Dịu Dàng Dành Riêng Em

Chương 67: Phù dâu, phù rể




Hạ Dĩ Hàm đợi ở bên ngoài một lúc lâu, uống hết một ấm trà mà vẫn chưa thấy hai người ra, cô sốt ruột đứng dậy đi về phía phòng bao. Đẩy cửa ra, cô đi thẳng vào, mất kiên nhẫn nói, "Có cái gì mà nói lâu thế? Mẹ, nhân phẩm của Hoắc Thiệu Hàng mẹ còn chưa rõ sao? Dù sao thì con cũng mặc kệ, mẹ đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý."

Lời vừa dứt, cả hai người ngồi bên bàn ăn đều ngỡ ngàng nhìn cô. Hạ Dĩ Hàm bị nhìn chằm chằm mà hơi chột dạ, "Gì thế, con chỉ nói thật thôi mà."

Liễu Vân lườm cô một cái, "Đúng là con gái lớn không giữ nổi mà.", nói xong, bà bắt đầu dùng bữa.

Hạ Dĩ Hàm buồn bực nhìn về phía Hoắc Thiệu Hàng, lại chỉ thấy bên miệng anh treo một nụ cười, trong mắt thoáng vẻ trêu chọc, "Lại đây ngồi đi.", anh kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra.

Hạ Dĩ Hàm ngẩn người, đi đến ngồi xuống cạnh anh, "Hai người..."

"Muốn ăn tôm không?", Hoắc Thiệu Hàng hỏi thế nhưng đã gắp tôm lại rồi bắt đầu bóc vỏ, "Đầu bếp ở đây khá lắm, ăn thử xem."

Anh tự quyết, lại chẳng trả lời vừa nãy nói chuyện gì, cô nhìn đĩa tôm đầy ụ anh đẩy sang, rồi ngẩng lên nhìn Liễu Vân, "Mẹ, rốt cuộc hai người nói gì đấy?"

Liễu Vân nhìn cô một cái rồi quay sang nói với Hoắc Thiệu Hàng, "Tính Tiểu Hàm không chịu để mình bị ấm ức, sau này khó tránh khỏi sẽ đắc tội người ta, cháu giúp cô để ý con bé nhé."

"Đắc tội người ta thì không sao, chỉ cần cô ấy không chịu ấm ức là được rồi ạ.", Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, "Nhưng mà cô yên tâm, cháu sẽ để ý cô ấy."

Liễu Vân lắc đầu vẻ không tán đồng, "Cháu cũng đừng dung túng cho nó quá, đỡ cho cái đuôi của nó vểnh tít lên trời ấy."

"Dạ."

Nhìn hai người kẻ tung người hứng, Hạ Dĩ Hàm sững sờ. Ở dưới gầm bàn, cô giơ tay kéo góc áo Hoắc Thiệu Hàng, thấp giọng hỏi thầm, "Là như nào đấy? Thu phục được mẹ em rồi à?"

Hoắc Thiệu Hàng quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng, "Ngoan ngoãn ăn cơm nào."

Hạ Dĩ Hàm lườm xéo anh một cái, lại còn ra vẻ thần bí nữa!

Vì thế, một bữa cơm trôi qua vô cùng êm đẹp, Hoắc Thiệu Hàng trò chuyện rất vui vẻ với Liễu Vân, còn Hạ Dĩ Hàm ngồi bên cạnh thì chẳng hiểu ra làm sao cả.

Cơm nước xong, Hoắc Thiệu Hàng tự mình đưa Liễu Vân và Hạ Dĩ Hàm về. Trước khi đi, Hạ Dĩ Hàm bảo Hoắc Thiệu Hàng về gọi điện.

Về đến nhà, nhịn không nổi, Hạ Dĩ Hàm vẫn hỏi Liễu Vân, "Mẹ, mẹ đồng ý cho con ở lại đây ạ?"

"Phải hoàn thành việc học bên Mỹ rồi lấy chứng chỉ trước cho mẹ."

Hai mắt Hạ Dĩ Hàm sáng lên, "Con vốn định quay xong Kiếp Huyền Cơ thì sẽ về xử lý chuyện đó. Nhưng mà mẹ, ý mẹ là đồng ý đấy ạ?"

Ánh mắt Liễu Vân không thay đổi, bà khẽ gật đầu.

Hạ Dĩ Hàm vô cùng sung sướng, ngay lập tức chạy đến ôm chầm lấy mẹ, "Con cảm ơn mẹ."

Thấy Hạ Dĩ Hàm vui mừng đến mức này, Liễu Vân chợt nhớ, mấy năm nay, cô vẫn luôn nhẹ nhàng, ôn hòa, chưa từng thấy cô cười tươi roi rói như thế này, bà khẽ thở dài, nhân quả tuần hoàn, đúng là số mệnh...

Về phòng, Hạ Dĩ Hàm tức tốc gọi điện cho Hoắc Thiệu Hàng, "Sao anh làm được thế? Anh nói thế nào mà mẹ em đồng ý rồi?"

Hoắc Thiệu Hàng khẽ bật cười, "Anh đảm bảo với cô là anh sẽ bảo vệ em, không để em chịu bất cứ chuyện ấm ức nào."

"Mỗi thế thôi?"

"Đương nhiên, anh còn đảm bảo, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ chọn một ngày nào đó để công khai chuyện chúng mình, sau này kết hôn cũng sẽ không giấu giếm, không để em phải đi vào con đường cũ của mẹ."

Hạ Dĩ Hàm ngẩn người, cô biết khúc mắc của mẹ vẫn nằm ở chỗ này, chỉ có điều, tại sao Hoắc Thiệu Hàng lại biết hứa hẹn như vậy, lại còn kết hôn nữa... Rốt cuộc hai người đã nói những gì vậy?

Một lúc sau, Hoắc Thiệu Hàng lại nói, "Tiểu Hàm, anh nghĩ thật ra có một nguyên nhân quan trọng hơn, là vì cô thấy em thật sự rất yêu nghiệp diễn, suy cho cùng thì cô vẫn không nỡ làm em buồn."

Hạ Dĩ Hàm hơi giật mình, trong lúc nhất thời cảm thấy đủ mọi loại cảm xúc ngổn ngang.

"Nhưng mà bây giờ coi như viên mãn rồi, em cũng có thể yên tâm."

"Vâng, dạo này em đang cố làm xong hết mọi việc rồi còn chuẩn bị về Mỹ nữa, phải hoàn thành nốt chương trình học đã.", Hạ Dĩ Hàm nói.

"Trước khi đi Mỹ, có khả năng là em còn phải làm một việc nữa đấy.", Hoắc Thiệu Hàng nói.

"Dạ?"

"Hôm nay Giang Thần lên Weibo nhận lời rồi."

Hạ Dĩ Hàm khẽ nhíu mày, vì mẹ về nước nên cô quên luôn chuyện hot nhất giới giải trí hiện giờ.

"Cho nên, chắc là em phải tham dự lễ cưới rồi mới có thể yên tâm đi học được.", Hoắc Thiệu Hàng nói mà như đang cười.

Hạ Dĩ Hàm cũng vui lây, cô đáp luôn, "Để em lên xem."

Cô cúp điện thoại, nhanh chóng mở Weibo ra xem. Quả nhiên, trên Weibo ngập tràn tin tức của Giang Thần và Quý Thư Bạch. Chín giờ sáng nay, Giang Thần lên Weibo trả lời: Rụt đầu rụt cổ bao nhiêu năm, giờ lại còn hỏi em có dám gả hay không, em có cái gì mà không dám?! - @Quý Thư Bạch.

Hạ Dĩ Hàm đọc bài đăng đậm phong cách của Giang Thần thì khẽ bật cười, rốt cuộc thì người có tình sẽ về với nhau. Có điều, vừa mới thừa nhận tình cảm đã quyết định kết hôn, đúng là gấp gáp quá...

Liễu Vân ở lại ba ngày, vốn dĩ còn muốn gặp "bạn trai tin đồn" của Hạ Dĩ San, nhưng cuối cùng vẫn bị cô nàng khua môi múa mép cho qua chuyện. Hạ Dĩ San không dám tưởng tượng một người lạnh lùng lại xa cách với người lạ như Nam Dịch bảo bảo sẽ biểu hiện thế nào trước mặt mẹ mình, kiểu gì cũng vô cùng kỳ quái, vẫn nên để sau này hẵng tính thì hơn.

Ngày Liễu Vân về Mỹ, Hạ Dĩ San và Hạ Dĩ Hàm đều ra sân bay tiễn bà. Liễu Vân dặn đi dặn lại hai cô con gái, sợ hai người sẽ xảy ra chuyện gì đó, Hạ Dĩ Hàm phải trấn an thì bà mới yên tâm.

Trong lòng cô vô cùng cảm động, từng sợ mẹ sẽ cực lực phản đối, cũng lo rằng một khi mình đi trên con đường này thì sẽ khiến mẹ buồn vì phải nhớ đến chuyện quá khứ, nhưng cuối cùng, mẹ vẫn thỏa hiệp. Cô nghĩ, có lẽ trải qua chuyện này, mẹ cũng có thể hoàn toàn buông bỏ chuyện cũ rồi.

Một tuần sau, Hạ Dĩ Hàm và Hạ Dĩ San cùng nhận được thiệp mời của Quý Thư Bạch và Giang Thần.

Hạ Dĩ San lật xem tấm thiệp một lúc thì lắc đầu chép miệng, "Đúng là không cho công chúng thời gian tiêu hóa mà, vừa thổ lộ đã cầu hôn, vừa cầu hôn đã kết hôn, tốc độ này, chị bái phục rồi."

Hạ Dĩ Hàm cười, có lẽ Giang Thần sợ mấy tháng nữa bụng to rồi sẽ vướng víu...

Lễ cưới được định vào hai tuần sau, khá gấp, tuy nhiên, Quý Thư Bạch đã sắp xếp đâu ra đấy rồi. Hai người quyết định tổ chức lễ cưới trên đảo. Buổi tối trước hôm lễ cưới hai ngày, Hạ Dĩ Hàm kết thúc công việc xong liền bay thẳng đến đó. Lần này cô có vai trò đặc biệt, thế nên đến sớm hơn các khách mời khác một ngày. Lý do là vì Giang Thần mời cô làm phù dâu.

Còn phù rể cho Quý Thư Bạch, đương nhiên là Hoắc Thiệu Hàng.

Lễ cưới của Quý Thư Bạch và Giang Thần vốn đã thu hút sự chú ý rồi, giờ còn có đôi phù dâu phù rể cực phẩm nữa, vậy nên tin tức giải trí trong nước hoàn toàn bị lễ cưới này công phá.

Mối quan hệ của Quý Thư Bạch và Giang Thần trong giới rất tốt, vì thế, ngày tổ chức lễ cưới, số lượng những người nổi tiếng nhận lời mời đến tham dự cực kỳ đông đảo. Có điều, những phóng viên tới tác nghiệp thì được chọn lựa một cách kỹ càng.

Trong phòng trang điểm cô dâu.

"Phù...", Giang Thần thầm thở ra một hơi.

Hạ Dĩ Hàm đứng bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì cười, "Chị Giang Thần, em không nhìn nhầm đấy chứ, chị căng thẳng à?"

Giang Thần liếc xéo cô một cái, ra vẻ bình tĩnh, "Cưới thôi mà, làm sao mà chị phải căng thẳng!"

Hạ Dĩ Hàm, "Ấy, thật không?"

Giang Thần bị cô nhìn chằm chằm thì không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa, "Chị bảo này, em với Hoắc Thiệu Hàng sao mà phiền thế nhỉ?"

Hạ Dĩ Hàm mím môi cười, "Chắc là, gần mực thì đen gần đèn thì sáng đấy."

"Ôi, phục em rồi.", Giang Thần thở dài, "Thật ra, đúng là chị có hơi căng thẳng, tuy chị với Quý Thư Bạch thân thuộc lắm rồi, nhưng đột nhiên lại cưới anh ấy, đến giờ chị vẫn cảm thấy mơ hồ."

Hạ Dĩ Hàm không hiểu lắm cái cảm giác này, vì ngay từ lúc bắt đầu, cô đã không coi Hoắc Thiệu Hàng như một người bạn, cho đến giờ, anh vẫn luôn là sự tồn tại đặc biệt trong lòng cô.

"Chắc là em không hiểu đâu.", Giang Thần lắc đầu. "À đúng rồi, Nghê Hạ, hai người định khi nào thì cho mọi người biết tin bất ngờ đấy?"

"Chuyện này anh ấy có nhắc đến, nhưng mà em cảm thấy không cần vội vàng làm gì...", Hạ Dĩ Hàm thoáng thất thần rồi lại đùa, "Chị xem, chị với anh Thư Bạch vừa kết hôn xong em với anh ấy lại công khai, có phải là quá chấn động không?"

Giang Thần phì cười, "Cũng phải, công chúng chắc không chịu nổi mất."

Lời vừa dứt, cửa phòng trang điểm bị đẩy ra, một cô gái trẻ bước vào, "Chị Giang Thần, bắt đầu rồi.".

Lúc này, bố của Giang Thần cũng đi vào. Giang Thần liếc Hạ Dĩ Hàm một cái, Hạ Dĩ Hàm liền tặng cho cô một ánh mắt trấn an. Giang Thần hít một hơi thật sâu rồi khoác tay lên khuỷu tay bố, chậm rãi đi ra ngoài.

Hạ Dĩ Hàm đi theo sau, cùng Giang Thần đi tới đầu thảm đỏ. Cô ngước mắt lên, ngay lập tức có thể nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng ở cuối đường. Anh đứng lệch sang một bên, nhường lại vị trí trung tâm cho vai nam chính Quý Thư Bạch. Anh không chiếm lấy chỗ nổi bật nhưng vẫn vô cùng thu hút ánh nhìn, dáng người cao lớn, gương mặt tuấn tú không lẫn vào đâu được.

Hạ Dĩ Hàm thấy anh nhìn về phía này theo ánh mắt của mọi người, sau đó, ánh mắt anh dừng lại trên một mình cô. Cách một đường thảm đỏ dài, vậy mà ý cười loáng thoáng trong đôi mắt anh vẫn khiến tim cô loạn nhịp. Đây rõ ràng không phải là lễ cưới của họ, nhưng vì sao cô lại có cảm giác trang trọng như chính mình đến cưới anh vậy...

Cô dâu chậm rãi đi về phía chú rể, ánh mắt của mọi người cũng đuổi theo họ. Hôm nay Giang Thần đẹp không gì sánh nổi, gương mặt lại điểm thêm nét rạng ngời của một cô dâu. Ngoài cô dâu, mọi người cũng bị thu hút bởi nàng phù dâu trong bộ váy hồng phấn thướt tha, miệng cười dịu dàng, dáng người yểu điệu, không hề bị phong thái của Giang Thần lấn át.

Cuối cùng, cô dâu cũng được bố đặt tay vào tay chú rể. Hạ Dĩ Hàm lùi sang bên cạnh, đứng kế bên Hoắc Thiệu Hàng.

"Xinh quá!", trong khi ánh mắt của mọi người tập trung vào cặp đôi chính, Hoắc Thiệu Hàng nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Hạ Dĩ Hàm liếc anh một cái, "Anh Hoắc hôm nay cũng rất đẹp trai."

Khóe miệng Hoắc Thiệu Hàng cong lên, nhưng ánh mắt anh thì lại vô cùng nghiêm túc, "Nhưng mà, anh cảm thấy em còn hợp với bộ váy trên người Giang Thần hơn."

Hạ Dĩ Hàm khựng lại, mặt ửng hồng, "Ừm... Ngài phù rể à, nghiêm túc một chút đi."

"Hả? Anh rất nghiêm túc.", ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng vẫn đặt trên gương mặt cô, khiến Hạ Dĩ Hàm mơ hồ cảm thấy nóng.

"Sau này, mình sẽ chọn bộ váy cưới đẹp hơn. Hạ tiểu thư, em thích tổ chức lễ cưới ở đâu?"

Rõ ràng là đang ở lễ cưới của người khác, lại còn là phù rể đang đứng trên sân khấu, sao lại có thể không thèm để ý gì mà thảo luận chuyện này với cô, mặt không đỏ, tim không đập loạn, dường như chẳng e dè đám phóng viên ở dưới.

Hạ Dĩ Hàm lẳng lặng véo anh một cái, trong lòng thoáng căng thẳng, "Anh quyết định là được rồi, đừng có làm loạn nữa."

Hoắc Thiệu Hàng cong khóe môi, "Thế này là đồng ý cưới anh rồi đấy, cô Hạ à, đừng có đổi ý đấy nhé."

"... Mượn gió bẻ măng...", Hạ Dĩ Hàm vờ tức giận trừng mắt nhìn anh.

Hoắc Thiệu Hàng cười, "Ồ, thế có cho bẻ măng không?"

Hạ Dĩ Hàm quay đầu đi không để ý đến anh nữa, nhưng lúc nghiêm túc nhìn về phía Quý Thư Bạch và Giang Thần, đuôi mắt cô lại khẽ cong lên. Cho chứ, ngài Hoắc, anh dám "bẻ măng", em sẽ dám dốc hết sức.