Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 1 - Chương 54: Bất ngờ




“Ai có thể tin lời nói bậy bạ của ngươi chứ, tự ý rời khỏi địa lao, tội càng thêm nặng, người đâu…” Khải Ngươi dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội trừng trị Phượng Lại Tà, hắn bắt đầu nhe nanh múa vuốt.

Phượng Lại Tà liếc mắt khinh bỉ nhìn Khải Ngươi. Hình như ông cụ này đầu óc lẩm cẩm thì phải, nếu như nó muốn chạy trốn thì bây giờ làm sao có thể đứng chình ình trước mặt ổng, nghe ổng quát tháo được chứ.

“Khải Ngươi, nếu như Phượng Lại Tà đã chủ động quay về, vậy thì tội danh vượt ngục không thành lập.” Đại trưởng lão mở miệng. Tuy rằng lý do “dắt chó đi dạo” của Phượng Lại Tà quá mức vô lý, nhưng việc phát hiện những con huyết xà trong địa lao cũng làm cho hắn nảy sinh nghi ngờ. Xem ra là có kẻ muốn đưa Phượng Lại Tà vào chỗ chết, chỉ mong rằng đây không phải là hành động lỗ mảng của Khải Ngươi dưới cơn kích động. Đương nhiên, nếu Phượng Lại Tà đã không nói tới chuyện này, hắn tự nhiên sẽ không vạch trần, dù sao, phạm nhân vẫn chưa xác định được, nếu lỡ như thật sự là Khải Ngươi…

“Trưởng lão gia gia, nếu vậy thì người ta có thể trở về địa lao nghỉ ngơi chưa?” Quay đầu, Phượng Lại Tà lựa chọn làm lơ Khải Ngươi. Hôm nay, tâm trạng của nó tốt, không chấp nhất ông ta làm gì.

“Đợi một chút.” Đại trưởng lão nói: “Ta đã sắp xếp một căn phòng trong tòa thành cho ngươi, không cần tới địa lao nữa.” Thủ vệ ở địa lao bạc nhược, hơn nữa, nơi đó lại không có kết giới giám thị của bọn họ, hắn không muốn xuất hiện thêm kẻ nào muốn hại Phượng Lại Tà. Dù sao, sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng, nếu như cô bé xảy ra chuyện gì, tới khi bá tước Phượng Lại tới đây đòi người, chỉ sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.

“Ồ, cảm ơn trưởng lão gia gia, có điều, người ta có thể lại làm phiền ông thêm một chuyện cỏn con nữa hay không?” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm: “Phiền ông chuẩn bị cho Tiểu Bạch chút thức ăn, nếu không, khi nó đói bụng thì nó sẽ tự mình đi săn đó.” Phượng Lại Tà “ngây thơ” mở miệng, vẻ mặt hết sức hồn nhiên. Đại trưởng lão nhìn kích thước to lớn của bạch lang, lại nhìn cặp mắt đỏ đậm và cái miệng đang âm thầm nuốt nước miếng của nó, lúc này đành phải gật đầu đồng ý.

Trở lại phòng, Phượng Lại Tà cuối cùng bình tĩnh lại, nằm ngửa trên giường. Cô bé đem mớ thịt vừa rồi các trưởng lão đưa tới bày ra trước mặt Tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch, tại sao ngươi lại chạy tới đây?” Nó thật sự hiếu kỳ, Tiểu Bạch lẽ ra đang ở nhân giới, sao tự nhiên lại chạy tới ma giới làm gì?

“Chứ ngươi cho rằng khế ước thú là dùng để làm gì? Khi ngươi gặp nguy hiểm, khế ước thú tự nhiên sẽ được triệu tập tới, bất kể ngươi đang ở đâu, ta cũng sẽ xuất hiện bên cạnh ngươi.” Nhớ lại trước khi bị triệu tới, nó đang truy đuổi con mèo Tiểu K kia, lúc móng vuốt sắp chụp tới con mèo đó thì trong lòng lại cảm thấy nguy hiểm, một giây sau đã bị đưa tới địa lao tràn đầy huyết xà.

“Tiểu Bạch, ngươi thật xứng với chức vụ “hộ hoa sứ giả” nha.” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt, lời nói của Tiểu Bạch đã cam đoan là cho dù sau này nó có đi đại náo thiên cung thì Tiểu Bạch cũng sẽ xuất hiện bên cạnh để bảo vệ nó, nếu so với khế ước của Daddy thì rất có hiệu quả nha.

Vậy là nó có tới hai lớp bảo vệ.

Liếc mắt xem thường, sau đó Tiểu Bạch lại tiếp tục liếm liếm móng vuốt của mình, trong lòng tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm. Cũng may là nó xuất hiện đúng lúc, nếu không, Phượng Lại Tà sẽ trở thành bữa ăn cho đám rắn độc kia rồi.

Nhưng mà tại sao nó phải lo lắng cho sự an toàn của Phượng Lại Tà chứ? Suy nghĩ một lát, Tiểu Bạch vớ lấy một cái lý do an ủi bản thân mình: chẳng qua là nó sợ Phượng Lại Tà sẽ liên lụy mình, dù sao thì khi chủ nhân chết, khế ước thú cũng không sống được.

Chỉ là…

Đáy lòng của nó lại có một âm thanh nho nhỏ phản bác lại lý do này.

Màn đêm phủ xuống, một người một thú ôm theo tâm sự chìm vào giấc ngủ.

*****

Ánh lửa chập chờn, một bóng dáng cao gầy mang theo trận gió lành lạnh lướt qua đại điện.

Cửa lớn của đại điện bị một cơn gió mạnh đóng sập lại. Nghe thấy thế, huyết chủ ngừng việc xem văn kiện, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc.

“Bá tước đại nhân ngày hôm nay rảnh rỗi lắm à?” Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, nếu như hắn nhớ không lầm, Phượng Lại luôn không thích vương cung, cho dù có mời hắn tới thì còn phải xem tâm trạng của hắn lúc đó có được hay không.

“Ta tới để làm một giao dịch với ngươi.” Phượng Lại quét mắt qua một cái ghế, cái ghế ấy đã tự bay tới phía sau hắn. Hắn khoan thai ngồi xuống, mặt đối mặt nói chuyện với huyết chủ.

“Giao dịch?” Huyết chủ ngạc nhiên nhìn Phượng Lại, vẻ mặt của hắn ta vẫn lạnh lùng như vậy. Huyết chủ bắt đầu cảm thấy rối rắm, tên này trước nay không đem bất kỳ cái gì để vào mắt, ngày hôm nay sao tự nhiên lại đòi làm cái gì giao dịch? Đây không phải là mặt trời mọc ở phía tây sao? Ai có thể giải thích cho hắn, ngày hôm nay là sợi dây thần kinh nào của Phượng Lại có vấn đề?

“Ngươi không biết ta đang nói cái gì sao?” Phượng Lại hơi nheo mắt, hắn không thích quanh co lòng vòng, lại càng không muốn lãng phí thời gian.

“À, thật sự là xin lỗi, ta đúng là không biết rõ, rốt cuộc là bá tước đại nhân đây muốn làm giao dịch gì? Lẽ nào trong tay ta có cái gì đáng giá cho Phượng Lại đại nhân tới làm giao dịch sao?” Huyết chủ buông văn kiện trong tay xuống, trầm tư nhìn Phượng Lại.

Nếu như Phượng Lại đã tự mình tìm tới cửa, vậy thì hắn không thể dễ dàng buông tha. Đồng thời, hắn cũng rất hiếu kỳ không biết chuyện gì có thể làm cho tên này kích động như vậy.

Ánh mắt của Phượng Lại lạnh lẽo, dường như cảm thấy hơi bất mãn trước thái độ của huyết chủ: “Đừng có nói với ta là Hội trưởng lão không nói cho ngươi biết về cái chết của Khắc La Lạp, hẳn là ngươi nên biết rõ tại sao ta lại tới.”

Huyết chủ lấy tay xoa cằm, nhắm mắt lại hồi tưởng một chút. Hình như hôm nay Hội trưởng lão có giao cho hắn một văn kiện về việc một thiếu nữ nhân loại sát hại cháu gái của Khải Ngươi trưởng lão, rồi cũng hình như trong đó có nói thiếu nữ này là dưỡng nữ của Phượng Lại, tên thì hắn không nhớ rõ. Không biết rốt cuộc cô bé này là ai mà có thể khiến Phượng Lại chủ động tìm đến hắn bàn giao dịch.

“Nhớ ra rồi à? Hãy bớt nói nhảm đi, trong vòng hai ngày, đưa người ra khỏi Hội trưởng lão.” Phượng Lại không muốn tiếp tục nhiều lời, nếu không phải gã đàn ông trước mắt có thân phận là huyết chủ thì hắn cũng không muốn tới đây làm gì.

Địa vị của hắn là bá tước, hoàn toàn không có cách can thiệp vào quyết định của Hội trưởng lão, mà thứ duy nhất có thể làm được điều này chính là vương quyền. Mặc dù đại trưởng lão là một người sáng suốt, hiểu lí lẽ, thế nhưng toàn bộ Hội trưởng lão không phải thành viên nào cũng là người tốt, lại càng không phải bất kỳ ai cũng biết được thân phận của hắn, cho nên, hắn mới có thể tới đây bàn giao dịch với một kẻ mà trước giờ hắn luôn khinh thường.

“Cái này không thành vấn đề, có điều, em rể tiền nhiệm à, nếu như ngươi muốn làm giao dịch vậy thì ta được lợi ích gì nào?” Huyết chủ sảng khoái đồng ý, vẻ mặt kinh ngạc lúc trước đã biến thành bộ mặt hồ ly xảo quyệt.

Phượng Lại nhướn mày, biết rõ rằng hắn ta sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.

“Chuyện lần trước ngươi nói, ta chấp nhận.” Vẻ mặt của Phượng Lại hoàn toàn không thay đổi, giọng nói cũng thản nhiên lạnh lùng.

“Tốt, thành giao. Trong vòng hai ngày, ta nhất định sẽ cứu người ra khỏi Hội trưởng lão.” Huyết chủ biết rằng lời hứa của Phượng Lại là tuyệt đối đáng tin.

Phượng Lại đạt được đáp án mình mong muốn, không nói thêm một câu nào liền đứng dậy rời khỏi. Huyết chủ nhìn bóng dáng Phượng Lại đang xa dần, trên môi hiện lên một nụ cười bí hiểm.

“Phượng Lại bá tước.” Lúc Phượng Lại đi tới hành lang, một giọng nói vang lên khiến hắn dừng lại.

“Phượng Tê công chúa.” Phượng Lại nhìn thấy Phượng Tê, gật đầu chào. Đối với toàn bộ dòng dõi hoàng tộc, người duy nhất mà hắn tôn trọng là Phượng Tê, cho nên thái độ của hắn cũng được xem là ôn hòa.

“Bá tước không cần lo lắng, ngày mai ta sẽ đi tới Hội trưởng lão thăm Tiểu Tà tiểu thư.” Phượng Tê mở miệng trấn an.

“Làm phiền công chúa rồi.” Phượng Lại cũng không ngạc nhiên khi Phượng Tê biết chuyện của Tiểu Tà. Phượng Tê là người được đại trưởng lão đề cử nối nghiệp vương vị, đi xem Tiểu Tà cũng là điều hợp tình hợp lý.

“Ngài bá tước không cần khách khí.” Phượng Tê nhẹ nhàng cười.

Phượng Lại gật đầu, sau đó liền rời khỏi.

*****

Sáng sớm ngày hôm sau, địa điểm náo nhiệt nhất trong Huyết tộc chính là trung tâm quảng trường.

Tất cả những người đi ngang qua quảng trường đều hoảng sợ khi nhìn thấy một cô gái có cơ thể hoàn mỹ bị treo trên thập tự giá.

“A! Đằng kia không phải là tiểu thư Hắc Linh Vũ – con gái của công tước đại nhân hay sao?” Bỗng nhiên, giữa đám người có một giọng nói vang lên, sau đó, tin tức này lập tức lan truyền khắp toàn bộ Huyết tộc.

Khi Hắc Linh Vũ mơ hồ tỉnh lại, muốn cử động tay chân thì lại phát hiện không thể nào động đậy được. Lúc này, cô mới giật mình phát hiện tình hình có vẻ không ổn. Hắc Linh Vũ mở to mắt nhìn đám quỷ hấp huyết đang vây xung quanh mình, từ ánh mắt của họ, cô có thể nhìn thấy dục vọng hiện hữu rõ ràng. Cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình, Hắc Linh Vũ lập tức thét lên một tiếng thê thảm.

“A…”

“Phượng Lại Tà, ta nhất định phải làm thịt ngươi.” Cảm giác nhục nhã và tức giận cùng lúc nổi lên trong lòng Hắc Linh Vũ, còn đám quỷ hấp huyết phía dưới vẫn đang nhìn chằm chằm vào cơ thể của cô. Mỹ nữ của Huyết tộc không phải ai cũng có cơ hội gặp mặt, huống chi là gặp trong tình trạng mỹ nữ đang khỏa thân thế này. Bất kể kẻ nào đã làm ra chuyện này, tất cả nam giới có mặt ở đây đều thầm cảm ơn người kia trăm ngàn lần.

Lúc Hắc Linh Vũ được binh lính đưa xuống, cô đã tức giận đến mức toàn thân run rẩy, môi trắng bệch. Đưa mắt nhìn đám người vây quanh mình, Hắc Linh Vũ hạ lệnh cho binh lính bắt hết tất cả những người này lại. Nhìn thấy cô khỏa than, một người cô cũng không bỏ qua, tất cả bọn họ đều phải biến mất triệt để trên thế giới này.

Còn Phượng Lại Tà – ngươi khiến ta chịu cảnh nhục nhã như thế này, ta nhất định hoàn trả gấp trăm lần, nhất định cho ngươi sống không bằng chết.

*****

“Hắt xì!” Vừa thức dậy, Phượng Lại Tà bỗng nhiên nhảy mũi một cái. Xoa xoa mũi, Phượng Lại Tà tự hỏi không biết là ai mới sáng sớm lại rảnh rỗi mà nguyền rủa nó.

“Phượng Lại Tà, có người tới thăm.” Bỗng nhiên, giọng nói của thủ vệ truyền đến từ bên ngoài, sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng hình cao gầy xuất hiện trước mặt Phượng Lại Tà.

“Chị Phượng Tê.” Cố gắng nhấn mạnh từ “chị”, Phượng Lại Tà nhìn thấy khuôn mặt của Phượng Tê hơi méo mó, nhưng sau đó lập tức trở lại bình thường.

“Ở đây có quen không?” Phượng Tê thở dài, nhìn thấy căn phòng này cũng không tệ lắm, hắn cũng bớt lo lắng.

“Quen chứ, chị Phượng Tê, sao chị lại rảnh rỗi tới thăm em vậy?” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm, lời nói ra lại làm cho vẻ mặt của Phượng Tê một lần nữa méo xệch.

May là tính kiên nhẫn của hắn rất tốt, nếu không chắc đã nhịn không được mà tiến lên bóp chết cô nhóc rồi.

“Gọi ta Phượng Tê là được rồi.” Nghe thêm một chữ “chị” nữa, hắn sẽ thật sự cảm thấy cô nhóc đang đứng trong bóng tối cười nhạo hắn.

“Hì hì, không cần xấu hổ mà.” Phượng Lại Tà cười tươi tắn, còn chuyện gì thú vị hơn là đùa giỡn một tảng băng sơn là nam giả nữ chứ? Mỗi khi nhìn thấy Phượng Tê, Phượng Lại Tà lại không tự chủ được mà tưởng tượng tới dáng vẻ của daddy khi hóa trang thành phụ nữ, chắc chắn là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, khiến cho toàn bộ nam giới trên thế giới này đều quỳ dưới váy của daddy rồi.

Haizzz… Điều kiện tiên quyết là daddy không bóp chết nó một khi biết được cái ý tưởng này.

“Em còn có tâm trạng mà cười, lần này gây ra họa lớn như vậy, không lo lắng chút nào sao?” Phượng Tê bất đắc dĩ lắc đầu. Khắc La Lạp tuy rằng không có quan hệ thân thiết gì với hắn, nhưng lại dính dáng nhiều tới gia tộc của hắn. Trong Hội trưởng lão, địa vị của ông Khắc La Lạp cũng nằm trong năm vị trí đầu, thân phận không thể bị xem thường.

“Người phải vì mình chứ, lẽ nào bọn họ muốn giết em, em phải ngoan ngoãn chịu chết à?” Nó còn chưa vô dụng tới mức đó, có điều, giết người thật sự là chuyện ngoài ý muốn, nếu có thể, nó cũng không muốn dính vào phiền phức, dù sao nó với Khắc La Lạp cũng không có thâm cừu đại hận gì cả. Tất cả cũng tại Hắc Linh Vũ.

Vừa nghĩ tới Hắc Linh Vũ, tâm trạng Phượng Lại Tà lập tức trở nên vui vẻ.

“Dù thế nào, chỉ cần mang Hắc Linh Vũ tới đây đối chất thì chân tướng sẽ sáng tỏ thôi.” Chỉ cần Hắc Linh Vũ dám đối chất, nó tin rằng nó sẽ có biện pháp làm cho cô ta phải khai ra tất cả.

Nhưng mà, Phượng Tê lại thở dài, khẽ lắc đầu.

“Báo cho em biết một tin xấu, vừa rồi, khi ta đang trên đường tới đây thì nhận được tin rằng Hắc Linh Vũ đã điên rồi. Cô ta không thể ra đối chất với em được.”