Nhìn chữ viết trên tấm thiệp, Khương Thanh Thời lại cúi đầu nhìn bó hoa tươi và những món quà đẹp đẽ tinh xảo đặt trong phòng khách, tháo ngẫu nhiên hai phần ra đều là túi xách của thương hiệu cô thích, cũng là kiểu dáng cô thích.
Khương Thanh Thời nhướng mày, có chút kinh ngạc khi Thẩm Ngạn biết rõ sở thích của mình như vậy.
Không lâu sau, điện thoại của cô khẽ rung lên, là tin nhắn của Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn: [Anh tới rồi.]
Từ Bắc Thành bay đến Giang Thành thời gian ngắn, qua lại rất nhanh.
Nể mặt mấy món quà, Khương Thanh Thời miễn cưỡng tha thứ cho việc anh tạm thời đi công tác.
Cô cụp mắt chụp một tấm ảnh gửi cho anh: [Đồ anh mua cũng tới rồi.]
Thẩm Ngạn phóng lớn bức ảnh, cười hỏi: [Cô Thẩm đâu rồi?]
Khương Thanh Thời: […?]
Thẩm Ngạn: [Không có ảnh của cô ấy à?]
Khương Thanh Thời nhướng mày, có chút kinh ngạc: [Tổng giám đốc Thẩm còn cần ảnh của cô Thẩm sao?]
Thẩm Ngạn: [Anh chỉ cần ảnh của cô ấy.]
Ảnh chụp những thứ khác anh cũng không quan tâm, lại càng không thèm để ý.
Khương Thanh Thời sửng sốt, không hiểu sao lại bị Thẩm Ngạn lấy lòng. Cô lẳng lặng cong môi, vốn định gửi cho anh một tấm ảnh tự sướng, sau đó sực nhớ mình vẫn chưa trang điểm.
Nghĩ vậy, Khương Thanh Thời từ bỏ: [Không có.]
Thẩm Ngạn: [Hửm?]
Khương Thanh Thời: [Đợi tôi trang điểm rồi chụp gửi cho anh.]
Thẩm Ngạn bất đắc dĩ: ]Không trang điểm cũng đẹp rồi mà.]
Khương Thanh Thời đâu dễ mắc bẫy của anh: [Tổng giám đốc Thẩm, chiêu này không có tác dụng với tôi đâu, tôi tuyệt đối sẽ không chụp ảnh mặt mộc.]
Mặc dù Khương Thanh Thời cảm thấy trạng thái da của mình rất tốt, để mặt mộc cũng không đến nỗi nào. Nhưng mà ảnh của cô nhất định phải là đẹp nhất, nếu không cô sẽ không lưu lại.
Thẩm Ngạn nói không lại cô, chỉ có thể thỏa hiệp: [Được, vậy chờ cô Thẩm trang điểm. Tối nay em định ra ngoài sao?]
Khương Thanh Thời ngẫm nghĩ: [Ngày mai tôi mới ra ngoài.]
Thẩm Ngạn: [Ừm, bên anh còn có việc phải làm, buổi tối sẽ gọi điện thoại cho em.]
Khương Thanh Thời thỉnh thoảng vẫn có chừng mực: [Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh đi.]
Kết thúc đối thoại, Khương Thanh Thời cắm hoa tươi vào bình hoa trước, sau đó mới thong thả mở mấy món quà còn lại ra.
Thẩm Ngạn chọn cho cô không ít quà, có một số món mặc dù không thích hợp với Khương Thanh Thời nhưng cũng không có chỗ nào chê được.
Tháo hết quà xong, Khương Thanh Thời tự mình dọn lên lầu.
Nhìn túi xách và đồ trang sức chất đống trong phòng thay đồ, cô suy nghĩ vài giây rồi gửi tin nhắn cho Trình Lan Hinh, hỏi dì ấy là bây giờ có thời gian đến nhà một chuyến không.
Cô cần một trợ lý phụ cô đóng gói.
Trình Lan Hinh vốn cũng không có việc gì làm, nấu cơm dọn dẹp cho Thẩm Ngạn và Khương Thanh Thời thì vô cùng thoải mái.
Thấy tin nhắn của cô, dì ấy vội vàng trả lời: [Dì có thời gian, Thanh Thời muốn ăn cơm tối à?]
Khương Thanh Thời: [Dì Trình, cháu muốn dì qua giúp cháu đóng gói một ít đồ.]
Trình Lan Hinh: [Được, nửa tiếng sau dì Trình có mặt ở đó.]
Khương Thanh Thời: [Vâng ạ.]
Nói chuyện với dì Trình xong, Khương Thanh Thời lục lọi trong nhà tìm ra được một ít hộp quà rỗng. Cô chọn ra vài món đồ mới mà cô không có khả năng dùng tới, dự định ngày hôm sau sẽ mang đến nhà bạn bè để đón Giáng Sinh với các cô ấy.
Lúc học đại học, Khương Thanh Thời đều đón Giáng sinh cùng Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh. Năm nay vốn tưởng cô sẽ đón cùng Thẩm Ngạn, bây giờ xem ra cô vẫn phải đón với bạn thân.
Bận rộn cả buổi chiều cộng với một buổi tối, cuối cùng Khương Thanh Thời cũng đóng gói xong quà Giáng Sinh để ngày hôm sau mang đến nhà bạn thân.
Thẩm Ngạn bận rộn xong thì nhắn tin cho Khương Thanh Thời, Khương Thanh Thời mãi lâu không trả lời lại. Anh đoán cô đã ngủ nên không gọi điện thoại cho cô nữa.
–
Hôm sau Giáng Sinh, thời tiết rất đẹp.
Lúc Khương Thanh Thời tỉnh dậy thì đã là mười giờ sáng.
Thấy tin nhắn Thẩm Ngạn gửi cho cô đêm trước, cô lập tức trả lời: [Tổng giám đốc Thẩm, tôi dậy rồi.]
Tin nhắn gửi đi, Thẩm Ngạn không trả lời lại ngay, Khương Thanh Thời cũng không sốt ruột, cô làm ổ trên giường một lúc rồi mới chậm rãi đứng dậy đi rửa mặt trang điểm.
Sửa soạn xong, Khương Thanh Thời, dì Trình và vệ sĩ cùng ra ngoài, đến nhà bạn thân Nguyễn Huỳnh.
Cô sẽ đến đó đón Giáng sinh.
Từ nhỏ Khương Thanh Thời đã thích Giáng Sinh, năm nào trong nhà cũng có một cây thông Noel.
Tối hôm qua Thẩm Ngạn bảo người ta đưa đồ về nhà, ngoài quà ra thì còn có một cây thông Noel đến muộn. Cô không cho người lắp ráp, dứt khoát bảo vệ sĩ đưa đến bên chỗ Nguyễn Huỳnh.
Dù sao hôm nay cô cũng đón Giáng Sinh ở bên đó.
Khi thấy Khương Thanh Thời xuất hiện, Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm rõ ràng sửng sốt: “Cậu đây là…”
Bọn họ còn chưa nói xong, Khương Thanh Thời đã nhíu mày, bày ra vẻ mặt kiêu ngạo: “Còn chưa rõ ràng sao? Đón Giáng Sinh với các cậu đấy.”
Nguyễn Huỳnh cười khẽ: “Thật sự đón với bọn tớ à?”
Khương Thanh Thời lườm cô ấy một cái sắc lẹm.
Khóe môi Nguyễn Huỳnh cong lên, làm cử chỉ mời mọc: “Xin mời bà chủ Khương của chúng ta.”
Khương Thanh Thời hứ nhẹ một tiếng, quay đầu nói với dì Trình: “Dì Trình, dì vào phòng bếp làm việc đi, khẩu vị của hai cô ấy cũng tượng tự cháu, dì nấu món gì cũng được.”
Trình Lan Hinh cười cười: “Được, các cháu nói chuyện đi, dì đi nấu cơm.”
Chờ Trình Lan Hinh vào phòng bếp, bên này vệ sĩ cũng đã lắp đặt xong cây thông Noel, Khương Thanh Thời bèn để bọn họ ra về trước. Hôm nay cô không cần vệ sĩ nữa nên cho bọn họ nghỉ làm sớm.
Chưa tới một chốc sau, cơm trưa cũng đã làm xong.
Trình Lan Hinh từ chối lời đề nghị ăn cơm chung của Khương Thanh Thời, làm cơm xong thì ra về trước.
Sau khi mọi người lục tục ra về, trong nhà bỗng chốc chỉ còn lại ba người các cô.
Các cô liếc nhìn nhau, Nguyễn Huỳnh cười nói: “Ăn cơm trước nhé?”
Khương Thanh Thời gật đầu: “Tớ đói bụng rồi, các cậu mau nếm thử tay nghề của dì Trình đi.”
Tư Niệm đã nghe Khương Thanh Thời khen dì Quá Trình rất nhiều lần, biết tay nghề của dì ấy rất tốt, lúc này cũng không khách sáo nữa: “Để tớ thử trước.”
Trong lúc nói chuyện, cô ấy nếm thử một miếng bào ngư cay mà cô ấy thích, ánh mắt sáng lên: “Trời ạ, món này dì Trình làm thế nào vậy, ăn ngon quá đi!”
Khương Thanh Thời hừ khẽ, có chút đắc ý: “Tớ không lừa cậu đúng không?”
Tư Niệm điên cuồng gật đầu.
Nguyễn Huỳnh bị chọc cười, khóe môi cong lên: “Vậy tớ cũng thử xem.”
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, chậm rãi thong thả.
Ăn cơm xong, ba người lại chơi trò chơi, người thắng sẽ nhận được một món quà mà Khương Thanh vừa mang đến đặt dưới gốc cây thông Noel.
Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm không hề khách sáo với cô, không quá một lát đã dọn sạch những món quà dưới cây thông Noel.
Chơi một hồi, mọi người cũng bắt đầu thấm mệt.
“Nghỉ ngơi đã.” Tư Niệm đề nghị, “Xem TV một lát nhé?”
Khương Thanh Thời không có ý kiến.
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía hai người: “Tớ muốn ra ngoài một chuyến.”
Khương Thanh Thời và Tư Niệm liếc nhìn nhau, thở dài một cách sâu kín: “Đi đi đi đi, gái lớn gả chồng, không giữ lại được.”
Nguyễn Huỳnh bật cười, chỉ vào Khương Thanh Thời: “Lời này nói với cậu mới đúng.”
Khương Thanh Thời: “Tớ vốn là người đã chồng nhưng lại vứt bỏ chồng để đón Giáng Sinh với các cậu, đâu có giống như cậu.”
Tư Niệm: “Đúng vậy Huỳnh Huỳnh, cậu hơi bị trọng sắc khinh bạn đấy.”
Nguyễn Huỳnh: “……”
Cô ấy bày ra vẻ mặt vô tội nhìn hai người bạn thân, không nói nên lời.
Khương Thanh Thời không chịu nổi cô ấy như vậy, vội vàng nói: “Đi đi đi, bác sĩ Lục hiếm khi rảnh rỗi, đừng để bác sĩ Lục đợi lâu.”
Nguyễn Huỳnh tươi cười: “Vẫn là Thanh Thời hiểu tớ nhất.”
Tư Niệm chua xót: “Ý là tớ không hiểu cậu?”
Nguyễn Huỳnh hết cách với cô ấy, buồn cười nói: “Cậu cũng hiểu, nhưng cái hiểu của hai người không giống nhau, được chưa?”
Đùa Nguyễn Huỳnh một hồi, hai người mới thả Nguyễn Huỳnh đi.
Nguyễn Huỳnh đi rồi, trong phòng chỉ còn Khương Thanh Thời và Tư Niệm. Xem TV một lúc, Khương Thanh Thời hỏi Tư Niệm: “Đi spa không?”
Tư Niệm liếc nhìn cô: “Đi.”
Hai người thuộc phái hành động nói là làm liền làm, nửa tiếng sau, cả hai đã nằm trong phòng spa.
Khương Thanh Thời nằm xuống chưa được bao lâu thì Thẩm Ngạn gửi tin nhắn tới, anh hỏi cô đang làm gì.
Khương Thanh Thời: [Tôi đang đi massage.]
Thẩm Ngạn: [Thoải mái không?]
Khương Thanh Thời ăn ngay nói thật: [Cũng không tệ lắm.]
Gửi tin nhắn xong, cô nhìn chằm chằm khung chat của hai người, suy nghĩ vài giây rồi hỏi anh: [Còn anh thì sao, công việc xong chưa?]
Thẩm Ngạn: [Vẫn chưa.]
Khương Thanh Thời: [Ồ.]
Nhìn chữ này, Thẩm Ngạn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cô hiện tại, anh cong môi cười, đang định trả lời gì đó thì Phùng Hạng Minh gọi anh: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Ngạn liếc nhìn anh ấy rồi nói với Khương Thanh Thời một câu: [Nói chuyện sau nhé.]
Sau đó anh cất di động, đi về phía Phùng Hạng Minh: “Tình hình thế nào rồi?”
“……”
Nhìn thấy câu này của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời có chút buồn bực để điện thoại xuống.
Nhận thấy cảm xúc của cô thay đổi, Tư Niệm trầm mặc một hồi mới hỏi: “Cậu cãi nhau với chồng à?”
Khương Thanh Thời: “…Đâu có, anh ấy cho tớ leo cây rồi.”
Tư Niệm: “Hả?”
Khương Thanh Thời: “Ban đầu tớ định giới thiệu anh ấy với các cậu vào dịp Giáng Sinh, cậu quên rồi à?”
Tư Niệm không quên, chỉ là người có thân phận như Thẩm Ngạn tạm thời có việc cũng rất bình thường.
“Hay là anh ấy gặp phải tình huống bất ngờ gì đó?” Tư Niệm hỏi.
Khương Thanh Thời ừ một tiếng: “Là có chút công việc, anh ấy bay đến Giang Thành rồi.”
Tư Niệm kinh ngạc, vô thức hỏi: “Sao cậu không đi cùng anh ấy?”
“?”
Khương Thanh Thời sửng sốt: “Gì cơ?” Cô nhìn về phía Tư Niệm, hoài nghi nói, “Cậu bảo tớ đi cùng anh ấy đến Giang Thành á?”
Tư Niệm khẽ chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“… Không có.” Khương Thanh Thời chỉ là chưa từng nghĩ tới lựa chọn này, cô im lặng vài giây, lẩm bẩm: “Đúng nhỉ, sao tớ không nghĩ tới điều này.”
Tư Niệm nghẹn lời, nói đầy ẩn ý: “Bây giờ cậu muốn đi cũng còn kịp đấy.”
Khương Thanh Thời rõ ràng đã có chút dao động, nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên lý trí: “Không được, sao tớ có thể bỏ mặc cậu được.”
Tư Niệm nhìn cô: “Thật ra thì có thể, tớ ở một mình cũng không có vấn đề gì cả.”
Khương Thanh Thời im lặng giây lát: “Hay là bỏ đi.”
Thấy cô do dự như vậy, Tư Niệm tốt bụng nhắc nhở: “Vậy cậu đừng hối hận đấy.”
Khương Thanh Thời: “… Không đâu.”
Thế là cả hai tiếp tục massage.
Làm xong, các cô tìm một tiệm bánh ngọt gần đó nghỉ ngơi.
Tìm vị trí ngồi xuống, Khương Thanh Thời quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn dòng người muôn hình muôn vẻ qua lại bên đường.
Ngày Giáng Sinh nên không khí Giáng Sinh tràn ngập khắp đường phố, cách đó không xa còn vang lên ca khúc Giáng sinh khiến mọi người rất vui vẻ.
Không hiểu sao, Khương Thanh Thời lại nghĩ tới một bộ phim có liên quan đến Giáng sinh. Cô nhìn Tư Niệm đang chơi điện thoại đối diện, trầm tư một hồi rồi gọi cô: “Bà chủ Tư.”
Tư Niệm ngước mắt: “Sao vậy? Đổi ý rồi à?”
“……”
Khương Thanh Thời như đánh mất ngôn ngữ, lườm cô ấy: “Trong mắt cậu, tớ là người dễ dàng dao động suy nghĩ vậy sao?”
Cô chỉ là hơi muốn đi xem phim, muốn hỏi Tư Niệm có muốn về nhà xem phim không. Hoa viên Hải Đường có phòng chiếu phim, tiện cho cô xem một số bộ phim cũ đã không chiếu lại nữa.
Tư Niệm nhún vai: “Trước kia không phải, nhưng hiện tại thì chưa chắc.”
Khương Thanh Thời có hơi nghẹn ngào, mạnh miệng nói: “Tớ chứ đâu phải Huỳnh Huỳnh.”
Tư Niệm cười khẽ, nhấp một ngụm trà sữa: “Tớ mách với Huỳnh Huỳnh là cậu ‘khen mình chê người’ nhé?”
Khương Thanh Thời: “Cậu nói đi, tớ không sợ đâu.”
Nguyễn Huỳnh sẽ không so đo với cô chuyện này.
Hai người đùa giỡn một hồi, Khương Thanh Thời lại trở nên trầm mặc.
Tư Niệm ngồi đối diện cô, nhìn dáng vẻ cô thường xuyên nhìn điện thoại di động, hiểu ý cười cười. Cô ấy suy nghĩ một hồi rồi mở ứng dụng kiểm tra vé máy bay ra, nhập địa điểm đến vào.
Tính toán thời gian xong, Tư Niệm ngước mắt hỏi người đối diện: “Đưa túi của cậu cho tớ đi.”
Khương Thanh Thời không hỏi cô ấy muốn làm gì, trực tiếp đưa túi cho cô ấy.
Tư Niệm nhận lấy mở ra, tìm thấy một cái túi màu nâu ở bên trong, cô ấy lật ra xem rồi khép lại.
Khương Thanh Thời không nhìn cô ấy đang làm gì, sau khi đưa túi cho cô ấy xong, cô lại cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.
Một lúc lâu sau, Tư Niệm trả túi lại cho cô, nói: “Đi thôi.”
Khương Thanh Thời chớp mắt: “Đi đâu?”
Tư Niệm nhìn quần áo trên người cô, cười khanh khách nói: “Cậu tặng cho tớ và Huỳnh Huỳnh nhiều quà Giáng sinh như vậy, tớ cũng phải trả cho cậu một phần quà chứ.” Cô ấy nói: “Đi mua quần áo nhé?”
Khương Thanh Thời từ chối: “Không đi đâu, bây giờ tớ không muốn đi đâu cả.”
Cô không muốn cử động.
Tư Niệm nghẹn lời nhìn cô: “Vậy cậu đừng hối hận.”
Khương Thanh Thời thấy khó hiểu, không mua quần áo thì có gì phải hối hận, quần áo của cô nhiều đến mức trong nhà đã không còn chỗ chứa.
Không thuyết phục được Khương Thanh Thời đi thay quần áo, Tư Niệm bèn đứng dậy: “Vậy chúng ta đi chỗ khác.”
Khương Thanh Thời truy hỏi: “Đi đâu?”
Tư Niệm úp úp mở mở đáp: “Đến rồi cậu sẽ biết.”
“……”
Hơn nửa tiếng sau, Khương Thanh Thời ngồi trong xe nhìn dòng chữ ‘Nhà ga sân bay’ ngoài cửa sổ, mê mang nói: “Nơi cậu nói chính là sân bay sao?”
Tư Niệm nhìn cô: “Đừng lề mề nữa, xuống xe đi.”
Đến đây rồi, cuối cùng Khương Thanh Thời cũng biết Tư Niệm mượn túi xách của cô làm gì: “Cậu đặt vé cho tớ?”
Tư Niệm gật đầu: “Còn một tiếng nữa là lên máy bay đấy.”
Cô ấy nhìn Khương Thanh Thời: “Cơm tối cậu ăn trên máy bay luôn đi, không có khoang thương gia nên tớ đặt cho cậu ở khoang phổ thông, chịu khó chút nhé?”
Chuyến bay từ Bắc Thành đến Giang Thành tuy nhiều nhưng khoang thương gia chỉ có mấy vị trí, tạm thời không có cách nào đặt được.
Nghe Tư Niệm nói như vậy, Khương Thanh Thời nhìn cô ấy: “Vậy cậu phải làm sao bây giờ?”
Cô và Nguyễn Huỳnh đều hẹn hò, chỉ có Tư Niệm lẻ loi một mình.
Tư Niệm: “Tớ hẹn cô Cố đi chơi là được.”
Khương Thanh Thời ngẫm nghĩ: “Được rồi.” Cô vươn tay về phía cô ấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Tư Niệm hừ khẽ: “Biết cậu do dự chuyện này nên tớ đã quyết định thay cậu.”
Cô ấy vỗ vai Khương Thanh Thời, khóe mắt cong cong nói: “Đi đi, để tổng giám đốc Thẩm đón Giáng sinh với cậu.”
Dứt lời, cô ấy lại không quên dặn dò Khương Thanh Thời: “Đừng quên bảo tổng giám đốc Thẩm mời tớ một bữa ra trò đấy.”
Khóe môi Khương Thanh Thời khẽ cong: “Nhất định.”
Không nán lại trò chuyện lâu, Khương Thanh Thời lo người vào cửa kiểm tra an ninh nhiều nên đi vào nhà ga trước.
Nhìn cô đi vào, Tư Niệm gửi tin nhắn cho Nguyễn Huỳnh, sau đó mới lái xe về thành phố.
–
Thuận lợi lên máy bay, Khương Thanh Thời ngồi ở khoang phổ thông có chút chật chội, cảm nhận được bầu không khí huyên náo.
Trước kia cô rất ghét náo nhiệt. Nhưng lúc này không biết có phải bởi vì có chút kích động và có chút hưng phấn hay không, cô lại cảm thấy ồn ào cũng không tệ.
Nghĩ đến đây, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chụp một tấm ảnh gửi cho hai người bạn thân, nói cho họ biết mình đã lên máy bay.
Gửi xong, Khương Thanh Thời vốn định gửi cho Thẩm Ngạn một tấm, bỗng nhiên lại muốn tạo cho anh một niềm vui bất ngờ, vì vậy quyết định không để lộ tung tích của mình.
Tới gần tám giờ tối, Khương Thanh Thời đáp xuống Giang Thành.
Trước kia cô đã tới Giang Thành rất nhiều lần, nhưng sau khi lên đại học số lần đến đây ít dần đi.
Sau khi hạ cánh, Khương Thanh Thời gửi tin nhắn cho Phùng Hạng Minh, hỏi Thẩm Ngạn ở khách sạn nào. Lúc nói chuyện, cô cố ý dặn dò Phùng Hạng Minh đừng để Thẩm Ngạn biết cô hỏi địa chỉ khách sạn anh ở.
Mặc dù Khương Thanh Thời không nói rõ cô đã đến đây, nhưng người có thể làm trợ lý thân tín cho Thẩm Ngạn cũng không phải kẻ ngốc. Phùng Hạng Minh lập tức phản ứng lại, hỏi cô: [Bà chủ, cô đang ở Giang Thành sao? Ở vị trí nào, tôi sắp xếp người tới đón cô.]
Khương Thanh Thời: [Không cần đâu.]
Cô trả lời Phùng Hạng Minh, hỏi anh ấy: [Thẩm Ngạn đang bận à?]
Phùng Hạng Minh: [Đúng vậy, hiện tại tổng giám đốc Thẩm đang mở cuộc họp online ở khách sạn.]
Khương Thanh Thời truy hỏi: [Anh ấy ăn tối chưa?]
Phùng Hạng Minh: [Anh ấy nói không có khẩu vị.]
Khương Thanh Thời sáng tỏ: [Tôi biết rồi, anh đưa địa chỉ khách sạn cho tôi đi, tôi sẽ đón xe qua đó, không cần tới đón tôi đâu, cũng đừng nói cho anh ấy biết.]
Phùng Hạng Minh: [Vâng thưa bà chủ.]
Nhận được địa chỉ Phùng Hạng Minh gửi tới, Khương Thanh Thời tiện tay đón một chiếc taxi.
Giang Thành và Bắc Thành không giống nhau lắm. Sau khi đáp máy bay, Khương Thanh Thời có thể cảm giác được bầu không khí Giáng Sinh ở Giang Thành rạo rực hơn bên Bắc Thành nhiều.
Từ sân bay đến khách sạn Thẩm Ngạn ở ngồi xe hơn bốn mươi phút.
Đến cửa khách sạn, Khương Thanh Thời trả tiền xuống xe. Vừa xuống xe cô đã nhìn thấy Phùng Hạng Minh đang chờ mình ở cửa.
“Bà chủ.” Phùng Hạng Minh bước tới đón cô: “Tổng giám đốc Thẩm còn đang họp.”
Khương Thanh Thời ừ một tiếng, cùng anh ấy lên lầu.
Phòng Thẩm Ngạn ở nằm trên tầng cao nhất.
Vào thang máy, Khương Thanh Thời liếc nhìn Phùng Hạng Minh bên cạnh, cẩn thận hỏi: “Anh ấy không biết anh xuống đón tôi phải không?”
Phùng Hạng Minh mỉm cười: “Tổng giám đốc Thẩm không biết.”
Khương Thanh Thời thoáng yên tâm, cô không muốn chuyện bất ngờ của mình đổ sông đổ biển.
Đến tầng cao nhất.
Lúc Phùng Hạng Minh đưa thẻ phòng cho Khương Thanh Thời, anh ấy khẽ nói: “Bà chủ, tôi ở tầng dưới, trong phòng chỉ có tổng giám đốc Thẩm, cô cứ trực tiếp quẹt thẻ đi vào trong là được.”
Anh ấy rất biết điều, cũng rất rõ mình là bóng đèn. Bất luận là Thẩm Ngạn hay Khương Thanh Thời thì có lẽ cũng sẽ không muốn nhìn thấy anh ấy.
Bị anh ấy nói như vậy, Khương Thanh Thời có chút ngượng ngùng, cô nhận lấy, mím môi nói: “Cảm ơn.”
Phùng Hạng Minh: “Không có gì. Vậy bà chủ, tôi xuống dưới trước đây, có việc gì cô cứ nhắn tin cho tôi nhé.”
Khương Thanh Thời: “Vất vả cho anh rồi.”
“……”
Phùng Hạng Minh đi rồi, Khương Thanh Thời mới nhẹ nhàng bước tới cửa.
Quét thẻ đẩy cửa ra.
Lúc bước vào, Khương Thanh Thời nghe thấy giọng nói vọng ra từ căn phòng gần đó. Cô tùy ý đặt túi sang một bên, đi về phía căn phòng bên kia.
Vừa tới cửa, Thẩm Ngạn nghe thấy tiếng bước chân thì bèn nói: “Trợ lý Phùng, rót cho tôi một ly cà phê.”
“……”
Khương Thanh Thời không nhúc nhích.
Thẩm Ngạn không nghe thấy câu trả lời thì nhíu mày: “Phùng ——
Lời còn chưa dứt, anh chợt nhìn thấy người đứng ở cửa lộ ra nụ cười với anh: “Tổng giám đốc Thẩm, giờ muộn thế này rồi không còn cà phê nữa.” Cô từ từ đến gần anh, hỏi: “Để tôi nâng cao tinh thần cho anh được không?”
“……”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng giám đốc Thẩm: Anh không dám từ chối.