là đã rất mệt, cô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Để cháu dẫn bà đi ạ, trạm xe hơi xa đây một chút." 

Quảng trường Hải Hòa rất rộng, một mình bà cụ khó có thể đi được xa tới vậy.

"Tốt quá, tốt quá, cảm ơn cháu nhiều." Bà cụ vội vàng lên tiếng, thần sắc vui vẻ, nỗi mệt nhọc đã bớt đi không ít.

"Không có gì đâu ạ, cháu đỡ bà đi." Dương Mạn Vũ nhẹ nhàng đáp lại, để tay bà cụ bám lấy cánh tay mình. Bàn tay bà dùng sức rất mạnh níu chặt lấy tay cô, cô hơi nhíu mày, có lẽ là vì bà đi không vững.
Dương Mạn Vũ không vội, bà cụ lại càng không có sức đi nhanh, hai người thong thả đi trên đường, sau đó bà lên tiếng hỏi han: "Cháu là học sinh trường Nhất Trung à?" 

Bộ đồng phục trên người Dương Mạn Vũ rất nổi bật, rất hiếm trường trong thành phố chọn thiết kế theo phong cách châu Âu cổ làm chủ đạo, lại càng làm chúng mang tính đặc trưng rất cao.

"Cháu trai bà cũng học trường này, năm nay học lớp mười một, còn cháu học lớp nào?"

"Trùng hợp quá, cháu cũng học lớp mười một." Dương Mạn Vũ không nghĩ nhiều, mỉm cười đáp lại, cô đang chăm chú quan sát mặt đường, tránh cho bà cụ giẫm phải tuyết dưới chân.

"Ồ, đúng là rất trùng hợp! Cháu đang học lớp nào? Tên là gì? Về nhà bà sẽ hỏi cháu bà một chút, có khi hai đứa lại biết nhau." Nếu nhìn kỹ có thể thấy ánh mắt bà cụ vô cùng sắc bén, hoàn toàn không có dáng vẻ mệt mỏi như lúc đầu.
Dương Mạn Vũ không cảm thấy có gì không ổn, bình thường ở Đông Sơn mọi người vẫn hay hỏi cô là con gái nhà ai, chỉ cần nói mình họ Dương thì cả huyện đều đã biết, có lẽ ở thành phố S họ lại thường hỏi tên hơn.

"Cháu tên là Dương Mạn Vũ."

"Tên rất hay, người cũng như tên, lớn lên rất xinh đẹp." Bà cụ gật gù, xem chừng như đang suy nghĩ gì đó.

"Cháu gái, bỗng dưng bà thèm khoai lang nướng quá." Hai người đi qua một con ngõ nhỏ không tên, bà lão thôi không hỏi nữa mà cất giọng than thở.

"Nhớ ngày xưa những hôm trời lạnh, chỉ cần vùi khoai lang vào trong bếp tro là đã có khoai lang nướng nóng hổi, vậy mà bây giờ... đúng là đám con cháu vô lương tâm, toàn cho bà ăn mấy món nhạt nhẽo."

Người lớn tuổi có hệ tiêu hóa kém thì không nên ăn khoai lang vào buổi tối tránh bị đầy bụng khó tiêu, Dương Mạn Vũ thầm nghĩ, thế nhưng ăn một chút có lẽ vẫn được. 
Cô dáo dác nhìn xung quanh, nếu như đây là chợ ẩm thực bên cạnh Nhất Trung thì tốt, món gì cũng có, nhưng ở đường Hải Hòa thì khó có thể kiếm được món ăn vặt bình dân như vậy.

"Bà ơi, chỗ này không bán khoai lang nướng, lát nữa bà ngồi nghỉ ở trạm xe buýt để cháu đi mua cho bà nhé." Dương Mạn Vũ nhỏ giọng, trời không còn sớm, cô cũng thấy hơi đói bụng.

Thế nhưng bà lão vội vàng lắc đầu, chỉ tay vào con ngõ nhỏ hơi tối, nói rằng trong này có một quán.

"Trong này có bán khoai lang nướng ạ?" Dương Mạn Vũ nghi hoặc hỏi lại, đầu bên kia con ngõ có phát ra ánh sáng, hình như thông sang con đường đối diện.

Tuy vẫn còn hơi bán tín bán nghi, thế nhưng dù sao khu vực này không quá vắng vẻ, cô cũng yên tâm hơn phần nào, nghe theo lời bà cụ đi vào ngõ.

"Bà vẫn còn nhớ quán đấy ở cuối đường này, cháu đi chậm chút, cẩn thận kẻo ngã." Cảm nhận được vẻ ngập ngừng trên gương mặt Dương Mạn Vũ, bà lão ân cần lên tiếng, bàn tay còn lại khẽ nắm lấy tay cô.
Trong con ngõ nhỏ vang lên tiếng bước chân chậm rãi của hai người, còn có từng bước đi nặng nề của đàn ông.

"Con nhỏ bướng bỉnh này, về nhà với anh mau!"

Từ phía đằng sau có một giọng nói giận dữ cất lên, đồng thời một lực rất mạnh kéo ngược cánh tay Dương Mạn Vũ khiến cô chao đảo xoay người lại, bà cụ cũng bất ngờ mất đi điểm tựa.

Người đàn ông cao lớn, ánh mắt hung ác, nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô không buông.

"Em gái, nghe lời anh, bố mẹ ở nhà đang rất lo lắng cho em, mình về nhà trước đã, được không?" 

Dứt lời, ông ta kéo tay Dương Mạn Vũ đi một mạch.

"Đợi đã! Anh nhầm người rồi! Không, không, tôi không phải em gái anh!" Dương Mạn Vũ hốt hoảng muốn gỡ tay ra, giật lùi về sau.

"Anh là ai? Tôi không biết anh, mau bỏ tay ra!" Cô cất giọng cao vút.