Ngồi
vào xe của Jason, Carol rất lúng túng, không biết mình theo anh như thế anh có
nghĩ gì không. Đến lúc này cô cũng không hiểu tại sao mình theo anh về, có thể
vì thấy anh đi, cuống lên, không tự chủ nên chạy theo anh chăng.
Trước
khi khởi động xe, Jason hỏi?
- Về
thật à? Sao không chơi một lúc nữa? Ngày mai thứ bảy, đêm nay ngủ muộn không
sao. Nếu cô lo muộn quá không có xe của nhà trường, lát nữa anh sẽ đến đón cô
với Siêu.
- Em
không chơi nữa, không có gì vui, em đến chỉ muốn xem anh khiêu vũ, anh về,
coi như hết vui. Tại sao anh không ở lại chơi một lúc nữa?
- Toàn
những trò vui trẻ con bọn em thích, anh lớn rồi còn chơi gì nữa?
Carol
nắm lấy thời cơ truy hỏi:
- Anh
bao nhiêu rồi mà kêu lớn?
-
Khoảng trên dưới bốn mươi.
Anh
cười vui vẻ, cười một lúc mới nói:
- Trông
anh trẻ lắm à? Nhóc như em mà cũng biết nói chuyện, chồng mũ còn thiếu cái nữa
của cô đấy nhỉ?
Carol
rất thành khẩn:
- Đúng
đấy, em đang chụp mũ cho anh. Nói thật nhé, nếu anh không
có con học trung học, có thể em đoán anh mới hơn ba mươi một chút.
- Con
học trung học? Cô bảo Sara ấy à? – Anh càng cười to hơn.
- Anh
cười gì? Em nói gì sai à? Sara không phải là con anh hay sao? – Carol hỏi, lòng
những hy vọng.
- Ai
bảo Sara không phải con anh? Ai bảo không phải, anh cho người ấy biết tay.
Carol
vội giải thích:
- Em
không bảo Sara không phải là con anh, mà nói…..- Cô định nói em mong nó không
phải là con anh nhưng rồi thôi.
Anh
khởi động xe, không muốn đi sâu vào câu chuyện này. Xe chạy được một lúc, anh
hỏi:
- Cô
đói không? Đi ăn chút gì nhé? Đừng để đói như hôm trước, da cô quá nhạy cảm.
- Em
không đói. – cô giải thích – Vừa rồi liên hoan em cũng đã ăn rồi, có điều rất
khát, uống một ly cola nhưng vẫn còn khát.
- Vậy
anh đưa cô đi ăn kem.
Câu nói
của anh làm Carol nhớ lại hôm anh đón cô ở sân
bay, anh cũng dịu dàng nói “Anh đưa cô đi” ….. “Anh đưa cô đi” …
- Vâng!
Ở đâu có hàng kem?
- Phía
trước có hàng kem, bán rất nhiều loại, Sara rất thích ăn kem hương thảo ở đấy.
Nghe
anh nhắc đến Sara, lòng cô chợt trĩu nặng, có thể anh coi mình như con gái anh,
lẽ nào anh không chú ý mình đã là người lớn?
Trước
khi bước vào hàng kem, cô cố tình đi lùi về phía sau, nhân lúc anh không chú ý,
thắt chặt lại dây lưng, làm nổi bật dáng người thon nhỏ của mình. Nhưng điều
khó xử là, cô nhớ ra trên người mình không có tiền, một trăm dolla đã bỏ vào
đấu giá hoàng tử la tinh vũ rồi. Jason bảo cô chọn kem:
- Anh
mời, cô đã bỏ nhiều tiền vào người anh rồi, lúc này để anh đền.
Carol
suy nghĩ rồi chọn kem hương thảo, anh trả tiền, hai người trở lại xe, Carol
hỏi:
- Học
kì sau anh dạy môn gì? Vẫn dạy môn này chứ?
- Học
kì sau anh không dạy nữa, làm RA.
Carol
rất thất vọng, học kì sau anh không dạy nữa, làm thế nào nhỉ? Học kì sau không
còn được trông thấy anh nữa ư? Carol nghĩ vẩn nghĩ vơ, cái kem mới ăn được một
ít đã về đến chỗ ở.
Anh
dừng xe, xuống xe mở cửa xe cho Carol. Carol vẫn chưa chịu ra, hỏi anh:
- Anh
có uống cà phê không? Em có phin pha cà phê, có thể mời anh một ly.
Anh lắc
đầu:
- Anh
quê lắm, không uống cà phê, không uống trà, chỉ uống nước.
- Vậy
vào chỗ em uống nước.
Anh lại
lắc đầu:
- Muộn
rồi, anh phải về. Bé Sara ở nhà một mình anh không yên tâm. Cô đi nghỉ sớm đi.
- Chị
ấy đâu?
- Đi
họp vắng. – Anh khẽ cười.
Carol
thấy điều ấy không có gì đáng cười. Trong thời gian này vì có những bằng chứng
gián tiếp, cô vẫn nuôi hy vọng mong anh chưa có gia đình, bản thân đang nghi
ngờ, nhưng tối nay anh làm tan nát niềm hy vọng cuối cùng của cô. Cô thất vọng,
bước xuống xe, đứng nhìn anh, không nỡ để anh đi, nhưng không nghĩ được cách
nào để giữ anh lại.
Bỗng
anh nói:
- Đưa
tay ra đây.
Tim
Carol đập mạnh, cô nghĩ anh sẽ nắm lấy tay mình, kéo thật mạnh vào lòng anh. Cô
nghe theo, đưa tay ra, cảm thấy anh đặt vào lòng bàn tay mình một cuộn giấy
nhỏ. Anh nói:
- Đây
là một trăm dolla của cô, anh đòi lại của Hội sinh viên, cô mới đến, còn thiếu
tiền, hơn nữa cô sắp chuyển sang đại học D không có học bổng, phải cần đến
tiền. Nếu không dùng đến thì gửi về cho mẹ, một mình mẹ nuôi cô không dễ dàng
gì, lần sau không nên dùng tiền vào những chuyện vô ích này nữa. Ồ phải rồi,
nghỉ Giáng sinh này cô có thể về thăm mẹ, visa của cô được hai lần xuất – nhập
cảnh, vẫn còn thời hạn nữa năm nửa, không cần phải xin visa lần nữa cũng có thể
quay lại đây. Đặt vé sớm đi, đặt muộn vé đắt lắm.
- Giáng
sinh anh có về nước không? – Carol vội hỏi.
- Anh
không về, gia đình anh đều định cư ở Canada cả, trong nước không còn ai, anh sẽ
Canada nghỉ Giáng sinh, cả ba người cùng về. Thôi nhé, anh về đây, cô đi nghỉ
sớm đi. – Nói xong anh vẫy tay với cô, bước sang phía buồng lái, chui vào xe,
cho xe quay đầu.
Tay
Carol cầm một trăm dolla, bên tai còn vang tiếng “Cả ba người cùng về”, đầu óc
quay cuồng, mắt nhìn theo chiếc xe đang xa dần, mất hẳn trong bong tối.
Chờ
Siêu về, Carol hỏi anh:
- Hội
sinh viên trả lại tiền cho những ai không trúng thầu đấy à?
Siêu
không hiểu, hỏi:
- Làm
gì có chuyện tốt như vậy? Không trúng đòi tiền vé, bọn này làm cách nào để gây
quỹ?
Carol
biết một trăm dolla đó là tiền của Jason, cô không biết tại sao anh lại làm
thế, cô cũng không biết tại sao anh biết cô sẽ chuyển sang đại học D, biết cả
không có học bổng, tại sao anh biết chỉ một mình mẹ nuôi mình? Với lại, tại sao
anh biết hộ chiếu của mình thời hạn visa còn đến Giáng sinh?
Carol
suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không sao hiểu nổi. Đại học C có ai hiểu mình đến thế
không nhỉ? Chẳng nhẽ là Tiền Ba? Tiền Ba cũng chỉ biết là mình sẽ chuyển
trường, vì cậu ta là bạn học cũ, đã có lần cô nói với cậu ta, nhưng là cậu ta
nêu ra trước. Cậu ta bảo cũng đã từng chuẩn bị chuyển trường, nhưng bỏ lỡ một
năm, trường kia xóa tên cậu ta rồi. Cậu ta khuyên Carol nên sớm chuyển, đừng để
như cậu ta.
Còn
chuyện mẹ nuôi mình, không biết ai đã nói với Jason, Tiền Ba cũng không biết
chuyện ấy, có thể là Siêu, vì có lần cô nói với Siêu bố chết vì ung thư. Còn
chuyện visa, chỉ là do anh phỏng đoán chăng?
Nằm
trên giường, Carol nghĩ về chuyện chuyển trường, chuyển sang bên đó sẽ không
gặp được Jason, cảm thấy rất buồn. Ở đây, tuy quan hệ với anh không đi đến đâu,
nhưng ít nhất có thể thường xuyên được gặp anh. Nếu sang trường D, có nghĩa là
cuộc đời này sẽ không gặp được anh, một đời, thật dễ sợ, hay là thôi không
chuyển nữa?
Rồi cô
nghĩ đến Giáng sinh, hình như anh nhấn mạnh phải về Canada, hơn nữa cả ba người
cùng về, phải chăng anh đã nhìn thấu tâm tư mình, muốn trái tim mình tan nát
đi? Cô có phần bực mình, nghĩ bụng, ai them quan tâm anh có về Canada hay
không? Anh về thì liên quan gì đến tôi? Đừng coi tôi như một cọng hành.
Một lúc
sau Carol lại nghĩ, thôi đi, cứ mua vé máy bay về nước nghĩ Giáng sinh, Jason
không ở đây, Giáng sinh buồn lắm. Nếu như anh ở lại đây, mình sẽ mời cả nhà anh
ấy đến ăn cơm, coi như đáp lại tấm thịnh tình của anh, vì anh ra sân bay đón
mình, để anh ấy biết mình tài giỏi tháo vát, không những học giỏi còn biết làm
cơm. Nếu mình mời được cả nhà anh ấy ăn cơm, biết đâu vợ anh ấy mời lại mình một
bữa, chúng ta mời đi mời lại như vậy sẽ còn được gặp nhau nhiều lần. Cho dù
Giáng sinh anh không ở đây, mình ở lại cũng vô vị, cứ mua vé về nước cho xong.
Có thể về nước chơi một thời gian sẽ quên được anh.