Dịu Dàng Dành Riêng Anh

Chương 31




Editor: Mộ

Từ trên tầng hai của căn biệt thự, Đỗ Cửu Trăn nhìn thấy một đám người đang đánh nhau.

Bóng tối bao trùm khiến cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Đến tận lúc Trần Hằng xoay người lại cô mới thấy rõ những đường nét trên gương mặt anh.

Chắc chắn anh ấy đến đây tìm cô.

Dù Đỗ Cửu Trăn biết thực lực của anh rất mạnh nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

Anh chỉ có một mình còn đối phương thì có rất nhiều người. Cho dù anh có mạnh mẽ đến đâu cũng khó lòng chống lại được.

Cô sợ anh sẽ xảy ra chuyện.

Editor: Mộ

Đỗ Cửu Trăn chạy xuống cầu thang nhưng cô chưa ra đến cửa đã bị người nhà họ Dịch chặn lại.

Một đám vệ sĩ như chó giữ cửa.

Một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu, sau khi trở về cô nhất định sẽ học võ phòng thân để không thể dựa dẫm vào bất cứ ai. Ít nhất trong những tình huống như thế này cô không cần đứng yên một chỗ mà lo lắng.

Năm phút trôi qua cô vẫn không thể ra khỏi căn biệt thự.

Đỗ Cửu Trăn cực kỳ sốt ruột.

Đột nhiên những tiếng động ở bên ngoài vụt tắt, không gian yên tĩnh trở lại, cô không thể nghe được bất cứ âm thanh nào.

Đỗ Cửu Trăn bỗng nhiên hoảng sợ, cố sức nhìn thẳng về phía trước nhưng cô không thấy bóng dáng của anh nữa.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đỗ Cửu Trăn siết chặt góc áo của tên bảo vệ, nghiến răng nghiến lợi đẩy hắn ra và xông ra ngoài.

Vào lúc đó, một tia sáng chói lóa vụt lên khiến tầm nhìn của cô trở lại bình thường.

Cô thấy có rất nhiều người trong đó có cả Đỗ Khánh Canh.

Đứa cháu gái quý báu nhất của ông mất tính nên ông cụ đã đích thân đi tìm. Cho dù bây giờ đã là nửa đêm, công tác tìm kiếm vô cùng khó khăn nhưng vì đi theo Trần Hằng nên bọn họ mới tìm ra nhanh như thế.

Có điều bọn họ đã đến muộn một bước.

Trần Hằng lăn xuống sườn núi và đập thẳng vào một tảng đá lớn nên mới không ngã xuống vực nhưng anh đã bất tỉnh nhân sự.

Anh nằm trên nền đá lởm chởm, quần áo bê bết máu.

Dáng vẻ lúc ấy vô cùng đáng sợ.

Khoảnh khắc Đỗ Cửu Trăn nhìn thấy anh, có một bàn tay vô hình đã bóp nát trái tim cô.

Cô không thể đứng vững, suýt chút nữa thì sụp đổ.

….

Phòng chăm sóc đặc biệt ICU – Bệnh Viện X

Đỗ Khánh Canh từ ngoài cửa bước vào. Ông nhìn Trần Hằng đang nằm trên giường, sau đó lại chuyển tầm nhìn lên người Đỗ Cửu Trăn.

Cô đã ở đây suốt một ngày một đêm.

Đêm qua lúc bọn họ đưa anh vào phòng cấp cứu, Đỗ Cửu Trăn luôn túc trực bên ngoài.

Ban đầu cô ấy đứng im tại chỗ và không có bất cứ phản ứng nào. Một lát sau cô bắt đầu khóc.

Cô khóc không thành tiếng nhưng nước mắt không thể ngừng rơi.

Tất cả mọi người đều rất đau lòng nhưng không ai dám tiến lên an ủi cô ấy.

Năm tiếng đồng hồ trôi qua.

Bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu và nói với bọn họ anh bị thương rất nghiêm trọng.

Nếu kẻ đó ra tay mạnh hơn chút nữa thì não bộ của bệnh nhân sẽ bị tổn thương nặng nề. Tình huống xấu nhất là anh có thể mất mạng còn nhẹ thì sẽ bại liệt suốt đời.

May mắn thay, mặc dù thanh sắt đã đánh trúng vị trí nguy hiểm nhưng lúc ấy gã ta đã cạn kiệt sức lực.

Sau khi bọn họ kiểm tra thì phát hiện anh từng có một vết thương ở vị trí đó.

Một lực mới tác động lên vết thương cũ khiến anh hôn mê bất tỉnh.

Ngoài ra cơ thể của anh có rất nhiều vết thương ngoài da nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Sau khi điều trị tại khoa cấp cứu, tình trạng của anh đã ổn định hơn nên bác sĩ đã chuyển anh đến phòng chăm sóc đặc biệt – ICU để tiếp tục theo dõi. Bọn họ không dám đảm bảo khi nào anh sẽ tỉnh lại.

Đỗ Cửu Trăn đã yêu cầu một phòng bệnh riêng.

Sau khi anh chuyển phòng bệnh, Đỗ Cửu Trăn luôn túc trực bên cạnh anh.

“Lần trước cháu bảo sẽ dẫn một người đến gặp ông. Là cậu ta sao?”

Rõ ràng Đỗ Khánh Canh đang hỏi nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.

Lần trước Đỗ Cửu Trăn đã nhắc về chuyện gặp mặt, đúng lúc ấy ông có việc, tạm thời phải ra ngoài nên chưa gặp được người đó.

Lúc ấy ông cũng không nghĩ nhiều.

“Đợi cậu ấy tỉnh lại có cơ hội thì uống với với ông vài chén rượu.” Đỗ Khánh Canh thở dài.

Ông ấy không ngờ Hoắc Hành Niên vẫn còn sống.

Bỗng nhiên có rất nhiều cảm xúc chảy trong lòng ông ấy nhưng ông ấy lại càng thương đứa cháu gái của mình hơn.

Cháu gái của ông được ông nâng niu từ nhỏ. Ông rất thích Hoắc Hành Niên nên khi đó cũng nghĩ cách để tác thành cho bọn họ.

Sẽ có một ngày ông không còn trên đời này nữa, ông không yên tâm để lại Cửu Trăn một mình.

Ông phải tìm một người có thể tin tưởng để giao con bé cho người đó.

Hoắc Hành Niên là đứa nhỏ khiến ông hài lòng nhất.

Sau khi anh xảy ra chuyện, ông ấy chỉ lo lắng không còn ai có thể làm chỗ dựa cho cháu gái ông nữa.

Bây giờ anh đột nhiên xuất hiện đã khiến ông thở phào nhẹ nhõm.

“Cháu nghỉ ngơi đi.” Đỗ Khánh Canh vỗ vai Đỗ Cửu Trăn, ông đau lòng khuyên nhủ: “Ông sẽ sắp xếp người khác đến trông nom thằng bé.”

Cô bị người ta bắt cóc, ông ấy không biết cô có bị dọa sợ hay không thế mà bây giờ cô không chịu ngủ cứ nhất quyết canh giữ ở đây.

Cho dù thân thể của cô có làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi.

“Ông nội.” Đỗ Cửu Trăn ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt còn hai mắt thì ngấn lệ.

“Cháu sẽ tự trông nom anh ấy.”

Cô không muốn chuyện giống như ba năm trước xảy ra thêm một lần nữa.

Cô vẫn còn nhớ lúc đó Hoắc Hành Niên có chuyện gấp phải ra ngoài. Trước lúc xảy ra chuyện anh ấy còn gọi điện cho cô và hứa sẽ mang quà về.

Anh đi rất đột ngột, còn không thèm báo trước với cô một tiếng. Khi Đỗ Cửu Trăn tỉnh lại chỉ còn một mình cô trên giường.

Thế nên cô đã nổi giận.

Sau cuộc điện thoại đó, anh không thèm nhấc máy nữa.

Lúc đó cô còn nghĩ bụng bao giờ anh ấy về cô sẽ lạnh nhạt với anh để anh biết rằng anh làm sai rồi.

Nhưng anh không trở về nữa.

Đó là cuộc điện thoại cuối cùng trước khi anh xảy ra chuyện.

Sau đó cô nhận được một cuộc điện thoại từ Nghiêm Chính.

Anh ta hốt hoảng báo với cô trên đường trở về Hoắc Hành Niên đã gặp tai nạn.

Bọn họ vẫn chưa tìm được anh.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Bọn họ tìm thấy xe của Hoắc Hành Niên ở dưới nước nhưng không tìm thấy anh.

Nhà họ Hoắc và nhà họ Đỗ đã tốn rất nhiều tiền của và huy động rất nhiều người tìm kiếm nhưng gần nửa năm trời vẫn không thu được kết quả gì.

Đó là khoảng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời của Đỗ Cửu Trăn.

“Cậu ta sẽ tỉnh lại thôi.” Đỗ Khánh Canh cũng biết không ai có thể khuyên nhủ được cô ấy.

Dứt lời, ông xoay người ra bên ngoài.

Phòng bệnh đã yên tĩnh trở lại.

Chỉ có âm thanh của thiết bị y tế và tiếng hít thở vô cùng rõ ràng.

Đỗ Cửu Trăn ngồi ở mép giường, cô nắm chặt lấy bàn tay của anh và yên lặng quan sát.

Từng giây từng phút trôi qua cô không hề chớp mắt.

Cô sẽ tiếp tục chờ thế này.

Chờ đến khi anh ấy tỉnh lại.

Đã ba ngày trôi qua, Trần Hằng vẫn hôn mê và không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Lúc sáng bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh đã bảo anh đang chuyển từ trạng thái hôn mê sâu sang hôn mê nông. Nếu anh may mắn và có đủ ý chí thì sẽ sớm tỉnh lại.

Sau khi nghe ông ta nói thế, trái tim bị kéo căng của Đỗ Cửu Trăn mới dám thả lỏng.

Rạng sáng cô đã lau người giúp anh. Lúc cô ngồi xuống thì cảm thấy hơi choáng váng, có lẽ sức lực còn sót lại đã không thể chống đỡ nữa.

Vốn dĩ, phòng ICU có y tá phụ trách những việc như thế nhưng Đỗ Cửu Trăn không muốn làm phiền bọn họ, cô muốn tự tay làm.

Những lúc mệt mỏi cô sẽ ngả vào mép giường.

Ba ngày rồi cô chưa ngủ được một giấc nào tức tế.

Rất nhiều người đến khuyên cô. Họ bảo cô phải giữ gìn sức khỏe nhưng có khuyên thế nào cô cũng không nghe.

Cuối cùng Trình Yến là người đầu tiên không nhìn nổi. Anh ta khuyên nhủ vài câu rồi lôi cô ra ngoài.

“Em không muốn nghỉ ngơi thì thôi nhưng ít nhất cũng phải về nhà tắm rửa thay quần áo đi.”

Trình Yến phụng phịu, anh ta vừa đau lòng lại vừa tức giận: “ Em mặc bộ này ba ngày rồi đấy.”

Trình Yến kéo cô xuống cầu thang, đến tận cửa thang máy anh ta mới chịu buông ra.

“Em gái à, em nghe lời anh về nhà trước đã.” Trình Yến nhìn thấy gương mặt tái nhợt và quầng thâm trên đôi mắt của cô ấy. Anh ta chỉ biết thở dài, rõ ràng cô ấy đang rất mệt.

“Em chỉ rời khỏi đây vài tiếng đồng hồ, cậu ta cũng có chạy được đâu.” Trình Yến hết lòng khuyên nhủ.

Đỗ Cửu Trăn không đáp nhưng cô vẫn làm theo lời Trình Yến.

Cô không muốn về biệt thự nhà họ Đỗ vì nó cách đây rất xa, lái xe lên núi và xuống núi rất mất thời gian.

Thế nên cô đến một căn hộ chung cư ở gần đó.

Đỗ Thị là một công ty chuyên về lĩnh vực bất động sản, đa số những tòa chung cư có tên tuổi ở thành phố Lâm đều là tài sản của công ty.

Cô tắm rồi thay một bộ quần áo mà Hoắc Hành Niên thích.

Toàn bộ quá trình chưa đến một tiếng đồng hồ.

Cô chưa bao giờ tắm nhanh như thế.

Cô chỉ muốn nhanh chóng quay lại bệnh viện để ở cạnh anh ấy. Khi không có anh ở cạnh cô thực sự không an tâm.

Rời khỏi tòa nhà, cô nhìn lên bầu trời bao la, mái tóc ướt sũng xõa ngang vai khiến cô ấy trở nên vô cùng tiều tụy.

Trông cô ấy thế này chẳng ai dám tin đây là Đại tiểu thư kiêu ngạo và xinh đẹp của nhà họ Đỗ.

Lúc cô đến cửa phòng bệnh thì đúng lúc có một cô ý tá từ bên trong đi ra.

Cô ấy nhìn thấy Đỗ Cửu Trăn thì ngẩn người. Sau đó cô ấy lập tức nhận ra cô là cô gái luôn túc trực bên mép giường của bệnh nhân.

Bệnh viện không cho phép người nhà của bệnh nhân túc trực trong phòng ICU. Bọn họ chỉ có thể đợi bên ngoài hoặc đến thăm bệnh theo thời gian cố định.

Nhưng cô gái này đã yêu cầu một phòng ICU riêng biệt và nhất quyết đòi tự chăm sóc bệnh nhân. Cô là người có địa vị ở thành phố Lâm nên cấp trên phải ngầm cho phép.

Bọn họ không hiểu tại sao cô ấy phải cố chấp như thế.

Bệnh nhân đã ở phòng ICU được ba ngày, ngày nào cô cũng ở đây. Từ việc nhỏ nhất như đánh răng rửa mặt cô cũng tự tay làm.

Cô chăm sóc người bệnh rất tốt.

Bọn họ thì thầm bàn tán với nhau khen hai người là trai tài gái sắc. Có vẻ tình cảm của bọn họ rất tốt, đúng là trời sinh một cặp.

“Bệnh nhân đã tỉnh rồi.” Y tá mỉm cười với Đỗ Cửu Trăn, liếc vào phòng bệnh và bảo: “Lúc nãy anh ấy còn tìm cô đấy.”

Y tá vừa dứt lời, Đỗ Cửu Trăn đã sững sờ. Cô ngẩng đầu nhìn y tá bằng ánh mắt khó tin.

Cô gần như không thể nhúc nhích.

Niềm vui lớn lao đột ngột kéo tới.

“Bác sĩ đã kiểm tra xong rồi. Lát nữa cô có thể sang phòng khám của bác sĩ để hỏi thăm tình trạng của bệnh nhân.”

Y tá nói xong thì gật đầu chào cô rồi xoay người ra ngoài.

Đỗ Cửu Trăn ngẩn người tại chỗ.

Sau đó cô nhấc chân tiến lên một bước, mũi chân chạm lên thành cửa.

Bàn tay run rẩy nắm lấy chốt cửa. Cô cắn môi đẩy cửa vào.

Cô liếc mắt một cái đã thấy anh.

Đầu giường của bệnh viện đã được nâng cao, anh dựa lựng vào đó và lặng lẽ ngồi trên giường.

Vẻ mặt lạnh lùng và hờ hững. Rõ ràng ánh mắt kia trầm tĩnh đến nỗi không thể thấy rõ cảm xúc nhưng khi Đỗ Cửu Trăn vừa bước vào đồng tử khẽ co lại, anh hơi mấp máy môi.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, thời gian lập tức dừng lại.

Anh chỉ yên lặng nhìn cô còn Đỗ Cửu Trăn cũng không dám bước thêm một bước.

Cô biết anh đã tỉnh nhưng đột nhiên không dám lại gần anh. Khi cô nhìn anh cô có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Loại cảm xúc đã từng biến mất từ lâu bỗng nhiên quay trở lại.

Trái tim của Đỗ Cửu Trăn đập rộn ràng, giống hệt như tiếng trống.

Đỗ Cửu Trăn không kìm được nuốt nước bọt.

Phòng bệnh cực kỳ yên ắng. Anh mấp máy môi, mở miệng gọi tên cô.

“Bé Cửu, lại đây.”

- -----oOo------