Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 1 - Chương 87: Tranh giành con mồi




Phượng Lại Tà tức giận trừng mắt nhìn đám người vừa giục ngựa đi qua. Hành động của bọn họ rất thô bạo, thiếu chút nữa đã hất Li Mạt té xuống ngựa. Điều này làm cho Phượng Lại Tà vô cùng bất mãn.

“Chị Tiểu Tà.” Li Mạt nhăn nhó mặt mày, cảm thấy thật là oan ức. Sau đó, cô bé lập tức nhảy xuống đất đi bộ. Khu vực săn bắn to như thế này làm cho Li Mạt hơi sợ sệt, dường như tất cả mọi người đều vội vội vàng vàng, hành động thì mạnh bạo, thô lỗ. Vì vậy, để tránh bị hất văng xuống ngựa, Li Mạt quyết định tự leo xuống, đi bằng hai chân của mình thì tương đối an toàn hơn.

“Thôi, không tính toán với bọn họ.” Phượng Lại Tà hít sâu vào, cũng không muốn gây thêm chuyện, dù sao bên người nó còn có thêm một đứa trẻ, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì khó mà giải quyết êm thấm được. Nghĩ vậy, Phượng Lại Tà cũng nhảy xuống ngựa, rồi đưa tay vỗ vỗ mông ngựa, làm cho nó chạy đi, còn mình thì dắt tay Li Mạt tiếp tục tiến về phía trước.

Tiểu Bạch rất có trách nhiệm, lúc nào cũng đi bên cạnh hai người. Nhờ vào sự hiện diện của nó nên những con vật khác, bao gồm cả loài mãnh thú, đều không dám tới gần Phượng Lại Tà và Li Mạt. Linh cảm của động vật vốn rất nhạy bén, tuy rằng Tiểu Bạch hiện nay chỉ là một con sói to lớn, thế nhưng huyết thống hoàng thất trên người nó vẫn tản ra ngoài một loại khí thế uy nghiêm đủ để cho toàn bộ động vật phải sợ hãi cúi đầu.

Đến gần một hồ nước, Phượng Lại Tà kéo Li Mạt ngồi xuống dưới một gốc cây, dựa vào thân cây nhìn ngắm bầu trời.

Không có ánh mặt trời chói chang, thật là tốt quá – Phượng Lại Tà âm thầm cảm thán, trong đầu hiện lên hình ảnh của ngày hôm qua. Giờ này hôm qua, nó đang ngồi trong lòng daddy, còn bây giờ lại trở thành bảo mẫu của Li Mạt, thật là buồn cười mà.

Li Mạt ngoan ngoãn nằm trên đùi Phượng Lại Tà, đưa mắt nhìn ra hồ nước. Ở đó, một đàn nai đang cúi đầu uống nước, hai tai nho nhỏ khẽ động đậy, hết sức khả ái.

“Đồng chí Tiểu Bạch, tốt xấu gì thì ngươi cũng là một con sói, bây giờ ta cho ngươi cơ hội trổ tài, tại sao ngươi còn lười biếng nằm một đống ở đó? Coi chừng có ngày ngươi cũng giống như Tiểu Tiểu Bạch đó nha.” Phượng Lại Tà đưa tay búng lỗ tai của Tiểu Bạch, miệng cười đến híp cả mắt. Đối diện một đàn nai to phì như vậy mà nó cũng không xúc động một chút nào, bản tính nguyên thủy của sói biến đâu mất cả rồi?

Tiểu Bạch nheo mắt lại, hận không thể dùng móng vuốt giết chết tiểu hồ ly này. Một con sói vóc người tiêu chuẩn như nó mà lại bị đem ra so sánh với Tiểu béo phì kia, quả thật là một sự sỉ nhục.

Không nhịn được, Tiểu Bạch bèn đứng dậy. Để chứng minh rằng mình vẫn mạnh mẽ anh dũng, nó quyết định đi làm một chuyện mà những con sói bình thường sẽ làm: đi săn.

Trong nháy mắt, Tiểu Bạch đã biến mất phía trong khu rừng.

“Coi như ngươi còn biết điều đó.” Phượng Lại Tà hài lòng, xem ra Tiểu Bạch nhà nó vẫn còn rất thông minh.

Nghiêng đầu, Phượng Lại Tà ung dung nhìn Tiểu Bạch thi triển tài năng.

Phía bên kia, Tiểu Bạch lặng lẽ ẩn núp đằng sau một lùm cây. Thông qua khe hở giữa đám cây cỏ rậm rạp, đôi mắt sáng quắc của nó đang quan sát cẩn thận một con nai đứng cách đó không xa.

Nó đang tự hỏi: bằng cách nào có thể bắt sống được con nai này? Bởi vì nó biết rõ, Phượng Lại Tà cũng không muốn nó thật sự đi săn mồi mà chẳng qua là muốn xem trò vui giải trí mà thôi. Vì vậy, nó rất nhẫn nại chờ đợi thời cơ.

Một lúc sau, cơ hội đột ngột xuất hiện, con mồi đã lơ là cảnh giác, cúi đầu xuống uống nước. Ngay lúc đó, Tiểu Bạch thình lình nhảy phắt lên, đánh về phía con nai.

Nhưng mà, nhanh hơn nó một bước, một mũi tên khác đã bắn trúng con nai. Đàn nai hoảng sợ, lập tức tản ra, chỉ để lại một mình con nai đã trúng tên.

Xem ra có người đã nhắm chung một con mồi với nó, thậm chí còn đồng thời ra tay.

“Hống.” Tiểu Bạch đứng trên người con mồi, cao ngạo ngẩng đầu nhìn về phía mà mũi tên phóng tới.

“Xem này, Tiểu Thất bắn trúng con mồi của ai rồi.” Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, theo sau là tiếng ngựa phi, một vài gã đàn ông quần áo sang trọng, vẻ mặt ngả ngớn xuất hiện trước mặt Tiểu Bạch.

“Tiểu Thất, con mồi của em bị người ta chiếm mất rồi.” Một người trong số đó nhìn thấy thi thể của con nai dưới chân Tiểu Bạch thì mỉm cười, quay đầu lại nhìn về phía người thiếu niên cưỡi ngựa trắng đang chậm rãi đi tới.

Phi Vũ vừa chạy tới, đôi mắt màu lam hơi nheo lại. Hắn bị cuốn hút bởi vẻ anh dũng của con lang cho nên đã quên mất rằng con mồi của mình vẫn còn nằm ở dưới chân nó.

“Hống.” Nhìn thấy người thiếu niên tuấn tú mà xa lạ trước mắt, Tiểu Bạch cảnh giác kêu lên một tiếng. Nó không thích tiếp xúc với người ngoài, nếu hắn ta còn tiếp tục bước tới, nó sẽ công kích không khách khí.

“Này, Tiểu Thất, em vẫn nên giữ khoảng cách với nó đi, hình như người ta không có chào đón em đâu.” Tứ hoàng tử nhìn thấy bạch lang tỏ ra kích động khi Phi Vũ tới gần thì liền lên tiếng nhắc nhở.

“Ta không có ác ý.” Phi Vũ nhíu mày lại. Hắn không nghĩ rằng bạch lang sẽ hiểu được những gì hắn nói, thế nhưng hắn vẫn giải thích trong vô thức.

Bất kể hắn ta có ác ý hay không, nó vẫn không muốn hắn nhích lại gần mình nửa bước. Tiểu Bạch tiếp tục trừng mắt, nhe răng cảnh cáo. Nếu đối phương còn tiếp tục bước tới, nó thật sự sẽ tấn công.

“Tiểu Thất, bỏ qua đi, chúng ta đi săn một con nai khác là được.” Nhị hoàng tử cảm thấy bạch lang kia cũng không dễ đối phó. Dựa vào thân hình to lớn cùng bộ lông tuyệt đẹp của nó, hắn e rằng nó không phải là con mồi trong khu vực săn bắn này mà là người của một tộc nào đó. Bạch lang này dường như rất giống với lang tộc, nhưng gần đây hắn cũng không nghe được tin tức rằng tuyển thủ của lang tộc đã tới đây.

“Nhưng mà…” Phi Vũ nhíu mày, hắn thật sự không có ý định tổn thương bạch lang, chẳng qua là hắn cảm thấy nó rất đẹp cho nên mới có chút hứng thú mà thôi. Bây giờ nghe nhị hoàng tử nói như vậy, hắn mới phát hiện một sợi dây đeo trên cổ bạch lang, lúc này mới biết rằng nó đã có chủ rồi. Sự hi vọng tràn trề trong mắt hắn ngay lập tức bị dập tắt, trong lòng có chút ghen tỵ đối với chủ nhân của bạch lang.

“Tiểu Bạch, xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi bị người khác bỡn cợt à?” Bên kia hồ nước, Phượng Lại Tà thấy được Tiểu Bạch đang giẫm trên xác một con nai, trước mặt nó là mấy người thuộc tộc vũ linh đang cưỡi ngựa. Tuy vậy, vì khoảng cách hơi xa cho nên Phượng Lại Tà không thể thấy rõ khuôn mặt của đối phương.

“Bỡn cợt cái đầu ngươi.” Tiểu Bạch tức giận gầm rít, tại sao mỗi một câu Phượng Lại Tà nói ra đều là chọc tức nó? Thế nào rồi cũng có một ngày nó tức chết mất.

“Ây da, không cần phải ngượng ngùng, người ta lập tức chạy qua đó giải vậy cho ngươi, chờ ta nha.” Phượng Lại Tà không để ý tới sự tức tối của Tiểu Bạch. Cô bé bảo Li Mạt ngoan ngoãn chờ đợi ở bên này, rồi lập tức chạy về phía Tiểu Bạch.

“Không được lại đây.” Tiểu Bạch thầm cảnh cáo, vẻ tuấn tú của người thiếu niên trước mắt làm cho nó cảm thấy hơi khó chịu, cho nên nó không muốn để cho Phượng Lại Tà nhìn thấy hắn ta.

“Ngươi nói cái gì? Gió lớn quá, ta không nghe được.” Phượng Lại Tà ra sức giả ngốc, hoàn toàn lờ đi lời cảnh cáo của Tiểu Bạch.

Ở bên này, Phi Vũ đang chuẩn bị rời khỏi thì lại dừng chân vì một bóng người cách đó không xa đang chạy lại gần. Những người xung quanh cũng nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đó, tứ hoàng tử còn cười cười nhìn Phi Vũ, dùng giọng điệu mờ ám mà nói: “Tiểu Thất này, sức quyến rũ của em đúng thật là lớn đó.”

“Tứ ca.” Khuôn mặt của Phi Vũ hơi hồng lên.

“Thoạt nhìn thì chỉ là một cô bé thôi, Tiểu Thất này, em đúng là già trẻ đều không bỏ qua nha.” Nhị hoàng tử cũng gia nhập trận doanh của tứ hoàng tử, dùng ánh mắt mờ ám quét qua người Phi Vũ.

“Nhị ca, tại sao anh cũng…” Phi Vũ quả thật không còn gì để nói. Đi theo bọn họ ra ngoài đúng là một sai lầm khủng khiếp. Hắn đã bắt đầu nhớ nhung đại ca và tam ca, ít ra thì hai người bọn họ sẽ không đùa cợt hắn như vậy.

Một bên nghe ba người bọn họ nói chuyện, một bên nghiến răng nghiến lợi, Tiểu Bạch nhìn thấy bóng dáng Phượng Lại Tà càng ngày càng gần, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

Là cô ấy! Khi khoảng cách với đối phương càng ngày càng gần, Phi Vũ cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của người đang tới. Điều đầu tiên đập vào mắt hắn chính là đôi mắt màu hổ phách vô cùng hồn nhiên, sạch sẽ.

“A, thiên sứ.” Phượng Lại Tà chạy tới trước mặt bọn họ, lúc này mới nhìn rõ gương mặt thiên sứ của người thiếu niên cưỡi ngựa trắng. Hắn ta chính là người mà nó nhìn thấy trong lơ đãng vào hôm trước, mặc dù chỉ liếc qua trong chớp mắt, nhưng nó vẫn nhớ rất rõ.

“Thiên sứ? Tiểu Thất, cách xưng hô rất đặc biệt nha.” Nhị hoàng tử vừa nghe thấy câu nói của Phượng Lại Tà thì liền mỉm cười. Sau đó, hắn cúi người xuống để nhìn rõ gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Phượng Lại Tà.

“Cô bé, em là người của tộc nào?” Đôi mắt màu hổ phách, mái tóc dài đen bóng – hắn không thể nhận ra đây là bộ tộc nào.

“Em là loài người.” Phượng Lại Tà cười nói, không buồn che giấu thân phận nhân loại của mình. Không phải là nó xem thường cái danh xưng “dưỡng nữ của bá tước huyết tộc”, chỉ là nó hiếu kỳ không biết thái độ của các tộc ở ma giới đối với nhân loại là thế nào?

Đương nhiên, ngoại trừ cái định nghĩa là “thức ăn”.

“Loài người?”

Câu trả lời của Phượng Lại Tà lập tức làm nhị hoàng tử, tứ hoàng tử cùng Phi Vũ đồng loạt đóng băng. Cả ba cùng hít sâu vào, dùng ánh mắt kinh ngạc và khiếp sợ nhìn Phượng Lại Tà.