Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 3 - Chương 34: Phi Vũ




Phượng Lại Tà tìm kiếm Bạch Hổ ở trong cung điện khổng lồ, cô âm thầm mắng mình không cẩn thận. Nhất là sau khi nhìn thấy Lại thì cô đã ném Đại Bạch lên chín tầng mây. Chẳng lẽ mấy ngày nay cái đồ ngốc Đại Bạch kia không tự mình trở về sao?

Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp mỗ Bạch Hổ, lúc ấy bạn Đại Bạch miệng cọp gan thỏ của chúng ta đang phiền muộn vì lạc đường trong rừng rậm. Cô nên sớm hết hy vọng với Đại Bạch mới phải.

Căm giận ngồi xổm trên bậc thang, Phượng Lại Tà cảm thấy hối hận. Hối hận tại sao cô không nhặt được một con Bạch Hổ bình thường, vì sao không là dị tộc giống như Tiểu Bạch và Phi Vũ, nếu như vậy cô và nó có thể lập khế ước, cho dù có lạc mất cũng sẽ tìm được.

Phượng Lại Tà cúi thấp đầu, trong lòng cảm thấy phiền muộn, cô hoàn toàn không hề để ý tới một bóng dáng đang lặng lẽ tới gần.

Vào lúc bóng đen từ từ bao phủ trên đỉnh đầu cô mới cảm giác được có ai đó đến gần. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, bất chợt chống lại đôi mắt xanh lam của Phi Vũ.

“Thật sự là em?” Phi Vũ hết sức kinh ngạc nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt. Từ xa hắn cho rằng bản thân mình đã nhìn nhầm người, nhưng sau khi đến gần, tuy rằng dung mạo đã thay đổi, nhưng biểu cảm vẫn trước sau như một.

“Tiểu Vũ??” Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn thiếu niên trong trẻo tuấn mỹ trước mắt. Cô chớp chớp hai mắt, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một ý, ngay sau đó liền nở một nụ cười mỹ lệ: “Tiểu Vũ, hiện tại anh có rảnh hay không?”

“Cái gì?” Phi Vũ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Phượng Lại Tà đứng lên, cười hì hì nhìn hắn.

“Đi, giúp em tìm một con Bạch Hổ, nó to chừng này, không biết đã chạy đi đâu.” Phượng Lại Tà vừa khoa tay múa chân vừa thúc giục Phi Vũ để hắn mau bay lên nhìn xem.

Thực ra cô cũng có thể bay, thế nhưng hôm nay cô mặc váy, vì không để lộ cảnh xuân nên cô ngoan ngoãn đi bộ thì tốt hơn.

“Nhưng…” Phi vũ chưa kịp từ chối đã bị Phượng Lại Tà cứng rắn ép buộc giang cánh đi tìm Bạch Hổ lạc đường cho cô.

Phượng Lại sau khi nói chuyện với Đệ Nhị xong đi tới chỗ Phượng Lại Tà thì thấy cô đang tìm kiếm khắp nơi, hắn tiến lên hỏi: “Sao vậy?”

“A, không…” Bị Phượng Lại làm cho hoảng sợ, ánh mắt Phượng Lại Tà chợt lóe lên. Cô có nên nói cho anh biết vào lúc anh không có ở đây cô “lại” nhặt được một sủng vật không? Con Bạch Hổ này rất bình thường, ngoại trừ rất có linh tính thì tất cả đều “bình thường”. Lại sẽ không để ý đến việc cô nuôi thêm một con chứ?

“Hửm?” Thấy cô nói được một nửa thì dừng lại, Phượng Lại tốt tính không nói thêm gì.

“Lại, anh sẽ không để ý việc em nuôi thêm một con Bạch Hổ chứ?” Phượng Lại Tà nở nụ cười nịnh nọt.

“Sẽ không.” Phượng Lại sửng sốt. Hắn cho rằng có chuyện gì xảy ra, thì ra là việc nhỏ này.

“Có điều… Nó thật sự chỉ là một con Bạch Hổ?” Không phải hắn nghi thần nghi quỷ, mà là vận may của Tiểu Tà thực sự quá tốt. Mỗi lần nhặt được sủng vật đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, ví dụ như “Tiểu Bạch” – hiện là vương của Lang tộc, hay ví như Tiểu Tiểu Bạch, hiện nay là người đứng đầu Hồ tộc.

“Lại!!” Phượng Lại Tà bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn hắn: “Sủng vật người ta nhặt được thực sự chỉ là một con Bạch Hổ.”

Phượng Lại khẽ cong khóe môi, vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, đáy mắt tràn đầy cưng chiều.

Bỗng nhiên Phi Vũ bay trở về. Khi hắn thấy Phượng Lại bên cạnh Phượng Lại Tà thì hoàn toàn ngây ngẩn, vì vậy hắn quên vỗ cánh dẫn đến việc bản thân rơi thẳng từ trên không xuống.

Bụi bặm mù trời.

“Khụ khụ!!” Phi Vũ bị rơi xuống, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: gặp quỷ. Tại sao Bá Tước Phượng Lại đã chết vào ba năm trước lại xuất hiện trước mặt hắn??

“Tiểu Vũ, không ngờ kỹ thuật bay của anh lại kém như vậy.” Tiếc hận nhìn thoáng qua Phi Vũ đang quỳ rạp trên mặt đất, Phượng Lại Tà không hiểu vì sao đang êm đẹp hắn lại ngã từ trên trời xuống? Vì vậy cô chỉ có thể lý giải là do kỹ thuật bay của hắn quá vụng về.

Đã có ai gặp qua người chim bị ngã chết chưa?

Cô gặp, ngay trước mắt. Một người chim to lớn té ngã vô cùng thê thảm.

Phi vũ xấu hổ từ trên mặt đất bò dậy, hắn phát hiện Phượng Lại vẫn đứng trước mặt mình. Cuối cùng hắn không nhịn được quét ánh mắt dò hỏi về phía Phượng Lại Tà.

“Hắn…”

“Hì hì, Lại không chết.” Nở một nụ cười ngọt ngào, Phượng Lại Tà rất tự giác kéo cánh tay của Phượng Lại, trên mặt có bốn chữ to “em rất hạnh phúc”.

"A...” Phi Vũ sửng sốt, nhớ đến bộ dạng vừa rồi của bản thân liền cảm thấy vô cùng mất mặt, vì vậy hắn nói sang chuyện khác: “Anh tìm được một con Bạch Hổ.”

“Anh tìm được Đại Bạch?? Nó ở đâu?” Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn Phi Vũ, vội vàng hỏi.

“Nó bị giam trong một căn phòng, anh nhìn qua cửa sổ thấy nó bị buộc vào một sợi dây xích.” Phi Vũ nhíu mày, nói hết tất cả những gì mình thấy.

Hắn vừa nói xong thì Phượng Lại Tà ngây ngẩn cả người. Đồng chí Đại Bạch nhà cô bị nhốt? Bắt cóc?

“Đưa ta đi nhìn.” Một tay Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà vẫn đang sững sờ tại chỗ, hắn nhìn Phi Vũ nói.

Phi Vũ hiểu rõ giương cánh bay về phía mình phát hiện ra bạch hổ, Phượng Lại ở phía sau cũng sử dụng thuật phi hành đi theo phía sau hắn.

Hắn không biết tâm tình Phi Vũ hiện giờ rất phức tạp. Hắn không hiểu vì sao Phượng Lại tử trận vào ba năm trước đột nhiên xuất hiện.

Rất nhanh sau đó bọn họ đến trước một cái cửa sổ. Phượng Lại Tà nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất thấy bạch hổ ở trong phòng bị một dây xích sắt to khóa lại. Kia chính là Đại Bạch đã mất tích mấy ngày nay, nhưng càng khiến cô giật mình chính là vô số vết máu trên thân bạch hổ, vết thương trải rộng trên người nó khiến bộ lông tuyết trắng trở thành một màu đỏ tươi, lúc này nó đang hấp hối quỳ rạp trên đất.

“Đại Bạch…” Phượng Lại Tà run rẩy nắm chặt hai tay. Cô không thể tin vào những gì bản thân mình nhìn thấy. Mấy hôm trước bạch hổ vẫn còn hăng hái bên người cô, tại sao chỉ mới chớp mắt đã biến thành như thế này.

Căn bản không thừa thời gian để suy nghĩ, cô tức giận ném quả cầu ma pháp phá tan cánh cửa sổ kia, Phượng Lại liền ôm cô bay vào.

Hai chân mới vừa chạm đất, Phượng Lại Tà liền vội vàng chạy tới bên người bạch hổ, cô ngồi xổm xuống đau lòng vuốt ve đầu nó.

“Đại Bạch, Đại Bạch ngươi làm sao vậy? Ai bắt nạt ngươi?” Cắn cắn cánh môi nhìn Đại Bạch. Ngày thường nó luôn vui vẻ, vậy mà giờ khắc này chỉ có thể hấp hối ngước mắt nhìn cô, trong cái nhìn ấy bao hàm vô số kích động và bi thương khiến Phượng Lại Tà đau lòng nóng nảy. Ai cũng biết Phượng Lại Tà cưng chiều và coi trọng sủng vật như nào, hiện giờ lại chứng kiến sủng vật của mình bị đánh thành như vậy, chỉ sợ cô đã sắp bạo phát rồi.

Phượng Lại lạnh lùng nhìn bố cục căn phòng, hiển nhiên bố cục căn phòng này giống như phòng bọn họ. Như vậy xem ra đây là nơi ở của tuyển thủ tham gia lần thi đấu này.

“Đại Bạch, không được ngủ.” Nhìn bạch hổ đã có chút uể oải, trong lòng Phượng Lại Tà cảm thấy lo lắng, chỉ sợ nó sẽ ngủ không tỉnh dậy nữa. Cô nhíu mày không ngừng nói ở bên tai bạch hổ.

Phượng Lại nhẹ nhàng kéo cô dậy dùng một tay ôm cả thân thể đang run rẩy của cô vào trong ngực, tay kia phóng ra một luồng tử quang vây lấy bạch hổ chồng chất vết thương.

“Đừng lo lắng, nó không có việc gì.” Vết thương này thoạt nhìn thì có vẻ dọa người, nhưng thật ra vẫn chưa trí mạng.

“Rốt cuộc là tên hỗn đản nào làm ra loại chuyện tốt này, nếu như bị em biết nhất định sẽ xử lý hắn.” Hận đến ngứa răng. Tuy rằng thái độ Đại Bạch ngạo mạn, thế nhưng trong ba năm qua ngoại trừ ba người Tiểu K cũng chỉ có bạch hổ ở bên cạnh cô. Vào vô số đêm bị cơn ác mộng làm cho giật mình tỉnh dậy cô đều ôm nó, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể nó truyền đến khiến cô cảm thấy an ổn.

Nó có thể không có sức mạnh như Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Bạch, nhưng nó lại an tĩnh, hơn nữa lúc nào cũng ở bên cạnh cô. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù cô đi tới đâu nó đều lắc lư cái đuôi thật dài chậm rãi đi bên cạnh cô.

“Hoàng tử Phi Vũ, ngươi có biết căn phòng này là của tuyển thủ tộc nào không?” Phượng Lại bình tĩnh hỏi Phi Vũ. Phi Vũ sửng sốt, im lặng suy nghĩ.

“Nếu như ta nhớ không nhầm thì một tầng này đều là tuyển thủ của Tây phương Ma giới, về phần là bộ tộc nào thì ta không rõ lắm.”

Phượng Lại gật đầu, hắn cảm thấy sự tình thoạt nhìn không hề đơn giản như bề ngoài. Một bạch hổ lạc đường, lại là lạc đường trong vương cung. Dựa theo lẽ thường tuyển thủ của các tộc chưa quen thuộc Đông phương Ma giới nên sẽ không động chạm linh tinh, hơn nữa đây còn là một vật sống. Hiện tại không những nhốt bạch hổ ở trong phòng, hơn nữa còn sử dụng hình phạt riêng, đây là chuyện tuyển thủ của tộc khác không nên làm. Bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, hắn cúi đầu hỏi Tiểu Tà trong ngực mình.

“Tiểu Tà, mấy ngày trước có phải em dẫn theo bạch hổ xuất hiện ở trong vương cung hay không?”

Phượng Lại Tà gật đầu, chỉ có khoảng thời gian Lại xuất hiện cô mới không chú ý đến sự tồn tại của Đại Bạch, thật không ngờ lại phát sinh chuyện lớn như vậy. Nếu sớm biết có chuyện như vậy thì trước kia đã đeo cho Đại Bạch cái vòng cổ giống như Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Bạch, chỉ cần nắm ở trong tay sẽ không đi lạc.

Đi lạc còn chưa tính, không ngờ nó bị hành hạ tàn nhẫn như vậy. Bọn họ có hiểu luật bảo vệ động vật không vậy.

Phượng Lại thoáng suy tư một hồi, dường như đã xác định được gì đó: “Tiểu Tà, nếu tôi đoán không sai thì mục tiêu của đối phương không phải bạch hổ, mà là em.” Ánh mắt không khỏi trầm xuống, suy đoán này khiến Phượng Lại rất không vui.

“A?? Em??!!!” Tiểu Tà cả kinh, cô không hiểu nhìn Phượng Lại.

“Nếu như lúc trước các tuyển thủ đã thấy em đứng cùng bạch hổ thì phải biết đây là sủng vật của em. Nếu đã biết mà vẫn làm, như vậy chỉ sợ đối phương có địch ý với em.” Phượng Lại dùng ma pháp điều trị khiến máu tươi trên người bạch hổ chậm rãi ngừng lại. Ngón tay khẽ động, cửa phòng mở ra, bạch hổ đang mê man được đưa về phòng Phượng Lại Tà.

Mà lúc này, Phượng Lại Tà chỉ biết nhìn Phượng Lại.

Cô mới đến Đông phương Ma tộc có vài ngày mà thôi, như thế nào đã có người nhìn cô không thuận mắt rồi. Cho dù nhìn cô không thuận mắt cũng có cần phải giận chó đánh mèo trút lên sủng vật của cô không? Thở phì phì chu cái miệng nhỏ nhắn, Phượng Lại Tà quyết định không đi, cô sẽ an vị ở đây chờ chủ nhân của căn phòng rút thăm trở về.

Phượng Lại cũng ngồi xuống theo. Hắn biết rõ tính tình của Tiểu Tà, chỉ cần người hoặc thú được cô xem trọng bị một chút thương tổn cô sẽ rất phẫn nộ, cô sẽ liều lĩnh tìm người gây nên thương tổn đòi lại công bằng.

Giống như hiện tại, hắn biết rõ dù hắn không ở chỗ này cũng sẽ không có vấn đề gì, vì với sức mạnh hiện tại của Tiểu Tà chỉ sợ cả vương cung này không mấy người có thể đánh lại. Dù sao thì người sức mạnh của người bình thường cũng không so sánh được với sức mạnh của “đứa con cấm kỵ”.

Nhưng hắn vẫn thong thả ngồi xuống cùng cô chờ hung thủ lộ diện. Đối với hắn, bất luận kẻ nào có tâm tư bất chính với Tiểu Tà hắn đều cẩn thận. Nếu cần thiết, hắn sẽ ra tay diệt trừ.

Tất cả... Đề phòng những chuyện chưa xảy ra. (Tất cả ở đây là diệt trừ tất cả những ai có ý đồ k tốt với TT)

Phi Vũ đứng một bên nhìn vẻ mặt tức giận của Phượng Lại Tà, lại nhìn nhìn gương mặt lạnh lùng của Phượng Lại, trong lòng không biết nên đi hay ở. Khi ánh mắt của hắn chống lại hai mắt của Phượng Lại, hắn khẽ sửng sốt. Hắn Phượng Lại gật đầu với mình, trong mắt không có ác ý. Hắn có chút trì độn đáp lại, sau đó chật vật thu hồi ánh mắt.

Bá Tước Phượng Lại thật sự không chết, hắn thầm nghĩ.

Vào ba năm trước khi hắn nghe được tin Phượng Lại tử trận, hắn chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không chân thực. Một tồn tại cường đại như vậy, một người không ai địch nổi tử trận. Hắn còn chưa kịp đọ sức với hắn ta.

Mà….

Hắn thật sự không chết, một người cường đại như vậy há có thể chết một cách dễ dàng. Trong lòng không biết là vui mừng hay chán nản, lúc này Phi Vũ đã không còn oán giận Phượng Lại như xưa nữa. Có thể hắn đã thay đổi cách nhìn từ “võ đạo đại hội” trong ba năm trước.

Vào lúc ba người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình thì cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra từ phía bên ngoài. Một người xuất hiện trước mặt ba người.

Phượng Lại Tà khó có thể tin mở to hai mắt nhìn người đang đứng ở cửa.

“Là cậu!!!!”