Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 3 - Chương 38: Thánh quang




Sóc Ngôn ưu nhã ung dung tiêu sái đi lên đài, thân thể trưởng thành cao lớn thon dài, có chút mỏng manh nhưng không lộ vẻ gầy yếu.

Sóc Ẩn ngồi ở dưới đài, hai chân gác lên nhau nhìn Sóc Ngôn đang đi lên. Những trận thi đấu trước Sóc Ngôn đều có xung đột và hắn nên hắn chưa biết được thực lực chân chính của Sóc Ngôn. l/q.đ Thế nhưng nghe đại ca nói về những gì đã chứng kiến trong những trận đấucủa Sóc Ngôn, nếu như nói ba người bọn họ đều có thể trưởng thành trong ba năm qua, như vậy sự trưởng thành của Sóc Ngôn quả thực có thể dùng từ “bay vọt” để hình dung. Trong ba người thì hắn có sự trưởng thành kinh người nhất.

Lời nói của Sóc Ly khiến cho hắn chú ý. Trong ba năm nay hắn vẫn ở cùng với Sóc Ly, tốc độ trưởng thành của bản thân đã khiến Sóc Ly vô cùng kinh ngạc, thậm chí có thể nói là không tưởng tượng nổi. Thế nhưng không ngờ Sóc Ly lại hình dung Sóc Ngôn như vậy.

Tốc độ trưởng thành nhanh hơn mình? Sóc Ẩn cảm thấy rất là tò mò với thực lực bây giờ của Sóc Ngôn.

Phượng Lại và Phượng Lại Tà đang đứng giữa không trung cũng nhìn Sóc Ngôn đang ở trên đài. l/q/đ Dáng vẻ trầm ổn hiện tại của hắn cùng với lúc trước thật là khác biệt một trời một vực. Phượng Lại càng nhớ rõ hơn, lúc trước hắn phái Kim Diện Ngân Diện đi dò xét “Thương Nguyệt”, Sóc Ngôn dưới sự công kích của hai người căn bản không thể đánh trả. Thế nhưng hiện tại… Hắn nhìn Sóc Ngôn bình tĩnh đứng trên đài không khỏi kinh ngạc.

Hắn và Sóc Ngôn năm đó, thật là cùng một người ư?

“A, Phi Mặc!!!” Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn một người đang đi lên đài một thân màu đen – Phi Mặc.

“Không phải chứ, Phi Mặc đánh với Sóc Ngôn!!” Phượng Lại Tà kinh ngạc. Thân thủ Phi Mặc không tồi, tuy rằng không được coi là đứng đầu, thế nhưng cũng được xem là cao thủ. Chí ít trong cảm nhận của nó, trong “võ đạo đại hội” lần này, Phi Mặc hẳn không cần lo lắng tiến vào top 10.

“Lại, ngài nói Phi Mặc đánh với Sóc Ngôn thì ai có cơ hội thắng cao hơn?” Phượng Lại Tà nhìn Phượng Lại. l.q.đ Theo những gì nó nhớ thì ba năm trước đây Phi Mặc mới gặp Sóc Ngôn, hai người lúc đó không cùng cấp bậc. Nếu như là lúc đó cô có thể hoàn toàn khẳng định Phi Mặc có thể đánh bay Sóc Ngôn trong vòng mười chiêu.

Nhớ kỹ năm đó cô và Sóc Ngôn, Tiểu Bạch đứng ở một bên xem bọn họ luyện tập. Sóc Ngôn đã từng nói thực lực của Phi Mặc là không tầm thường, nếu như hắn đánh với Phi Mặc chỉ sợ không được mấy chiêu thì đã thua rồi.

Nhưng ba năm đã qua, cô tin rằng Phi Mặc nhất định đã có tiến bộ, mà Sóc Ngôn… Cô không biết hắn đã đi nơi nào trong ba năm qua, thế nhưng cô có thể cảm nhận được hắn đã có sự khác biệt, hắn hẳn cũng có sự trưởng thành nhất định.

“Phi Mặc thất bại.” Phượng Lại chỉ thản nhiên nhìn lướt qua đã đưa ra đáp án khiến Phượng Lại Tà giật mình. l3q4đ Không thể nào, Lại chỉ nhìn thoáng qua đã đoán Phi Mặc thua?

“Tốt nhất hắn nên bỏ quyền thi đấu ngay bây giờ.” Bỗng nhiên một giọng nữ xa lạ từ phía sau Phượng Lại Tà truyền đến. Trong nháy mắt khi Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà xoay người thì nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc.

“Mễ Hiết Nhĩ?” Phượng Lại Tà không xác định, người đang lơ lửng giữa không trung có một đôi chân xinh đẹp cư nhiên lại có gương mặt giống hệt công chúa nhân ngư Mễ Hiết Nhĩ.

“Phượng Lại Tà, đã lâu không gặp.” Mễ Hiết Nhĩ nở một nụ cười xinh đẹp, nhưng đáy mắt lại có tia tàn nhẫn.

“Ngươi… Sao lại…?” Thứ lỗi cho khả năng ăn nói của nó, nó không thể lý giải một người sinh ra đã câm làm cách nào có thể mở miệng nói chuyện.

“Ngươi rất kinh ngạc sao? l9q0đ Nhưng điều khiến ngươi càng thêm kinh ngạc còn ở phía sau.” Mễ Hiết Nhĩ cao ngạo hất cằm bay tới bên người Phượng Lại, ánh mắt xem thường nhìn Phượng Lại Tà trong lòng hắn.

“Trước khi cô bé kinh ngạc, ta sẽ giết chết ngươi.” Trong nháy mắt, Phượng Lại nhanh như tia chớp vươn một cánh tay bóp cổ Mễ Hiết Nhĩ, mặc kệ vì sao Công chú mỹ nhân ngư này lại xuất hiện ở đây, vì sao có thể nói chuyện, những chuyện này đối với hắn đều không quan trọng.

Hắn chỉ cảm giác được cô ta có địch ý mãnh liệt với Tiểu Tà.

“A!!!” Mễ Hiết Nhĩ thật không ngờ người thoạt nhìn cao quý ưu nhã như Phượng Lại sẽ rat ay tàn ác như vậy. Mễ Hiết Nhĩ không hề phòng bị bị Phượng Lại bóp cổ, tay chân ra sức giãy dụa.

“Buông ra… Buông…” Mở miệng một cách khó khăn, Mễ Hiết Nhĩ trừng mắt nhìn Phượng Lại.

“Chờ đến khi ngươi chết ta sẽ buông.” l8q3đ Lời nói của Phượng Lại băng lãnh không chút tâm tình, triệt để ép khí thế bệ vệ của Mễ Hiết Nhĩ xuống.

“Quang đạn!!!” Giãy dụa vô lực, Mễ Hiết Nhĩ cắn răng, lòng bàn tay phóng ra một quả cầu ánh sáng nho nhỏ bay về phía Phượng Lại.

“Lại!!!” Phượng Lại Tà nhìn quang đạn bay về phía Phượng Lại thì theo phản xạ đưa tay ngăn trở. Ánh mắt Phượng Lại căng thẳng, hắn ôm Tiểu Tà tránh đi, quang đạn sượt qua gò má hắn.

Lưu lại trên đó là một vết máu.

“Tại sao ngươi lại có thánh quang?” Vết thương đau đớn nóng rát trên mặt cũng không làm Phượng Lại chật vật,l0q9đ bàn tay khẽ lướt qua vết thương trên gò má, giống như kỳ tích vết thương dần khép lại. Đôi mắt hắn nhìn về phía Mễ Hiết Nhĩ tràn ngập sát khí.

“Ha ha, ta cũng không muốn bị các ngươi phát hiện sớm như vậy, nhưng bị các ngươi biết cũng không sao. Chỉ cần có thánh quang, ta có thể tùy tiện giết chết “đứa con cấm kỵ” các ngươi.” Mễ Hiết Nhĩ thở dốc ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Phượng Lại và Tiểu Tà có sự điên cuồng.

“Ngươi và Sóc Ngôn là đồng bọn? l-q3đ Phượng Lại lạnh lùng mở miệng, trong lòng Tiểu Tà chấn động.

Mễ Hiết Nhĩ và Sóc Ngôn?

“Ha ha, thay vì hỏi những điều này không bằng ngươi nên lo lắng cho cái người gọi là Phi Mặc đi thôi.” Mễ Hiết Nhĩ cười lạnh nhìn Phượng Lại.

Phượng Lại quay người lại thì thấy Phi Mặc trên đài đã bị Sóc Ngôn đánh cho vết thương đầy người. Đáng sợ nhất là vai phải của hắn đã bị đốt thành một lỗ thủng thật lớn, cánh tay phải dùng kiếm vô lực rũ xuống.

“Anh Phi Mặc!!!” l-q4đ Phượng Lại Tà kinh hô một tiếng, chớp mắt không tin nhìn Phi Mặc lúc trước còn hăng hái giờ đã trở thành như vậy.

“Hiện tại ngươi muốn đối phó ta hay đi cứu hắn? Nếu ngươi không rat ay, như vậy hắn sẽ chết rất nhanh.” Mễ Hiết Nhĩ cười âm hiểm, hai mắt độc ác nhìn Phượng Lại Tà trong lòng Phượng Lại.

Hai mắt Phượng Lại nhíu lại, hắn ôm Phượng Lại Tà bay về phía đài tỷ võ. Trước khi Sóc Ngôn kịp đánh một chiêu cuối cùng về phía Phi Mặc thì hắn tạo ra một trận gió bão kích liệt ngăn chặn công kích của Sóc Ngôn, đồng thời đưa Phi Mặc đang hấp hối xuống đài khiến trận đấu bị gián đoạn.

“Này…” l9q.đ Mọi người bị một màn phát sinh trước mắt hù dọa. Vì bọn họ quá mức chuyên chú xem trận đấu trên đài nên không chú ý đến động tĩnh trên đỉnh đầu mình. Hiện tại lại thấy Phượng Lại đột nhiên nửa đường hiện ra cắt đứt trận thi đấu này.

Kỳ thực trong lòng mọi người đã sớm ngóng trông trận đấu này kết thúc, vì… Trận đấu này quá mức tàn nhẫn, thiếu niên gọi là Sóc Ngôn kia ra tay công kích đối thủ chiêu chiêu đều hiểm ác, chỗ nào bị tấn công thì chỗ đó đều là vết thương trí mệnh(1294-7592). Nhìn bả vai của Phi Mặc bị Sóc Ngôn dùng ma pháp quang đạn công phá, nhìn cánh tay dùng kiếm của hắn rũ xuống thì trong lòng mọi người đều rõ, cánh tay này sợ đã bị phế.

“Bá Tước Phượng Lại…” Phi Mặc được Phượng Lại cứu ra dùng hết sức lực nâng thân thể dậy nhìn người đứng trước mặt mình, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương của hắn.

“Không được lộn xộn.” Phượng Lại khẽ nhíu mày, sau đó nhanh chóng dùng ma pháp bảo vệ Phi Mặc, sau đó sai một thiếu niên Huyết tộc đi tìm Sí Viêm đang ở một đài tỷ võ khác.

Thương thế nghiêm trọng như vậy chỉ sợ cho dù là Sí Viêm cũng khó giải quyết.

“Chết tiệt!!!” Sóc Ngôn thấy nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim thì tức giận, nhưng hắn cũng không có dự định buông tay. Hắn giơ tay lên chuẩn bị công kích lần nữa thì bị một đôi tay đè xuống.

“Còn nhiều thời gian.” Mễ Hiết Nhĩ tới gần bên người Sóc Ngôn nói bên tai hắn.

“Không phải đã nói ngươi đừng tới hay sao?” Sóc Ngôn thấy Mễ Hiết Nhĩ thì không hài lòng gạt tay cô ta ra, căm giận nhìn Phi Mặc nửa mê nửa tỉnh dưới đài.

Thiếu chút nữa thì có thể giết hắn.

“Sóc Ngôn, cậu điên rồi sao?” Phượng Lại Tà nhìn Phi Mặc vô cùng thê thảm thì không nhịn được lửa giận trong lòng. Nó không thể tin trừng mắt nhìn Sóc Ngôn đã không còn là Sóc Ngôn trước kia, đáy mắt tràn ngập đau buồn và phẫn nộ.

Đây không phải Sóc Ngôn mà nó biết, không phải thiếu niên khó tính mà thiện lương.

“Phượng Lại Tà, đây đều là do ngươi ban tặng. Sở dĩ Phi Mặc bị như vậy đều là vì ngươi!!!” Sóc Ngôn cười lạnh một tiếng, ai bảo Phi Mặc lại thân cận với Phượng Lại Tà như vậy. Một người con gái như vậy căn bản không đáng để cho bất kỳ kẻ nào suy nghĩ vì cô ta, kể cả anh hai hắn – Sóc Ẩn.

“Cậu..!!!” Phượng Lại Tà giận dữ đứng lên, quang đạn màu tím trong tay bay thẳng đến phía Sóc Ngôn.

“Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi?” Cười lạnh một tiếng, Sóc Ngôn ngay lập tức đáp trả băng một quang đạn màu trắng, quang đạn của hai người va chạm vào nhau giữa không trung tạo ra một trận nổ, dư âm khiến người khác khiếp sợ. Sức mạnh thật cường đại.

“Sóc Ngôn, không nên kích động.” Mễ Hiết Nhĩ nhíu mày tiến lên một bước đè lại sát khí trên người Sóc Ngôn.

“Đừng cản ta, nếu ngươi không muốn động thủ thì để ta.” Hiển nhiên Sóc Ngôn không muốn nghe lời của cô ta, không chút khách khí gạt tay cô ta ra.

Nhưng cổ tay của hắn lại bị Mễ Hiết Nhĩ nắm chặt, bàn tay nắm chặt cổ tay hắn mang theo ma pháp như muốn bóp nát tay hắn.

“Buông tay!!” Trên mặt Sóc Ngôn xuất hiện vẻ thống khổ, hắn cau mày nhìn Mễ Hiết Nhĩ.

Mễ Hiết Nhĩ âm tàn cười một tiếng, kề sát vào bên tai Sóc Ngôn nói: “Ta không muốn rat ay? Ta nói cho ngươi biết, người giết Phượng Lại Tà chỉ có thể là ta!!!” Nói xong liền buông Sóc Ngôn ra, sau đó nhìn về phía Phượng Lại Tà đang giận dữ ở dưới đài.

“Phượng Lại Tà, bảo vệ mạng nhỏ của ngươi thật tốt, tự ta sẽ giết ngươi.” Cô ta híp đôi mắt mang theo ánh sáng ác độc lại. Cô ta chờ mong giờ phút kia đã lâu rồi, lâu đến nỗi cô ta không muốn chờ đợi nữa. Thế nhưng vì đại sự phía sau, cô ta phải nhẫn nại, cực lực nhẫn nại là điều mà cô ta phải học từ nhỏ.

“Tốt nhất các ngươi nên biến mất trước mắt ta ngay bây giờ.” Lời nói lạnh lùng cảnh cáo của Phượng Lại vừa thốt ra thì một cơn gió lốc màu đen thật lớn bao lấy Mễ Hiết Nhĩ và Sóc Ngôn trên đài ném lên nóc nhà, bọn họ hoàn toàn biến mất trước mắt hắn.

Một màn quỷ dị xuất hiện trước mắt mọi người khiến tất cả sững sờ. Trọng tài bước lên đài tỷ võ đã hoàn toàn biến dạng, nuốt nuốt nước miếng.

“Cái này… Phải tuyên bố như nào?” Trọng tài vô thức nhìn về phía Phượng Lại đang có vẻ mặt âm trầm. Sự hiện hữu của hắn mang lại cảm giác áp bách cường đại.

“Phi Mặc thua.” Phượng Lại cũng không có ý muốn thay đổi kết quả, hắn đánh bại Sóc Ngôn là sau khi có kết quả.

“A.” Trọng tài lau mồ hôi, không phải Phượng Lại vào ba năm trước đã….

Quả nhiên lời đồn là không đáng tin.

“Chủ nhân!!” Sí Viêm đi đến từ đài tỷ võ của mình, vừa tới thì thấy Phi Mặc được bảo vệ trong tử quang của Phượng Lại, một thân vết thương khiến hắn cả kinh.

“Là Thiên Sứ?” Nhạy cảm phát hiện ra ở mép vết thương bị đốt trụi hiện rat ơ máu, Sí Viêm nhíu mày. Nhìn nóc phòng bị lật tung, hắn cho rằng có Thiên Sứ đến đây đánh lén.

Vết thương trên người Phi Mặc là do thánh quang Thiên Sứ gây nên.

“Là Sóc Ngôn.” Phượng Lại híp mắt nói, Sí Viêm cả kinh.

“Như thế nào lại…” Vết thương kia rõ ràng là do thánh quang của Thiên Sứ gây nên, lẽ nào là hắn nhìn lầm?

“Còn có Mễ Hiết Nhĩ.”

“Cô ta… Không phải cô ta…”

“Trước chữa trị cho Phi Mặc, những thứ khác chúng ta trở về rồi nói.” Nhìn Phi Mặc toàn thân là máu, khẩu khí Phượng Lại không khỏi có chút áp lực.

“Tiểu Tà.” Bàn tay nhẹ nhàng đặt trên đôi vai đang run rẩy, Phượng Lại gọi cô bé một tiếng.

“Đều là vì em!!” Bất chợt xoay người nhào vào ngực Phượng Lại, thanh âm Tiểu Tà có chút chua xót. Giống như những gì Sóc Ngôn đã nói, nếu không phải vì hận nó thì Sóc Ngôn sẽ không thay đổi thành như vậy, lại càng không hại Phi Mặc vô tội.

Phượng Lại đau lòng ôm cô bé vào ngực, hắn dùng ma pháp nâng Phi Mặc lên cấp tốc rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Điều hiện tại cần làm chính là nhanh chóng chữa trị vết thương cho hắn ta.

Từ đầu đến giờ Sóc Ẩn vẫn không nhúc nhích ngồi trên khán phòng. Ánh mắt của hắn tối tăm khiến người khác không nhìn ra tâm tình, hai tay của hắn nắm lại thành quyền.

Cuối cùng hắn đã rõ ý tứ của Đại ca, nhưng….

Trong lòng hắn lại cảm thấy tức giận Sóc Ngôn.

Cho dù hận TiểuTà, cho dù muốn cường đại hơn, nhưng sức mạnh kia là có chuyện gì. Nếu hắn không nghe nhầm thì sức mạnh kia không thuộc về Ma giới.

Tiểu Ngôn, chẳng lẽ em thực sự từ bỏ tất cả những gì thuộc về Lang tộc ư?