Dịu Dàng Dành Riêng Em

Chương 40: Không dừng lại được




Vốn dĩ Hoắc Thiệu Hàng nghĩ có thể dừng lại như mấy lần trước, nhưng hôm nay, bóng đêm miên man, anh dần không kiềm chế nổi nữa.

Nghê Hạ mặc bộ áo choàng của khách sạn, vì đang ngồi trên đùi anh nên đôi chân thon thả, trắng nõn lộ ra. Cảm xúc nhẵn mịn, trơn bóng, chạm vào là không thể dứt ra nổi.

Nhịp thở của cả hai dần tăng lên. Hoắc Thiệu Hàng đứng thẳng dậy, bế cô trong lòng, giữa lúc triền miên, anh dễ dàng đè cô xuống tấm nệm giường trắng tinh. Ý thức của Nghê Hạ gần như bị rút cạn, nhưng một tia lý trí cuối cùng vẫn nói cho cô biết lúc này sẽ phát sinh chuyện gì. Cô tự hỏi mình, có thể chứ?

Một giây lại một giây trôi qua, Hoắc Thiệu Hàng gần như không thể chống đỡ nổi nữa. Anh gục bên tai cô, hơi thở nóng rực như muốn thiêu đốt cô vậy, "Tiểu Hàm..."

Anh không nói gì thêm, nhưng cô hiểu ý anh. Nghê Hạ im lặng vài giây, như đã hạ quyết tâm, cô duỗi tay ôm chặt lấy eo anh.

Có thể, cô biết là có thể. Cô thích anh, không, là yêu anh, cô biết tâm ý của mình, ngoài anh ra, cô không chọn ai khác.

Có được sự ngầm đồng ý của cô, rốt cuộc Hoắc Thiệu Hàng cũng không kiềm chế nữa...

Một đêm này, là một đêm chân chính thuộc về họ. Ngọt ngào triền miên, tình cảm dạt dào, mãnh liệt nhấn chìm hai người...

Trưa ngày hôm sau, Nghê Hạ mới mơ màng tỉnh lại. Chỉ hơi cựa quậy một chút mà cô đã cảm thấy khó chịu. Cô hơi nhíu mày nhìn về bên kia giường, chỗ anh nằm vẫn còn ấm, nhưng người thì không thấy đâu.

Nghê Hạ ngồi dậy, nghe thấy Hoắc Thiệu Hàng đang thấp giọng dặn dò gì đó ngoài phòng khách. Âm thanh ngày càng gần, Nghê Hạ giật mình nhanh chóng giả vờ ngủ.

Hoắc Thiệu Hàng càng đi càng gần, Nghê Hạ cảm nhận được anh nằm xuống bên cạnh cô, một tay ôm qua eo cô, kéo cô vào lòng mình.

Động tác nhẹ nhàng nhưng lại tác động vào chỗ đang không khỏe của Nghê Hạ, cô không nhịn được rên lên một tiếng, khiến Hoắc Thiệu Hàng dừng ngay lại.

"Anh xin lỗi.", giọng anh thật sự mang theo vẻ áy náy.

Nghê Hạ mở mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Đau lắm à?", Hoắc Thiệu Hàng dịu dàng nói, "Tại anh, không để ý đến em..."

Anh vừa nói như vậy đã khiến Nghê Hạ ngay lập tức nhớ lại trận cuồng phong hôm qua. Hơn nữa, tối qua xong, đến sáng sớm nay anh lại lôi cô dậy khỏi giấc ngủ, bằng không cô cũng không đến mức ngủ thẳng đến tận trưa thế này...

Nghê Hạ cúi gằm đầu, rầu rĩ nói, "Đúng đấy, tại anh."

Hoắc Thiệu Hàng vuốt tóc cô, "Lần sau anh sẽ khống chế một chút, được không?"

Nghê Hạ nghẹn họng, câu hỏi kiểu như thế, trả lời hay không đây?...

Hai người ôm nhau nằm yên, một lúc sau, Nghê Hạ mới phát hiện ra, anh đã mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản, còn cô, một mảnh vải che thân cũng không có. Tuy đã tiếp xúc một cách nguyên thủy nhất, nhưng bảo cô không kiêng dè gì trước mặt anh, cô vẫn không làm được. Vì thế cách tốt nhất là cô nằm lì trong lòng anh, che hết những chỗ cần che lại.

Nhưng như vậy, Hoắc Thiệu Hàng lại thành người không biết phải làm sao. Trong lòng bàn tay, da thịt mịn màng như lụa, ôm ấp mĩ nhân, chỉ là anh không nỡ "động thủ" với cô.

Nghê Hạ khẽ nhúc nhích điều chỉnh vị trí trong lòng anh, vô tình chạm phải chỗ nào đó của anh, cô đơ người ngay lập tức, đưa mắt lên nhìn anh.

Hoắc Thiệu Hàng cong môi cười khổ, "Đừng nhúc nhích."

Nghê Hạ chớp chớp mắt, dứt khoát đẩy anh ra ngoài, sau đó kéo chăn bọc kín mình, giọng nói rầu rĩ từ trong chăn truyền ra, "Anh bảo là thôi rồi cơ mà..."

"Ừ, anh đã nói sẽ tha cho em, nhưng em lại cứ như vậy, chắc là anh phải nuốt lời đấy."

"Em làm sao? Em chưa làm gì nhé."

Hoắc Thiệu Hàng bật cười, đúng là cô chưa làm gì cả, nhưng khổ nỗi, hiện giờ nhất cử nhất động của cô đều như một loại mời mọc vô cùng khó cưỡng.

Im lặng một lát, Nghê Hạ thò đầu ra khỏi chăn, "Em đói."

"Anh biết, anh gọi cơm rồi."

"Ừm... Thế anh đi ra ngoài đi, em mặc quần áo rồi mình ăn cơm."

Hoắc Thiệu Hàng cười như không cười với cô, "Anh không ở đây được à?"

Nghê Hạ nhìn anh chằm chằm, "Không được."

Thấy Hoắc Thiệu Hàng không có vẻ định đi, Nghê Hạ nhất quyết quấn chăn thật chặt. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Nghê Hạ thở phào nhẹ nhõm, "Thôi, anh ra mở cửa đi."

Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, cuối cùng cũng chịu đứng dậy đi ra khỏi phòng. Nghê Hạ thấy anh đi rồi liền vội vàng chồm dậy, cầm quần áo nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Rửa mặt xong, ra tới nơi đã ngửi ngay thấy mùi thơm, Nghê Hạ bước đến cạnh bàn ăn, nhìn cả đống đồ ăn ngon mà không kiềm chế nổi.

Hoắc Thiệu Hàng ngồi xuống cạnh cô, lại đưa điện thoại cho cô, "Lúc em còn đang ngủ, quản lý của em gọi điện đến."

"Hả? Chị ấy bảo gì?"

"Cô ấy hỏi em đâu, sao không có trong phòng."

Nghê Hạ khựng lại, "Sau đó?"

"Sau đó anh liền ngắt lời cô ấy, bảo em đang ở phòng anh."

"..."

"Cô ấy nhờ anh nói với em, 5 giờ chiều bay, 3 giờ cô ấy sẽ tới đón em.", Hoắc Thiệu Hàng thong thả nói.

Nghê Hạ, "... Ok."

Ăn xong bữa trưa, hai người ở lại trong phòng nghỉ ngơi. Lúc gần ba giờ, Cảnh Tố gọi điện tới bảo cô về phòng mình, chờ chị ở bên đó.

Hoắc Thiệu Hàng đứng dậy đưa cô ra cửa, lại không quên quan tâm một câu, "Còn thấy khó chịu không?"

Nghê Hạ thoáng lảo đảo, "...Không ạ."

"Ừm, vậy mai gặp.", Hoắc Thiệu Hàng cúi người hôn khẽ một cái lên môi cô, "Đi đường cẩn thận."

Nghê Hạ cười, "Dạ."

Hành trình tiếp theo của Nghê Hạ là đi tuyên truyền cho phim điện ảnh trên mấy thành phố. Khoảng thời gian này là lúc mà cô và Hoắc Thiệu Hàng có thể bên nhau nhiều nhất, ban ngày cùng nhau làm việc, tối về có thể ôm nhau ngủ.

Mấy ngày qua, có một chuyện khiến Nghê Hạ cực kỳ kinh ngạc.

Sau khi trailer của chương trình ở Trường Sa được đăng tải, trên Weibo lập tức xuất hiện rất nhiều ảnh động của cô, ví dụ như vẻ mặt của cô lúc giải thích phản ứng hóa học, ví dụ như màn tính nhẩm chỉ trong bốn năm giây, hoặc như màn đọc thuộc bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học...

Cả Nghê Hạ và Cảnh Tố đều không ngờ, chuyện này lại khiến Nghê Hạ được yêu thích hơn.

"Vãi thật, cứ tưởng là bình hoa, ai dè lại học hành trâu bò như thế!"

"Cái qủy gì vậy, tính còn nhanh hơn cả MC bấm máy tính, thật hay giả thế?!"

"Tự dưng lại thấy đáng yêu dã man ý, cứ im im đứng một bên, vừa thở ra một câu là lập tức khiến mọi người kinh ngạc ~"

"Tại sao một nghệ sĩ lại biết mấy thứ đấy, phong cách không bình thường đâu nhé..."

"Theo như người thạo tin tiết lộ, chỉ số thông minh của Nghê Hạ cực cao, quá đỉnh!!!!"

"Nghê Hạ siêu quá, em phải follow chị mới được!"

"Đã quay đầu thành fan!!! Hóng đến ngày chiếu quá!!!!!"

...

Nghê Hạ đọc một lượt bình luận, sau đó quay sang nhìn Cảnh Tố, "Người thạo tin tiết lộ, chỉ số thông minh của em rất cao ư? Người thạo tin nào đấy?"

Cảnh Tố thẹn thùng cười, "Là chị để lộ ra đấy. Dù sao thì chuyện này đối với em là chỉ có lợi không có hại, bây giờ á, mọi người đều thích vừa giỏi vừa đẹp, vừa xinh vừa thông minh lại càng nổi tiếng trong giới giải trí ~"

"..."

Đợt tuyên truyền phim kết thúc, Nghê Hạ về Thượng Hải, còn Hoắc Thiệu Hàng thì đi Bắc Kinh.

Về đến nhà, Nghê Hạ thư thái hẳn. Mấy ngày hôm nay cứ bay tới bay lui, lượng công việc đúng là quá nhiều. Một lần được về nhà, cô tẩy trang, thay bộ quần áo thoải mái, rồi chui thẳng vào ổ chăn ngủ một giấc.

Ngày kia Mê Thành sẽ được công chiếu trên toàn quốc, ngay ngày đầu tiên mở bán vé đã có rất đông khán giả lao đến tranh mua.

Trước đó một ngày, Nghê Hạ theo Cảnh Tố đến công ty.

Công ty giải trí Tư Vũ vốn chỉ có thể xem là công ty giải trí hạng ba, nhưng mấy năm trước đào tạo được một nghệ sĩ vừa biết hát vừa biết diễn tên Quan Hi nên dần được mọi người để ý tới, mấy năm nay phát triển cũng đã nâng đỡ được khá nhiều ca sĩ, nghệ sĩ, dần dần leo lên hạng nhất.

Trước kia Nghê Hạ chỉ là một nhân vật có cũng được mà không có cũng xong trong công ty, mà Cảnh Tố cũng là một quản lý mới vào nghề, thế nên cả hai chẳng mấy được công ty chú ý. Thế nhưng, từ khi Nghê Hạ ngày ngày độc chiếm hotsearch Weibo, từng bước nổi danh qua Mê Thành và gameshow truyền hình, ban quản lý công ty đã đưa cô vào diện đối tượng được đặc biệt chú ý.

"Chị Nghê Hạ!", Nghê Hạ và Cảnh Tố vừa định vào thang máy thì có người gọi tên cô. Nghê Hạ xoay người sang, thì thấy một cô gái xinh đẹp đang chạy về phía mình.

"Chị Nghê Hạ, chị còn nhớ em không?"

Nghê Hạ trầm tư một lát rồi nói, "Đường Kỳ."

Một trong bốn nữ diễn viên tới thử vai cho Đế Hoàng Huyết, sao cô nàng lại ở đây?

"Chị vẫn nhớ em, thích quá, em còn tưởng chị quên em chắc rồi.", Đường Kỳ trưng ra vẻ mặt sung sướng của fangirl, "Chị Nghê hạ, có thể gặp chị ở công ty thật quá là sung sướng, em đến một thời gian rồi mà cứ ngóng xem bao giờ chị quay về công ty."

"Em... cũng ở công ty này sao?"

"Vâng, em mới ký hợp đồng, biết chị thuộc công ty này, em muốn làm đàn em của chị cho nên chọn sang đây.", Đường Kỳ nói một cách rất hào hứng.

Đường Kỳ nhiệt tình như vậy khiến Nghê Hạ có phần không thích ứng kịp, "Tại sao em nhất định phải làm đàn em của chị?"

"Vì em thích chị lắm, em mong chờ phim của chị lắm đấy."

"... Cảm ơn em."

"Nghê Hạ, muộn rồi, tạm thời đừng nói chuyện nữa.", Cảnh Tố gật đầu với Đường Kỳ rồi nói.

Đường Kỳ hiểu, "À, vâng, em không quấy rầy chị nữa. Chị Nghê Hạ, hi vọng sau này chị em mình có cơ hội hợp tác."

"Ừ, cố lên.", Nghê Hạ khẽ cười.

Nói xong, Nghê Hạ cùng Cảnh Tố liền đi vào thang máy.

Tổng giám đốc của Tư Vũ là Vương Quảng Dư, nhìn thấy Nghê Hạ đến, ông ta liền tươi cười ra đón, "Nghê Hạ đấy à, cô đến rồi."

"Tổng giám đốc Vương."

"Ngồi đi, ngồi đi, ngồi đi. Cảnh Tố, cô cũng ngồi đi."

Cảnh Tố nhướng mày, quả nhiên làm quản lý cho nghệ sĩ nổi tiếng có khác. Ngẫm lại trước kia, ai cũng có thể khinh thường chị, mà Vương Quảng Dư còn chẳng biết chị là ai.

"Lần này ông gọi tôi đến là có việc gì sao?"

"Nghê Hạ, chúng ta nói nhanh gọn nhé. Tiếp sau đây, công ty sẽ phát triển cô thành đối tượng trọng điểm, thế nên sẽ nhận vai diễn, quảng cáo cho cô.", Vương Quảng Dư lại nói, "Phải rồi, còn có chuyện này chưa kịp báo với Cảnh Tố. Lần này Evili muốn mời cô làm người đại diện nhãn hàng, công ty đã nhận lời rồi."

"Evili?", Nghê Hạ im lặng một lát rồi nói, "Nhãn hàng của Pháp, mấy năm gần đây đang rất được ưa chuộng trong nước ư?"

"Đúng vậy, toàn là tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng Yuka. Những người đại diện trước đó đều là những nghệ sĩ lớn, hình như có cả Giang Thần đấy."

"Nhưng mà, ông nói rõ xem! Tôi sao?", Nghê Hạ nhíu mày. Phim của riêng cô còn chưa được chiếu, cô tự nhận là mình không thể đạt đến đẳng cấp ảnh hậu như Giang Thần, tại sao đối phương lại chọn cô?

"Cái này thì tôi cũng không biết. Nghe nói quý này ra sản phẩm cả nam cả nữ, đại diện bên nam là Hoắc Thiệu Hàng, bên nữ chỉ đích danh cô."

"Hả?", Nghê Hạ ngẩn người, "Hoắc Thiệu Hàng ư?"

"Phải, thế nên tôi mới nói quảng cáo này là một cơ hội cực tốt, không chỉ có thể khiến địa vị của cô tăng lên, lại có thể hợp tác với Hoắc Thiệu Hàng. Cô nghĩ mà xem, nữ nghệ sĩ nào mà không muốn có chút thân quen với Hoắc Thiệu Hàng chứ.", Vương Quảng Dư đắc ý nói, còn dòng suy nghĩ của Nghê Hạ thì lại trôi đi xa.

Công việc ở Bắc Kinh của Hoắc Thiệu Hàng vẫn chưa kết thúc, sau khi tuyên truyền phim xong là anh phải về Bắc Kinh ngay. Trước khi đi, anh có nói, "Thật là muốn nghĩ cách đưa em đến Bắc Kinh quá."

Lúc ấy Nghê Hạ còn cười anh nghĩ vẩn vơ, kết quả thì sao, mới có mấy ngày, vậy mà anh lại có thể đặt cô vào vị trí người đại diện...

Lấy việc công làm việc riêng, thủ đoạn cao siêu thật.