Dịu Dàng Dành Riêng Em

Chương 30: Bị thương trên phim trường




Đến tận khi về tới khách sạn, Nghê Hạ vẫn chưa hồi phục lại được tinh thần. Cô ngã nhào xuống giường, câu nói cuối cùng của Hoắc Thiệu Hàng cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Làm bạn gái anh...

Bạn gái...

Bạn gái?!

Nghê Hạ kêu rên một tiếng, sao vừa nãy cổ họng cô nghẹn cứng lại, tốt xấu gì cô cũng nên đáp lại chứ.

Có điều, cũng may là Hoắc Thiệu Hàng không nói gì thêm, anh vẫn nhìn cô như lúc bình thường, rồi anh bảo anh có thể chờ câu trả lời của cô. Sau đó, cô cứ thế đờ đẫn xuống xe.

Nghê Hạ che mắt lại, nhất định lúc đó trông cô đần thối ra cho mà xem.

Tắm rửa xong, nằm một lúc lâu mà vẫn không ngủ được, bất đắc dĩ, cô đành phải lôi di động ra lướt Weibo. Cô theo dõi một số trang và vài blog giải trí, vì thế thường xuyên có thể xem được những tin tức hay ho của các nghệ sĩ.

Lúc lướt đến trang của giải trí Tân X, hình bóng quen thuộc ngay lập tức khiến cô dừng ngón tay lại. Nghê Hạ nhìn dòng chữ phía trên ảnh trước, tối muộn, Hoắc Thiệu Hàng xuất hiện ở sân bay Hồng Kiều, Thượng Hải, được biết là đến Bắc Kinh quay phim mới...

Cô nhấn mở hình ảnh, chín bức ảnh, mỗi bức chụp ở một góc độ khác nhau, anh đi trên đường, anh ký tên cho fan, anh đứng ở cổng kiểm tra an ninh...

Thì ra anh bận rộn như vậy, vừa về Thượng Hải đã lại đến Bắc Kinh luôn. Vậy mà có một chút thời gian rảnh, anh vẫn tranh thủ đến Hoành Điếm, cuối cùng chỉ vì để ăn một bữa cơm với cô.

Nghê Hạ không diễn tả nổi cảm giác trong lòng, áy náy, xót xa, còn có cả nỗi vui sướng nữa, tất cả hòa chung rồi lên men thành một hũ mật ngọt ngào.

Cô lấy di động ra định nhắn cho anh một cái tin, nhưng lại nghĩ, có lẽ hiện giờ anh đang trên máy bay, chắc là tắt máy rồi.

Nghê Hạ bỏ di động xuống, trên mặt hiện lên nụ cười mà chính cô cũng không phát hiện ra.

"Đinh ~", tiếng chuông báo tin nhắn. Nghê Hạ ngẩn ra, vội cầm lên xem.

Ngủ đi, ngủ ngon nhé ---- Hoắc Thiệu Hàng

Chỉ mấy chữ ngắn ngủn, cô đọc đi đọc lại vài lần, sau đó mới soạn một tin trả lời: Anh cũng thế nhé, ngồi máy bay nhớ ngủ bù đấy, ngủ ngon.

Một phút sau, anh đáp một từ "Được!"

Nghê Hạ hơi cong khóe môi, đặt di động xuống. Lần này, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lại một tháng qua đi, Nghê Hạ vẫn loanh quanh suốt ở Hoành Điếm, ngoài đóng phim vẫn chỉ là đóng phim. Còn Hoắc Thiệu Hàng thì đang quay ở Bắc Kinh. Hai người chẳng có thời gian gặp nhau.

Thế nhưng, gần như ngày nào anh cũng gọi điện cho cô. Cảnh Tố nói, anh hỏi chị ấy lịch quay của cô, để gọi vào những lúc cô không bận diễn.

Nghê Hạ cũng thường xuyên nhận được bưu phẩm, đồ ăn vặt, mấy thứ hữu dụng dùng trên phim trường. Anh luôn dùng những chuyện đơn giản đó mà đem đến cho cô rất nhiều sự bất ngờ.

"Nghê Hạ, lại đây chuẩn bị nào."

"Ok."

Nhân viên đoàn phim thông báo xong liền đi ra, người ở đầu bên kia hỏi, "Bắt đầu à?"

"Vâng, em phải đi đây."

"Đi đi, tối anh gọi điện cho em.", Hoắc Thiệu Hàng nói.

"Vâng... Anh, anh chú ý nghỉ ngơi nhé."

"Ừ."

Nghê Hạ cất di động, đi về phía dựng cảnh quay.

Cảnh quay lần này diễn ra ở ngoại ô, là cảnh của cô, Tống Đình, và một đám sát thủ.

Cảnh cưỡi ngựa lao đi thật đã có diễn viên đóng thế, nhưng cảnh quay gần thì vẫn yêu cầu diễn viên phải tự làm.

Trước giờ Nghê Hạ chưa từng cưỡi ngựa, thế nên khó tránh khỏi có chút căng thẳng.

"Cô đừng lo, con ngựa này hiền lắm.", Tống Đình đã nhảy lên một con ngựa, thấy Nghê Hạ có vẻ chần chừ, anh ta bèn lên tiếng động viên.

Nghê Hạ gật đầu, "Nhìn thì có vẻ đúng thế thật."

Người điều khiển ngựa đến dạy Nghê Hạ một số kĩ năng cưỡi ngựa, sau đó đỡ cô lên yên. Nghê Hạ và Tống Đình cưỡi hai con ngựa chạy song song nhau. Hai người nhân viên của đoàn nắm dây cương đi ở phía trước, sau khi thử vài vòng, Nghê Hạ cảm thấy khá thoải mái, đúng là con ngựa rất ngoan.

"Được rồi, mấy cậu kia đi ra đi. Nghê Hạ, Tống Đình, hai người chuẩn bị xong chưa?", đạo diễn đứng cách đó không xa dùng bộ đàm gọi.

"Ổn rồi."

"Được, chuẩn bị máy."

Nghê Hạ dùng chân nhẹ nhàng thúc vào bụng con ngựa, "Hey!"

Con ngựa đi từ từ, sau đó dần tăng tốc. Máy quay đặt cách đó không xa, Nghê Hạ bắt đầu nhập vai, gương mặt thể hiện biểu cảm đặc trưng của nữ chính.

"Tiểu Bạch, có thể cắt đuôi những tên đó không?", Nghê Hạ lớn tiếng nói.

Trong vai Tô Diệp Bạch, Tống Đình làm mặt lạnh, giọng điệu bình thản, "Chắc là có thể, nhưng võ công của bọn chúng không hề kém."

"Được, không cắt được cũng không sao, xử lý trực tiếp luôn!"

"... Được.", từ trước đến nay, Tô Diệp Bạch luôn nghe lời Lâu Kiều Dật, nàng nói gì thì là như thế, nàng bảo giết người, phóng hỏa, hắn cũng sẽ làm theo.

Nghê Hạ nghe thấy Tống Đình đáp thì nhếch môi cười, mà con ngựa dưới thân vẫn chạy không ngừng.

"Cắt! Dừng ngựa lại, đổi sang một đoạn thoại khác!", đạo diễn chỉ huy.

Nghê Hạ nghe thấy tiếng đạo diễn, cô làm theo lời người hướng dẫn vừa nói, thực hiện động tác để ngựa giảm tốc độ. Thế nhưng...

Sau lưng Nghê Hạ đổ một lớp mồ hôi lạnh. Không đúng, tại sao nó không giảm tốc, mà lại càng lúc càng chạy nhanh vậy?!

"Nghê Hạ!", cô nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Tống Đình ở phía sau. Cô muốn quay đầu lại, nhưng vừa động đậy liền không giữ được thăng bằng. Tại sao con ngựa không dừng lại vậy!

Ngựa chạy quá nhanh, cuối cùng Nghê Hạ không còn cách nào khác, đành nằm rạp xuống ôm chặt cổ con ngựa mới có thể không bị nó hất xuống.

"Sao lại thế này?!", Phạm Khuê Ân trợn to hai mắt, "Huấn luyện viên!!! Người phụ trách đâu? Mau chạy ra khống chế con ngựa đi!"

Tất cả nhân viên trong đoàn đều vô cùng sốt ruột, họ đứng hết cả dậy nhìn về phía bên đó.

Nhân viên phụ trách đã chạy về phía Nghê Hạ ngay lúc phát hiện ra điểm khác thường, nhưng con ngựa chạy quá nhanh, trong chốc lát họ không thể làm gì được.

Nghê Hạ cảm thấy mình bị xóc đến mức sắp nôn hết ra rồi, cả người như bị chia năm xẻ bảy. Cô cố gắng ôm chặt cổ ngựa đợi người đến cứu, sau đó con ngựa hoàn toàn mất kiểm soát, cô dần không giữ được nữa rồi.

Đột nhiên, con ngựa hí lên một tiếng dài, sau đó nhảy chồm lên. Trong nháy mắt, Nghê Hạ bị hất mạnh khỏi lưng ngựa, rơi xuống đất ngay trước mắt mọi người.

"Nghê Hạ!!!"

"Nghê Hạ!"

...

"Người đâu?", sau khi nhận được tin báo, Hạ Tông Nguyên sợ hết hồn vía, ông vội vàng rời khách sạn đến phim trường, vừa nhìn thấy Phạm Khuê Ân đã xổ cả một tràng câu hỏi.

"Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Không đảm bảo được an toàn cho diễn viên, ngựa có vấn đề mà cũng không biết!", Hạ Tông Nguyên luôn tỏ ra một mặt nho nhã, lễ độ, với ai cũng rất ôn hoà, đây là lần đầu tiên mọi người thấy ông tức giận đến mất khống chế như vậy. Kết quả là, mọi người đều sững sờ.

Phó đạo diễn thấy không ai dám trả lời bèn xấu hổ bước ra, "Thầy Hạ, nhân viên phụ trách ngựa nói hôm nay thật sự là chuyện ngoài ý muốn, thì ra con ngựa đấy ăn nhầm phải thức ăn hỏng, cho nên mới..."

"Thế là xong?! Người ta đã bị thương rồi, các cậu phải chịu trách nhiệm!"

"Dạ, dạ, dạ, chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm trước diễn viên!"

Hạ Tông Nguyên lo lắng đến nhíu mày, "Nghê Hạ đâu, rốt cuộc bị thương thế nào?"

Phạm Khuê Ân nói, "Thầy Hạ, Nghê Hạ đã được đưa vào bệnh viên rồi."

"Bệnh viện nào?"

Phạm Khuê Ân báo địa chỉ, sau đó Hạ Tông Nguyên ngay lập tức vội vàng rời đi.

Hạ Tông Nguyên đi rồi, phó đạo diễn mới dám thở một hơi, "Tôi không biết thì ra lúc nóng giận thầy Hạ lại đáng sợ như vậy."

Đám nhân viên của đoàn cũng vẫn còn sợ, "Nhưng mà, sao thầy Hạ lại giận thế nhỉ? Sao tôi không biết Nghê Hạ với thầy Hạ lại có quan hệ tốt đến thế cơ?"

Phạm Khuê Ân nhíu mày, dựa vào sự hiểu biết của anh ta với Hạ Tông Nguyên, phản ứng của ông ngày hôm nay hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta. Nếu nói chỉ đơn thuần là tiền bối quan tâm hậu bối thì cũng cực kỳ quá mức, không hợp với tính cách của Hạ Tông Nguyên. Anh ta cẩn thận suy nghĩ, hình như bắt đầu từ khi Hạ Tông Nguyên nhập đoàn, diễn viên mà ông quan tâm nhất là Nghê Hạ, còn thường xuyên hỏi anh ta tình hình của cô nữa...

...

Lúc Nghê Hạ mở mắt, thứ đập vào tầm mắt cô đầu tiên là một khoảng trắng xóa.

"Tiểu Hàm, con tỉnh rồi à?", có người cầm tay cô, giọng nói đầy vẻ lo lắng.

Nghê Hạ nhìn về phía người đó, "Sao bố lại ở đây?"

"Con bị thương thành ra thế này, bố có thể không tới được sao?", Hạ Tông Nguyên trầm giọng nói.

Nghê Hạ nhíu mày, nhìn về phía cẳng chân bị treo lên ở đuôi giường, "Chân tôi bị làm sao thế?"

"Gãy xương, phải hơn một tháng mới lành được."

"Hả?", Nghê Hạ ủ rũ, "Thế thì tôi đóng phim thế nào được."

"Còn muốn đóng phim gì nữa, bây giờ con nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho bố, đừng làm gì cả. Ngã từ trên ngựa xuống, gãy chân với chấn động não nhẹ là may lắm rồi đấy."

"... Thế bên đoàn phim phải làm thế nào?"

"Đạo diễn Phạm vừa đến đây thăm con, lúc đấy con vẫn chưa tỉnh. Nhân viên phụ trách ngựa cũng bị phạt rồi. Tóm lại... bây giờ con chỉ cần tĩnh dưỡng thôi, không phải suy nghĩ những chuyện khác."

Nghê Hạ hơi đau đầu, "Quản lý của tôi đâu?"

"Ra ngoài mua cơm tối cho con."

Nghê Hạ "ừm" một tiếng, rồi nhìn về phía Hạ Tông Nguyên nói, "Thế bố cũng về nghỉ sớm đi, ở đây có Cảnh Tố rồi, tôi không sao đâu."

"Bố ở đây với con."

"Đừng, để cho người khác nhìn thấy lại không biết phải giải thích thế nào, bố về trước đi."

"Nhưng mà..."

"Được rồi, cùng lắm thì mai bố lại đến thăm tôi chứ gì.", Nghê Hạ bất đắc dĩ nói.

Hạ Tông Nguyên ngây ra, thầm vui sướng, "Vậy được, mai bố lại đến thăm con, con muốn ăn gì cứ bảo bố, bố mang đến cho con."

"Ừm.", Nghê Hạ rầu rĩ đáp.

Hạ Tông Nguyên vừa đi ra thì Cảnh Tố về.

"Em tỉnh rồi à? Thế nào, cảm thấy thế nào rồi?"

"Chân tàn rồi, chị nói xem.", Nghê Hạ uể oải nói.

Cảnh Tố như vẫn còn chưa hết hoảng, "Nhưng mà không quá nghiêm trọng, khoảng một tháng là ổn rồi, nếu mà phải nằm đây hai ba tháng thì không biết thế nào nữa."

"Phía đạo diễn Phạm..."

"Hết cách, chỉ có thể quay cảnh riêng lẻ của những người khác trước, của em thì để một tháng nữa tính tiếp."

"Được rồi."

"À mà này, thầy Hạ đâu?"

"Đi rồi."

Cảnh Tố đặt suất cơm xuống, "Thầy Hạ quan tâm đến hậu bối thật đấy, em bị thương, thầy ấy còn dặn chị phải chăm sóc em cho tốt nữa cơ."

Nghê Hạ mím môi, "Ừ."

"Chị đỡ em dậy, ăn một chút đi.", Cảnh Tố giúp cô nâng giường lên, "À đúng rồi, vừa nãy Hoắc Thiệu Hàng gọi điện đến."

Nghê Hạ sửng sốt, "Chị nói gì rồi?"

"Còn có thể nói cái gì chứ, đương nhiên là kể với anh ấy, suýt chút nữa em bị ngựa giẫm bẹp người, giờ đang nằm bất động trong bệnh viện rồi."

Nghê Hạ xị mặt, "Chị nói nghiêm trọng hóa lên làm gì, em chỉ bị gãy xương thôi mà!"

"Gãy xương? Em còn bị chấn động não nữa đấy, tuy là nhẹ thôi, nhưng mà cũng cực kỳ đáng sợ đấy được chưa?!", Cảnh Tố liếc xéo cô, "Mà á, chẳng phải em với anh ấy đang yêu nhau sao, chuyện này anh ấy không được biết à?"

"Cảnh Tố, em với anh ấy chưa đến bước đấy, với lại anh ấy còn phải làm việc, không cần thiết quấy rầy anh ấy."

"Chưa đến bước đấy thì cũng sắp rồi, em tưởng chị ngu à!", Cảnh Tố nói, "Thôi được rồi, em ăn cơm trước đi, chuyện tiếp theo để chị xử lý, em bị thương mà chị còn chưa yêu cầu bồi thường đâu đấy."

"..."