Việc chặn bố Khương thực tế đã xảy ra cách đây khá lâu.
Sau khi Khương Thanh Thời bị thương, Thẩm Ngạn đã tìm đến luật sư, vốn là muốn tính sổ với thằng nhóc kia. Nhưng bên phía luật sư cũng không đưa ra lời khuyên hữu ích nào, thằng nhóc kia còn quá nhỏ, Khương Thanh Thời lại không bị thương nghiêm trọng, truy cứu trách nhiệm cũng không được gì, cùng lắm chỉ là bồi thường tiền thuốc men.
Biết anh tìm luật sư, bố Khương đã gọi cho anh rất nhiều lần, nói thằng nhóc kia không cố ý, bảo Thẩm Ngạn đừng tính toán với một đứa trẻ.
Thận Ngạn nghe vậy thì rất tức giận, không nhịn được hỏi ngược lại ông ấy rằng Khương Thanh Thời cũng là con của ông ấy, sao ông ấy lại yêu cầu anh không được tính toán với đứa con khác của ông ấy?
Bố Khương bị câu hỏi của anh làm cho á khẩu, còn muốn nói thêm gì đó thì Thẩm Ngạn đã lạnh lùng bảo anh còn đang bận việc, sau đó cúp điện thoại trước.
Sau lần đó, thỉnh thoảng bố Khương lại gọi điện thoại cho anh, kể lể sự khổ sở của ông ấy.
Thẩm Ngạn thật sự cảm thấy hơi phiền, không nhịn được học theo Khương Thanh Thời chặn luôn số điện thoại của ông ta.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngạn làm chuyện này, nhưng anh cảm thấy cũng không tệ.
“…”
Nghe Thẩm Ngạn nói xong, Khương Thanh Thời dở khóc dở cười: “Tổng giám đốc Thẩm, anh trẻ con thật đấy.”
Thẩm Ngạn nhướng mày, nheo mắt nhìn cô, hỏi: “Em không thích à?”
“Không hề.” Khương Thanh Thời nắm lấy cánh tay của anh, dính chặt lấy anh: “Em rất thích.”
Cô nhấn mạnh: “Siêu thích”.
Sao cô có thể không thích Thẩm Ngạn bảo vệ mình như thế chứ?
Cô biết anh làm những chuyện trẻ con này là vì cô.
Nghe được câu trả lời của cô, Thẩm Ngạn cong môi.
Hai người đến “Lệ Chi” để ăn tối.
Khương Thanh Thời không thèm nghe điện thoại, Thẩm Ngạn cũng vậy.
Hai người ăn xong bữa cơm không chút phân tâm rồi mới cùng nhau trở về.
Cùng lúc đó, bố Khương đang ngồi trong xe ở trước cửa hoa viên Hải Đường, sắc mặt càng lúc càng u ám. Đến cuối cùng, ông ấy gần như mất hết cảm xúc.
Tất nhiên ông ấy cũng muốn bỏ đi, nhưng ông ấy biết mình không thể đi. Ông ấy không có đường lui.
Một khi Thẩm Ngạn bắt tay hợp tác với bà Từ, ông ấy sẽ bị cách chức chủ tịch. Ông ấy không thể bị cách chức, tuyệt đối không thể.
Không biết trôi qua bao lâu.
Thời điểm tài xế không dám thở mạnh, phía xa bỗng có ánh đèn xe chiếu đến.
Bố Khương hơi nheo mắt lại, nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Thẩm Ngạn và Khương Thanh Thời đã trở lại.
Trông thấy chiếc xe đang đậu ở cửa, Khương Thanh Thời giả vờ kinh ngạc hạ kính xe xuống, nhìn về phía người đang ngồi trên chiếc xe cũng đang hạ kính cửa xe: “Bố, sao bố lại ở đây?”
Bố Khương dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô, cảm giác đầy áp bức: “Thanh Thời, điện thoại của con bị hỏng rồi à?”
“…”
Khương Thanh Thời ồ một tiếng, làm ra vẻ như không biết gì cả: “Đâu có, điện thoại con hết pin, sao thế ạ?”
Bố Khương bị vẻ vô tội của cô làm cho nghẹn lời, gượng cười hỏi: “Không có gì, con và Tiểu Ngạn đi đâu vậy? Sao muộn thế này rồi mới về nhà?”
“Bọn con đi hẹn hò.” Khương Thanh Thời ra vẻ kỳ lạ nói: “Bố, bây giờ đã tính là muộn rồi sao? Lúc trước bố tăng ca, mười hai giờ cũng chưa chắc đã về tới nhà ấy chứ.”
Cô cố tình nhấn mạnh mấy chữ tăng ca.
Bố Khương biết tăng ca mà cô nói không phải là tăng ca thật sự.
Sắc mặt ông ấy tối sầm, không thèm để ý đến cô nữa mà nhìn về phía Thẩm Ngạn: “Bố có chuyện muốn bàn với con, vào nhà trước nhé?”
Thẩm Ngạn gật đầu.
Ba người đi vào nhà.
Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn nhìn nhau, Thẩm Ngạn cho cô một ánh mắt trấn an, nhỏ giọng nói: “Em đi tắm rửa trước đi, anh và bố bàn chút chuyện, sẽ kết thúc nhanh thôi.”
Khương Thanh Thời ừm một tiếng, trước khi rời đi còn không quên dặn dò bố Khương: “Bố, Thẩm Ngạn đã hứa tối nay sẽ xem phim với con, bố đừng chiếm quá nhiều thời gian của anh ấy nhé.”
Bố Khương nghẹn lời, đang định dạy dỗ cô vài câu thì bị Thẩm Ngạn lạnh lùng nhìn thoáng qua, ông ấy không thể không kìm nén cơn tức giận của mình.
Ở dưới mái hiên của người khác, không thể không cúi đầu.
–
Trong phòng làm việc trên tầng hai, Thẩm Ngạn đi vào trước, sau đó ra hiệu cho người đi theo phía sau mình: “Bố, bố cứ ngồi đi.”
Anh rất bình tĩnh, nhưng bố Khương lại không thể kiên nhẫn được như anh, ông ấy thuận tay đóng cửa lại, gấp gáp hỏi: “Tiểu Ngạn, con để Ngụy Minh Khiêm làm vậy là có ý gì?”
Thẩm Ngạn ngồi xuống bàn làm việc, giả vờ không hiểu hỏi: “Bố, bố nói vậy là sao?”
Bố Khương lạnh mặt: “Con đừng thừa nước đục thả câu với bố, người dưới quyền Ngụy Minh Khiêm đã thu mua cổ phần từ các cổ đông của tập đoàn Khương thị, con không thể không biết chuyện này.”
Nghe vậy, Thẩm Ngạn tựa vào lưng ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn, nhướng mắt lên nhìn người đang đứng đối diện, khẽ mỉm cười: “Bố, con không làm ở công ty của Ngụy Minh Khiêm, từ khi cậu ta bắt đầu tiếp quản tập đoàn đã thu mua cổ phần của rất nhiều công ty, thậm chí còn thay đổi người lãnh đạo của rất nhiều công ty, bởi vậy chuyện cậu ta thu mua cổ phần tập đoàn của bên bố con cũng không biết rõ.”
Nói đến đây, anh còn cố ý nói: “Nếu bố muốn biết, bây giờ con có thể liên lạc hỏi cậu ta thử xem.”
“Không cần.” Sắc mặt bố Khương tái mét, ông ấy trừng mắt nhìn anh: “Tiểu Ngạn, tôi thật sự đã nhìn lầm cậu rồi.”
Thẩm Ngạn: “Con khiến bố phải thất vọng rồi sao?”
“Không.” Bố Khương từ trên cao liếc nhìn anh: “Tôi thật sự không ngờ cậu lại là người miệng lưỡi trơn tru như vậy.”
Nghe vậy, Thẩm Ngạn mỉm cười: “Bố muốn nói thế nào cũng được.”
Bố Khương hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay tôi tới đây gặp cậu không phải để nói vòng vo tam quốc, tôi nói thẳng luôn, tôi không cần biết cậu có biết chuyện Ngụy Minh Khiêm cho người thu mua cổ phần của tập đoàn hay không, tóm lại, các cậu muốn tập đoàn Khương thị đổi người thì vẫn còn hơi sớm đấy.”
Ông ấy gay gắt nói: “Đừng bảo là cậu nghĩ chỉ cần có được số cổ phần đó là đủ chứ?”
Thẩm Ngạn khẽ mỉm cười, thái độ vẫn như cũ: “Bố, con không biết bố đang nói gì cả.”
“Cậu không biết cũng không sao.” Bố Khương cười khẩy, “Nói tóm lại, tôi chỉ muốn cho cậu biết là cậu đừng mơ tưởng đến chuyện đổi họ cho tập đoàn Khương thị.”
“Ồ?” Thẩm Ngạn không khỏi bật cười: “Bố, con chưa từng nghĩ đến chuyện muốn đổi họ cho tập đoàn Khương thị.”
Bố Khương khựng lại, mơ hồ cảm thấy câu nói này của anh có ẩn ý khác: “Cậu có ý gì?”
Ông hơi nheo mắt lại: “Cậu không nghĩ đến, vậy bây giờ cậu để Ngụy Minh Khiêm làm vậy là có ý gì? Uy hiếp tôi? Hay cậu nhất định muốn Tiểu Trạch phải xin lỗi Thanh Thời?”
Thẩm Ngạn nhướng mày: “Con không có ý uy hiếp bố, bố suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Anh không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này với bố Khương nữa, anh nhìn thời gian, thản nhiên nói: “Bố, nếu hôm nay bố đến tìm con là vì chuyện này, vậy thì con xin lỗi, câu trả lời của con vẫn như cũ.”
Bố Khương híp mắt, ông ấy bỗng nhiên nhận ra, vô cùng khiếp sợ hỏi: “Cậu muốn để Thanh Thời làm chủ tịch?”
Thẩm Ngạn còn chưa kịp mở miệng, ông ấy đã chất vấn anh: “Cậu điên rồi sao? Một đứa con gái như con bé thì biết cái gì?”
“Bố!” Thẩm Ngạn chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ông ấy, giọng điệu lạnh lùng: “Lúc con và Thanh Thời vẫn còn sẵn lòng gọi bố một tiếng bố, con hy vọng bố có thể tôn trọng cô ấy. Cô ấy là phái nữ nhưng cũng là con gái của bố. Tiếp đó, bố không nên có tính kỳ thị như thế, càng không nên coi thường phụ nữ, tạm thời chưa nói đến chuyện Thanh Thời có hiểu chuyện công ty hay không, chỉ cần cô ấy muốn, cô ấy có thể làm tốt mọi chuyện, có thể còn tốt hơn so với đàn ông như con và bố.”
Anh lạnh lùng nhắc nhở ông: “Bố đừng coi thường phụ nữ, càng không nên coi thường cô con gái Khương Thanh Thời của mình.”
Nghe anh nói xong, bố Khương như bị điểm huyệt, tức giận nhưng lại không có chỗ nào để trút giận: “Cậu….. cậu thật sự điên rồi!”
“Bố cảm thấy vậy thì là vậy đi.” Thẩm Ngạn lười giải thích với ông ấy: “Con còn phải xem phim với Thanh Thời, mời bố về cho.”
Nghe anh ra lệnh đuổi khách, bố Khương không thể kìm được cơn tức giận mà lớn tiếng nói: “Thẩm Ngạn, các cậu sẽ không được như ý đâu!”
Ông ấy sẽ không để bọn họ được như ý.
Thẩm Ngạn: “Mời bố.”
Anh làm động tác mời ông ấy ra ngoài.
Cửa chính trong nhà bị đóng sầm lại.
Khương Thanh Thời ở trên lầu nghe thấy, cúi đầu nhìn Thẩm Ngạn vừa tiễn người xuống lầu, chậm rãi chớp mắt rồi nói: “Em có hơi hối hận.”
Thẩm Ngạn: “Sao cơ?”
Anh khó hiểu nhìn về phía Khương Thanh Thời: “Hối hận chuyện gì?”
Khương Thanh Thời: “Hối hận vì chỉ ăn cơm có hơn một tiếng đồng hồ.”
Cô nên ăn lâu hơn một chút, để ông ấy đợi thêm một thời gian nữa.
Thẩm Ngạn ngẩn ra, đi lên lâu: “Em nghe thấy hết rồi à?”
Khương Thanh Thời: “Cửa phòng làm việc không đóng chặt, hơn nữa ông ấy nói chuyện rất lớn.”
Cô nhìn người đàn ông đang đưa tay về phía mình, chủ động tiến vào lòng anh, ngửi hơi thở lạnh lùng trầm ổn trên cơ thể anh, cảm giác rất thoải mái: “Thẩm Ngạn.”
Cô rúc vào vòng tay anh, thì thầm: “Cảm ơn anh.”
Thẩm Ngạn nâng tay lên vỗ nhẹ trán cô: “Đừng buồn.”
Thật ra anh cũng không biết nên an ủi cô như thế nào.
Khương Thanh Thời ừm một tiếng, nhắm mắt lại: “Em biết.”
Thẩm Ngạn sờ đầu cô.
Hai vợ chồng cứ lặng lẽ ôm nhau một lúc, Thẩm Ngạn hỏi: “Em muốn xem phim không?”
Khương Thanh Thời ngẫm nghĩ giây lát rồi lắc đầu: “Không muốn xem, em muốn đi tắm trước.”
Thẩm Ngạn khẽ cười: “Đi đi, tắm xong muốn xem thì xem.”
Anh nhìn Khương Thanh Thời, nhẹ giọng nói: “Anh còn chút việc phải xử lý, anh đến phòng làm việc.”
Khương Thanh Thời nói được.
–
Trong mấy ngày tiếp theo, Thẩm Ngạn bận việc công ty, trong khi Khương Thanh Thời không phải đi mua sắm thì là đi chơi với mấy người Tư Niệm và Cố Tuệ An.
Trước Tết Nguyên Đán một ngày, bà Từ gọi điện thoại cho cô, nói muốn đi siêu thị mua sắm Tết, hỏi cô có thời gian đi cùng hay không?
Khương Thanh Thời hơi sửng sốt, nói cô có thời gian.
Cô và bà Từ hẹn gặp nhau ở trước cửa siêu thị.
Lúc hai người gặp nhau, Khương Thanh Thời có chút kinh ngạc: “Sao tự nhiên mẹ lại muốn đích thân đi mua sắm Tết?”
Bà Từ liếc nhìn cô rồi đột nhiên hỏi: “Con đang trách mẹ à?”
Khương Thanh Thời giật mình: “Dạ?”
Cô không hiểu bà Từ đang nói gì.
Bà Từ khẽ cười, bất ngờ hỏi cô: “Hình như con rất thích đi siêu thị, cũng rất thích đi siêu thị mua sắm đồ trước Tết, đúng không?”
Khương Thanh Thời chậm rãi chớp mắt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Cô mím môi, im lặng một lúc rồi ngạc nhiên nói: “Mẹ biết à?”
Bà Từ thoáng im lặng, lắc đầu: “Mẹ thật sự là một người mẹ thất bại, mẹ không biết con thích chuyện này.”
Bà chỉ mơ hồ nhớ rằng, vào mỗi cuối năm lúc bà bận rộn công việc, Khương Thanh Thời đều hỏi bà có thời gian rảnh không. Bà hỏi cô muốn làm gì, cô nói muốn đi mua chút gì đó.
Mỗi lần nghe cô nói như vậy, câu trả lời của bà đều là để dì giúp việc trong nhà đi mua, hoặc để tự cô đi mua, dù sao cô cũng có tiền.
Cùng lắm là kêu cô gửi danh sách đã liệt kê cho bà, bà sẽ bảo trợ lý đi mua cho cô.
Khương Thanh Thời mím môi: “Mẹ đừng nói như vậy, chuyện này cũng không phải chuyện quan trọng gì.”
Khương Thanh Thời chỉ thích không khí cả gia đình cùng đi siêu thị, lúc còn đi học, cô thường xuyên nghe bạn học kể chuyện đi siêu thị cùng bố mẹ, mua những cái gì.
Cô nhớ mang máng có lần Cố Tuệ An nhắc đến chuyện đi mua sắm Tết với bố mẹ, còn có anh trai nữa, cô đã rất kinh ngạc hỏi cô ấy rằng: “Cuối năm bố mẹ cậu không bận sao?” Bố mẹ cô ấy cũng là những người rất bận rộn.
Cố Tuệ An trả lời cô: “Tôi không biết hai người họ có bận hay không, dù sao chuyện một nhà bốn người đi mua sắm vào dịp cuối năm đã là truyền thống lâu đời của gia đình tôi rồi.”
Khi đó, Khương Thanh Thời rất ghen tị với cô ấy.
Bà Từ mỉm cười: “Cho nên con rất thích?”
Khương Thanh Thời gật đầu, tò mò hỏi: “Ai nói cho mẹ biết ạ?”
“Còn có thể là ai?” Bà Từ cảm thán, “Mẹ sống với côn hơn hai mươi năm mà còn không hiểu con bằng Thẩm Ngạn.”
Khương Thanh Thời sửng sốt: “Anh ấy nói cho mẹ biết sao?”
Bà Từ gật đầu: “Sao vậy?”
Khương Thanh Thời im lặng hồi lâu rồi kinh ngạc nói: “Sao anh ấy lại biết nhỉ?”
Không phải cô cũng chưa từng đón Tết Nguyên Đán với Thẩm Ngạn sao? Cùng lắm là chỉ cùng nhau trải qua năm mới, hơn nữa từ đầu đến cuối cô cũng chưa từng nhắc đến chuyện đi mua sắm Tết.
Bà Từ liếc nhìn cô: “Con cũng chưa từng nói với thằng bé à?”
Nghe bà hỏi như vậy, Khương Thanh Thời trở nên do dự: “Con cũng không rõ lắm.”
Có lẽ là từng đề cập đến khi trò chuyện với nhau trước khi ngủ?
Cô cũng không nhớ rõ lắm.
Khương Thanh Thời không phải là người có khả năng ghi nhớ tốt.
Bà Từ dở khóc dở cười: “Không nhớ thì thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.”
Khương Thanh Thời gật đầu, hai người cùng nhau đi siêu thị.
Thỉnh thoảng bà Từ sẽ hỏi Khương Thanh Thời muốn mua cái gì, sau đó lấy tất cả những thứ cô muốn.
Đi dạo một vòng, Khương Thanh Thời đột nhiên chỉ sang bên cạnh: “Mẹ, con muốn cái đó.”
Bà Từ nhìn sang, là những nhãn dán có không khí lễ hội.
Bà cau mày: “Con thích cái này à?”
Thẩm mỹ của con gái bà thay đổi từ khi nào vậy, hơn nữa loại nhãn dán hoạt hình này chẳng phải đều là sản phẩm yêu thích của các cô bé mười mấy tuổi thôi sao? Từ bao giờ mà Khương Thanh Thời cũng thích cái này?
Nhìn ra được vẻ ghét bỏ của bà Từ, Khương Thanh Thời hắng giọng: “Cũng tạm, con muốn.”
Bà Từ không còn cách nào với cô, đành phải lấy một túi bỏ vào xe đẩy hàng.
Lúc mua sắm gần xong, Thẩm Ngạn gọi điện thoại tới cho Khương Thanh Thời, hỏi cô đang ở đâu.
Khương Thanh Thời: “Anh gọi video cho em đi.”
Thẩm Ngạn: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại chuyển sang gọi video, Khương Thanh Thời hướng camera về phía siêu thị đông đúc: “Biết em ở đâu rồi chứ?”
Thẩm Ngạn rũ mắt cười, nhìn cô xoay camera 360 độ, trầm giọng nói: “Biết rồi, bây giờ anh đến đó tìm em nhé?”
Khương Thanh Thời đồng ý: “Được, anh đến đây xách đồ giúp em với mẹ đi.”
Thẩm Ngạn: “Được, nhưng trước khi xách đồ, anh có một yêu cầu.”
“?”
Khương Thanh Thời khó hiểu, nhướng mày hỏi: “Yêu cầu gì?”
Yêu cầu của Thẩm Ngạn rất đơn giản: “Mong em xoay camera lại một chút.”
“Hả?”
Khương Thanh Thời vô thức hỏi: “Tại sao?”
Thẩm Ngạn cong môi, giọng điệu nghiêm túc nhưng đầy sức quyến rũ: “Đã sáu tiếng rồi anh không được gặp vợ anh, anh muốn thấy cô ấy.”
“…”