Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 1 - Chương 4: Daddy trở về




Lúc ánh trăng đang sáng rực giữa bầu trời đêm, Phượng Lại Tà mặc bộ đồ tuyết trắng im lặng ngồi trong phòng, đôi chân trần khẽ đong đưa, nó nghe rõ tiếng tim nó đang đập.

Thình thịch… thình thịch…

Bỗng nhiên, nó nghe thấy tiếng một cơn gió thổi đến từ ban công, bức màn trắng bay phất phơ, ánh trăng từ cửa sổ rọi vào. Nó đứng lên đi tới bên cửa sổ, hai tay bé nhỏ bất an nắm cái chìa khóa trước ngực.

Ngoài cửa sổ, chỉ có vầng trăng đang nhô lên cao, ở ban công không có một bóng người.

Phượng Lại Tà nhẹ nhàng thở ra, thầm mắng chính mình từ khi nào thì trở nên nhát gan như vậy, chẳng qua là gặp daddy sau nhiều năm không thấy thôi mà. Tin tưởng rằng với thói quen đi đi về về vô tung vô ảnh của Daddy, chỉ sợ không đến năm phút thì buổi gặp lại này đã over rồi.

“Con đang tìm cái gì?”

Bỗng nhiên, một âm thanh tao nhã nam tính từ phía sau nó truyền đến.

Hít sâu một hơi, Phượng Lại Tà xoay người sang chỗ khác, một khuôn mặt đẹp đến dị thường đã phóng đại trước mắt nó.

“Daddy… Daddy…” Thật vất vả mới tìm lại được giọng nói của chính mình, Phượng Lại Tà cố gắng làm cho âm thanh phát ra nghe bình thường một chút. Tuy nhiên, hiệu quả chẳng mấy rõ ràng.

“Sao?”

Nhàn nhạt đáp lại một tiếng, Phượng Lại cúi đầu nhìn cô gái mười năm trước mình đã thu dưỡng, từ đứa bé con năm tuổi đã trổ mã thành một thiếu nữ kiều diễm đáng yêu, tuy rằng chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng ngũ quan xinh đẹp kia đã báo hiệu rằng trong tương lai, cô bé này sẽ trở thành một đại mỹ nhân.

Xem ra, ánh mắt của hắn cũng không tệ lắm, ngày ấy nhìn thấy một đứa nhóc mặt mày lấm lem bùn đất mà cũng phát hiện được một điểm thú vị.

Theo bản năng, Phượng Lại Tà nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt màu hổ phách vẫn chăm chú nhìn con ngươi màu tím của daddy đang nheo nheo lại, cặp mắt tím ấy như ảo như mộng câu hồn người.

Nhưng khuôn mặt trước mắt nó đây, trong vài lần gặp mặt ít ỏi giữa hai người lại chẳng hề thay đổi chút nào, lúc nó năm tuổi, lúc nó mười tuổi và lúc nó mười lăm tuổi, gặp lại luôn là khuôn mặt này, một chút khác biệt cũng không có. Tưởng như 10 năm với daddy chỉ là 10 phút mà thôi. Thời gian trôi qua không hề để lại trên người daddy một chút dấu vết nào, hắn vẫn tuấn tú, vẫn tao nhã như lần gặp gỡ mười năm trước.

“Tiểu Tà, con nhìn cái gì? Không nhận ra daddy?” Phượng Lại nhẹ nhàng nâng cằm Phượng Lại Tà lên, ánh mắt đảo qua cái chìa khóa giắt trước ngực cô bé, rồi lập tức quay trở lại khuôn mặt thú vị của Phượng Lại Tà.

“Không có đâu! Con sao có thể không nhận ra daddy được chứ, daddy chính là đẹp trai số một thế giới, tuyệt đối không ai sánh bằng.” Phượng Lại Tà bày ra một vẻ mặt khờ dại hết mức, cười hì hì trả lời. Lời nói xu nịnh trước nay nó chẳng bao giờ nói ra, nhưng nếu đối phương là vị daddy thần bí này, dĩ nhiên là nó sẽ không để tâm việc vi phạm một số nguyên tắc. Đương nhiên, lời nói này cũng là sự thật, thách ai có thể tìm thấy một người còn xinh đẹp hơn daddy của nó nào?

Phượng Lại khẽ cười không nói, buông tay ra nhìn nụ cười ngọt ngào đáng yêu của Phượng Lại Tà.

Vốn nghĩ rằng Phượng Lại buông cằm của mình ra thì cũng chuẩn bị rời khỏi, Phượng Lại Tà trong lòng cảm thấy may mắn, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đặc biệt rực rỡ. Nhưng một khoảng thời gian sau, Phượng Lại vẫn không hề có ý rời đi, vẫn cứ bất động đứng đó mà nhìn nó.

Phượng Lại Tà cảm thấy nụ cười của mình ngày càng cứng ngắc. Daddy đại nhân chẵng lẽ hôm nay rảnh rỗi lắm sao? Tới giờ còn không đi, trước kia không phải tới năm sáu phút liền đóng cửa chạy lấy người sao, tại sao lần này lại giương đôi mắt quỷ dị đó mà nhìn mình, một chút dấu hiệu rời đi đều không có?

Hắn không đi, mình cũng không thể cười nói: Daddy đại nhân, ngài tại sao còn không đi vậy?

Nếu thật sự nói ra câu đó, hậu quả có thể tưởng tượng được. Phỏng chừng người bị tống ra ngoài sẽ chính là nó.

“Chủ nhân!” Một bóng đen nhẹ nhàng dừng lại trong phòng, ánh trăng rọi lên da nó làm chúng có vẻ đặc biệt mềm mại. Ánh mắt xanh biếc của nó cung kính nhìn người chủ nhân đã lâu không thấy – Phượng Lại.

“Ừ.” Phượng Lại gật gật đầu.

“Phòng của chủ nhân đã được chuẩn bị đâu vào đó, mời chủ nhân sớm nghỉ ngơi.” Tiểu K cung kính, lễ độ mở miệng, hoàn toàn khác với thái độ ngạo mạn thường ngày, làm cho Phượng Lại Tà đứng một bên không khỏi khinh thường. Con mèo này so với chó còn siểm nịnh hơn, lúc nói chuyện với nó thì ngạo mạn vô lễ, nói chuyện với daddy đại nhân thì cực kỳ cung kính, khác biệt hình như hơi bị lớn nha.

Phượng Lại Tà thầm chửi mắng trong lòng, trừng mắt nhìn con mèo đen Tiểu K hay khinh thường người khác. Được thôi, nó nhất định sẽ hồi báo một chút cái con Tiểu K hai mặt này.

Khoan! Từ từ!

Vừa rồi Tiểu K nói cái gì? Chuẩn bị phòng? Là để cho daddy ở sao?

Không lẽ là…

Phượng Lại mở to mắt, nhìn daddy cao lớn hơn nó rất nhiều, nhẹ nhàng hỏi: “Daddy hôm nay phải ở lại sao?”.

Oh my god! Làm ơn nói với nó chuyện này không phải thật, là lỗ tai của nó nghe bậy nghe bạ mà thôi.

Phượng Lại khẽ quay đầu, nhìn biểu tình đáng yêu của Phượng Lại Tà, chậm rãi mở miệng: “Tiểu Tà, ta không ở trong nhà của mình thì phải ở đâu đây?”

Khóe miệng của Phượng Lại Tà không ngừng run rẩy, nhưng vẫn bày ra bộ mặt đáng yêu nhu thuận, thật ra trong lòng sớm đã nổi lên từng đợt sóng to gió lớn.

Trời ơi!!!

Mười năm qua, hắn không ở nhà được một ngày, tự nhiên hôm nay lại nói như vậy.

“Tiểu K, dẫn đường.” Phượng Lại cũng không để ý biểu hiện đáng yêu của dưỡng nữ của mình, ra lệnh một tiếng, Tiểu K với thân phận quản gia liền cung kính dẫn đường, một người một mèo rất nhanh rời khỏi phòng của Phượng Lại Tà.

Đợi sau khi tất cả đều đã đi, Phượng Lại Tà bùm một tiếng liền ngồi phịch xuống giường, mắt ngây ra nhìn về phía cánh cửa.

A A A! Ai đến nói với nó rằng chuyện này không phải thật đi!

Daddy từ giờ sẽ ở lại nhà!

Nhưng mà… Nhưng mà… Nhà này tuy đúng là của hắn, thậm chí người trong nhà tất cả cũng là của hắn, nhưng mà hắn cũng không thể cho mình chút thời gian chuẩn bị tâm lý sao? Sau mười năm phiêu bạt, đột nhiên nói là phải ở lại đây, quả thật là làm cuộc sống đơn độc của mình cực kỳ xáo trộn mà. (Tiểu K? Tiểu K không tính là người, nó cùng lắm chỉ tính là một con mèo kì dị)

Với lại, tuy rằng thân phận mình là con nuôi của hắn suốt 10 năm qua, nhưng mà mình không hề có một chút cảm giác nào rằng tình cảm phụ tử có tồn tại, hắn hôm nay cùng với hắn 10 năm trước thật sự chẳng có gì khác nhau.

Cúi đầu, Phượng Lại Tà ủ rũ nằm trên giường, thở dài một hơi: “Làm ơn, đâu cần phải hù dọa người khác như thế.”

Nó bắt đầu cầu nguyện, daddy thân yêu chỉ là nhất thời hứng thú mà ở nhà một hai ngày rồi đi, ngàn lần vạn lần đừng có “định cư” nha.