Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 3 - Chương 41: Mưu sát




Phượng Tê đến khiến cho “võ đạo đại hội” vốn yên tĩnh trở nên xao động. Không ai nghĩ tới cô đã tuyên bố không tham gia lần thi đấu này lại xuất hiện. Tuy rằng không phải xuất hiện với thân phận tuyển thủ, thế nhưng với danh hiệu đệ nhất tại “võ đạo đại hội” trước của cô vẫn làm người khác vô cùng kinh ngạc.

Thậm chí có người còn suy đoán việc Phượng Tê xuất hiện có liên quan đến việc Phượng Lại bỗng nhiên trở về hay không.

Vào ngày thứ hai khi Phượng Tê đến Đông phương Ma tộc, vừa qua bữa trưa hắn đã bị Ma vương Đông phương Ma tộc mời đến mật đàm. l,q.đ Một hồi lâu sau, khi Phượng Lại Tà gặp lại hắn thì thấy tức giận và bất mãn trong đáy mắt hắn.

“Tê Tê? Ma vương tìm anh làm gì?” Nhìn sắc mặt âm trầm của Phượng Tê, Phượng Lại Tà không khỏi cảm thấy tò mò đi về phía hắn. Phượng Lại ở phía sau cũng đi tới.

“Tiểu Tà…” Thấy nét mặt lo lắng của Phượng Lại Tà, Phượng Tê nhướng mắt nhìn Phượng Lại phía sau cô. Khi hai mắt nhìn vào nhau là lúc thông tin được truyền đi.

“Quả nhiên bọn họ vẫn không tin.”Khẽ thở dài, Phượng Lại cũng không có nhiều bất mãn, phản ứng của Ma vương nằm trong dự liệu của hắn.

“Đúng vậy.” Phượng Tê gật đầu, giọng điệu không chút che giấu sự bất mãn của mình.

“Hai người đang nói cái gì vậy?” Xin lỗi cho sự vô tri của cô, thực sự cô không hiểu hai người đang chơi trò bí mật gì.

“Trở về phòng rồi nói sau.” Phượng Tê nhìn xung quanh đại sảnh ở phòng khách, nhăn mày đề nghị.

Phượng Lại gật đầu, l/q;đ ngón tay thon dài nâng bàn tay nhỏ bé của Phượng Lại Tà nhẹ nắm.

“Lát nữa nói cho em biết.”

Sau khi ba người trở về phòng, Phượng Tê tức giận đóng cửa lại nhìn gương mặt hiếu kỳ của Phượng Lại Tà.

“Ma vương tìm anh hỏi chuyện của Bá Tước Phượng Lại, ông ta hoài nghi Bá Tước Phượng Lại cấu kết cùng Thiên Sứ.” l-q4đ Khẽ nghiến răng, Phượng Tê bất đắc dĩ nói ra sự hiểu lầm buồn cười này. Vừa nghĩ tới Ma vương nói tới việc này với mình thì sắc mặt trở nên nặng nề, hắn biết trong lòng Ma vương đã nhận định như vậy rồi.

“Lại cấu kết với Thiên Sứ?? Đây là chuyện cười gì vậy??” Nhịn không được trợn trắng mắt, Phượng Lại Tà không còn gì để nói về Ma vương kia, không ngờ ông ta có thể nghĩ ra chuyện như vậy. Có giết cô, cô cũng không tin Lại sẽ cấu kết với Thiên Sứ.

“Ma vương nói…” Phượng Tê dừng một chút nhìn Phượng Lại, ngại ngần không mở miệng.

“Nói cái gì?” Phượng Lại hỏi.

“Trước đây Micheal…” Phượng Tê vừa mở miệng Phượng Lại đã hiểu ý của hắn, ngay lập tức ngắt lời:

“Xem ra cái gì ông ta cũng nói cho ngài biết.”

Nếu có thể hắn cũng không muốn để Tiểu Tà phát hiện “Phượng Lại” lúc trước là do Micheal đóng giả.

“Ừm.” Phượng Tê gật đầu, l/q,đ nhìn gương mặt vô tội của Phượng Lại Tà đang ở một bên hắn liền hiểu rõ cô bé không biết việc này.

“Ma vương có ý gì?” Điều mà Phượng

Lại quan tâm nhất là thái độ của Ma vương, dù sao hiện tại hắn cũng đang ở Đông Phương ma tộc.

“ Ông ta muốn ta đưa ngài về Huyết tộc thẩm vấn.” Phượng Tê thở dài nhìn Phượng Lại.

“ Em thấy đầu óc ông Ma vương này nhất định là bị nước vào.” Nở một nụ cười xem thường, Phượng Lại Tà kéo cánh tay Phượng Lại. Muốn động đến Lại của cô, có bản lỉnh thì cứ thử xem, cô cũng không ngại động gân động cốt, vừa đúng lúc từ khi cô trở về vẫn chưa có cơ hội ra tay.

Phượng Tê nhìn bộ dạng che chở Phượng Lại rõ rệt của Phượng Lại Tà chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.

“ Tất nhiên anh sẽ không làm như vậy, nhưng nếu như Ma vương tiếp tục hoài nghi sợ rằng sẽ không có lợi đối với Bá Tước Phượng Lại. “ Đang ở trên địa bàn của người khác lại nhận được sự hoài nghi của Vương nơi đó, như vậy sẽ thực phiền toái.

Thực ra, dú có như nào hắn cũng không tin Phượng Lại cấu kết với Thiên Sứ. Không nói đến Thiên Sứ, chỉ cần nói đến hiểu biết của hắn đối với Phượng Lại thì không có bất kỳ kẻ nào có thể chi phối được tư tưởng của hắn. Hắn không có dục vọng, không có tham niệm, không có gì có thể lay động lòng hắn, ngoại trừ … Tiểu Tà.

“ Cần phải giải quyết vấn đề này.” Đáy mắt Phượng Lại hiện lên ánh sáng ngưng đọng. Nếu muốn đạt được thắng lợi tuyệt đối trong đại chiến Thiên – Ma”, như vậy thật sự ủng hộ của các tộc tại Ma giời ắt không thể thiếu, trong đó có Đông phương Ma tộc và Tây phương Ma tộc là hai tộc có lực lượng lớn nhất thì càng không thể thiếu.

“ Chúng ta còn thời gian.” Hiểu rõ ý tứ của Phượng Lại, Phượng Tê trấn an.

Phượng Lại gật đầu, hắn kéo cánh tay của Phượng Lại Tà vẫn đang lẳng lặng đứng ở một bên nghe hai người nói chuyện. Càng lúc cô càng cảm thấy Lại và Phượng Tê có một loại khí chất tương tự nhau, về cơ bản mà nói, hai người rất thích hợp trở thành bằng hữu. Nếu lúc trước không phải có sự xuất hiện của Ly Mạt, chỉ sợ hai người bây giờ còn là vi hôn thê, hôn phu trên danh nghĩa của nhau.

Nghỉ lại mà buồn cười, Phượng Lại Tà nhìn một bên mặt của hai người, cười thầm trong lòng..

Về những mặt khác, võ đạo đại hội tiến hành vô cùng thuận lợi, ngoại trử tại trận đấu của Sóc Ngôn này sinh một vài chuyện ngoài ý muốn thì những trận đấu khác đều hết sức bình thường.

Nhưng hầu như mỗi người đấu với Sóc Ngôn đều có thể nhận thấy được hắn đang xem thường bọn họ. Từ chiêu thức của hắn bọn họ có thể biết được hắn không có ý tứ đánh cùng bọn họ.

Mặc dù như vậy, bọn họ vẫn không phải là đối thủ của Sóc Ngôn. Thường thường chỉ cần một quả cầu ánh sáng bắn tới là bọ họ đã trực tiếp bị bắn rơi xuống đài.

Có thể nói Sóc Ngon là người tiến bộ nhanh nhất trong tất cả mọi người, cũng là nhân tài không lường được trong trận đấu năm nay.

Mà Sóc An, Sóc Ly và Phi Vũ, Hỏa Đề cũng hết sức thuận lợi kết thúc một trận lại một trận đấu, đồng thời tâm trạng mỗi người trước trận thi đấu không có vẻ gì là đi thi đấu, mỗi người đều biểu diễn những động tác đẹp mắt.

Mãi cho đến trận đấu top 20 người đứng đầu mọi người mới dấy lên ngọn lửa chờ mong, kích động mong mỏi, trông chờ.

Trước khi trận đấu của top 20 người mạnh nhất diễn ra thì có ba ngày nghỉ ngơi, cuối cùng Đại Bạch cũng đã khôi phục hoàn toàn khỏe mạnh, nó đã có thể bay nhảy giống như ngày thường, trên thân thể cũng không có vết sẹo nào, chỉ là những chỗ bị thương có thể nhìn thấy da thịt màu đỏ, ở trên đó lông vẫn chưa dài ra.

Phi mặc cũng tỉnh lại, lúc đầu khi hắn đối mặt với chuyện mình mất một cánh tay ngoại trử có chút kinh ngạc, còn về sau thì trở nên bình tĩnh một cách kỳ là, bình tĩnh khiến người khác cảm thấy bất an.

Mãi cho đến ngày nghỉ ngơi cuối cùng, trong Vương cung lại có chuyện xảy ra.

Sáng sớm bị thanh âm ồn ào đánh thức, Phượng Lại Tà mang theo tâm tình không tốt mở cửa phòng ra chuẩn bị đi tìm Phượng Lại. Thế nhưng một thân ảnh chạy vụt qua người khiến cô khẽ sửng sốt, nhưng khi thân ảnh kia chạy qua người cô thì bỗng nhiên dừng lại, xoay người chạy trở về.

“ Tiểu Bạch??!!” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to nhìn vẻ mặt lo lắng của Sóc Ẩn. Trong khoảng thời gian này Sóc Ẩn nói mình tự bảo vệ bản thân, anh ầy muốn đi điều tra một chuyện, sau đó không xuất hiện ở trước mặt mình nữa.

“ Tiểu Tà, em có thấy Sóc Ẩn đâu không?” Sóc Ẩn nhìn Phượng Lại Tà mới rời giường không bao lâu hỏi.

“ Không có.” Phượng Lại Tà lắc đầu, trong lòng không khỏi nghi vấn.

“ Cậu ấy làm sao vậy?” Chắc là đã có chuyện gì xảy ra, nếu không Sóc Ẩn sẽ không lo lắng tìm kiếm như vậy.

“ Em ấy giết người.” Sóc Ẩn nhíu mày, nặng nề nhìn Phượng Lại Tà.

“ Hả??!! Ai???” Chấn động mạnh, Phượng Lại Tà không khỏi trừng mắt nhìn hắn. Đang êm đẹp, Sóc Ngôn giết người nào?

“ Công chúa tộc nhân ngư – Mễ Hiết Nhĩ.” Sóc Ẩn cau mày nói.

“ Cái gì!!!!” Phượng Lại Tà khó có thể tin trừng mắt nhìn hắn. Không phải Sóc Ngôn và Mễ Hiết Nhĩ là đồng bọn ư?? Vì sao cậu ấy là giết cô ta???

“ Trong thời gian diễn ra ‘ võ đạo đại hội’ ở vương cung xuất hiện sự kiện giết người, người bị giết là Công chúa tộc mỹ nhân ngư, hiện tại Vương cung đã xôn xao, mà Tiểu Ngôn lại không thấy đâu, anh không tìm được bóng dáng em ấy.” Hắn cảm thấy lo lắng, nếu bị binh lính Đông phương Ma tộc bắt được em ấy trước, thiết nghĩ hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Thảo nào sáng sớm lại ầm ĩ như vậy.

Phượng Lại Tà nhíu mày: “ Em không biết, em không thấy cậu ấy.”

Sóc Ẩn gật đầu, tuy rằng biết khả năng Phượng Lại Tà gặp được Sóc Ngôn là không lớn, thế nhưng hắn muốn nói việc này cho cô bé biết tránh có gì nguy hiểm.

“ Anh đi tìm nó, em cẩn thận chút.” Bất chấp mọi thứ, Sóc Ẩn chỉ có thể cầu khẩn tìm được Sóc Ngôn sớm một chút, cho dù em ấy thay đổi thế nào đi nữa thì vẫn là em trai mình.

Nhìn bóng dáng Sóc Ẩn ly khai, Phượng Lại Tà xoay người chuẩn bị đi tìm Phượng Lại. Nhưng ngay khi vừa xoay người thì cô liền rơi vào một vòng ôm quen thuộc.

“ Anh đã biết?” Phượng Lại Tà ngẩng đầu lên nhìn Phượng Lại không biết đã đến từ lúc nào.

“ Vừa mới biết.” Sáng sớm ồn ào như vậy, Phượng Tê đã tìm đến nói qua cho hắn biết. Hắn lo lắng cho Tiểu Tà nên lúc này mới đi tìm cô.

“ Em không hiểu vì sao Sóc Ngôn lại muốn giết Mễ Hiết Nhĩ??” Bọn họ là đồng minh, căn bản không cần làm hại nhau.

“ Bây giờ vẫn chỉ là suy đoán, không có chứng cứ xác thực chứng minh nhất định là Sóc Ngôn làm. Thi thể Mễ Hiết Nhĩ được tìm thấy trong phòng Sóc Ngôn, nhưng Sóc Ngôn lại không rõ tung tích.” Một người chết, một người biến mất, hiển nhiên sẽ khiến người khác hiểu lầm. Thế nhưng cuối củng chuyện này là như nào, chỉ sợ không ai có thể xác nhận.

Phượng Lại Tà nhíu mày, cô không tin hung thủ là Sóc Ngôn. Cho dù hiện tại Sóc Ngôn đã trở nên lãnh huyết, vô tình, thế nhưng cậu ấy hoàn toàn không cần phải… giết hại đồng minh có cùng mục tiêu với mình. Hơn nữa trong tình huống cô có người bảo vệ, Sóc Ngôn giết chết Mễ Hiết Nhĩ chẳng khác nào tự mình chặt đi một cánh tay, cô không tin Sóc Ngôn ngu xuẩn như vậy.

Người khác có thể không biết, thế nhưng cô và Lại đều hiểu rõ mục đích của Sóc Ngôn và Mễ Hiết Nhĩ là gì, hiển nhiên sẽ không tin những lời nói này.