Editor: Mộ
“Em cũng nghe thấy rồi.”
Đỗ Cửu Trăn mỉm cười, cô nở một nụ cười rực rỡ như hoa.
Trần Hằng đứng ngay cạnh cô. Thân hình cao lớn tựa vào bàn. Cánh tay nổi lên những đường gân xanh lưu loát.
Cô quay đầu lại hôn một cái như chuồn chuồn đạp nước lên môi anh.
Cô cũng cố tình bắt chước không nghe thấy những lời Trần Hằng nói mà to gan hôn anh một cái.
Quả nhiên sắc mặt Trần Hằng lại tối sầm xuống.
Đỗ Cửu Trăn nhéo tay Trần Hằng, nhìn dáng vẻ này của anh thực sự rất thú vị.
“Em thấy anh nói rất đúng.” Đỗ Cửu Trăn gật đầu, bây giờ mới chịu tiếp lời câu chuyện vừa nãy của anh.
Cô ngừng lại một lát rồi mới nói: “Nhưng em có cách khác tốt hơn.”
Cách tốt nhất là để Hoắc Hành Niên đích thân tới đó.
Cho dù Đỗ Cửu Trăn có cố gắng hơn nữa thì những chuyện cô có thể làm cũng không nhiều, ngay từ đầu đã có giới hạn.
Trần Hằng nhìn cô nhưng Đỗ Cửu Trăn vẫn do dự không nói, bờ môi khẽ mấp máy.
Hôm trước cô lại tới gặp ông bác sĩ gia đình kia, cẩn thận nói với ông ấy về những biểu hiện của Trần Hằng khoảng thời gian gần đây.
Bác sĩ nói bệnh của anh đang có chuyển biến khá tốt nhưng vẫn thiếu một cơ hội để anh thực sự nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Không có ai biết chính xác cơ hội này là cơ hội như thế nào, càng không biết nhỡ may đi lầm đường thì sẽ xảy ra hậu quả gì.
Đỗ Cửu Trăn vẫn luôn băn khoăn về chuyện này.
Cuối cùng cô chỉ mỉm cười và không nói rõ với anh về biện pháp của mình.
Lúc đó, có người gõ cửa từ bên ngoài. Thông báo đã đến giờ họp mời đại tiểu thư và Trần tổng tới tham gia.
Cuộc họp này đề cập đến dự án mới của Đỗ Thị. Sau khi Đỗ Cửu Trăn để Trần Hằng đảm nhận chức vị tổng giám đốc, cô đã giao cho anh phụ trách dự án này.
Đỗ Cửu Trăn vươn tay ra với Trần Hằng và làm nũng: “Kéo em dậy.”
Trần Hằng cũng đưa tay ra tới kéo cô dậy. Anh chỉ dùng một chút lực đã vững vàng lôi cô lên và kéo thẳng vào trong ngực, thuận thế ôm lấy eo cô.
Hai người đối mặt nhìn nhau, cực kỳ ngọt ngào.
Nhân viên đứng ở cửa chứng kiến một màn tình cảm thì cực kỳ bối rối. Anh ta cảm thấy không tự nhiên, môi mấp máy không nói lên lời.
Mấy ngày nay cả công ty đều xôn xao với lời đồn, bọn họ nói rằng người đàn ông này có quan hệ mập mờ với đại tiểu thư.
Lúc nghe bọn họ nói, anh ta còn không dám tin.
Bây giờ anh ta thấy được cảnh tượng này… hóa ra lời đồn là có thật.
Đại tiểu thư nhà bọn họ vừa lạnh lùng vừa lãnh đạm, giống như một tiểu tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian. Hóa ra khi nói chuyện yêu đương..
Cũng có thể dịu dàng như nước.
….
Khác hẳn hai người bọn họ.
Khi trời còn chưa sáng, Trình Yến đã phải vác mặt đến nhà họ Đỗ.
Hai vành mắt thâm đen cứ cụp xuống, tinh thầnh không tốt chút nào. Lúc vào nhà anh ta vẫn còn đang ngáp dở.
Hôm qua anh ta mất ngủ cả đêm, vất vả lắm mới chợp mắt được mấy chục phút đã phải rời giường.
Ở căn biệt thự dưới núi chẳng có ai nênbọn họ nhất định đã biệt thự nhà họ Đỗ.
Thế nên anh ta đã chạy thẳng lên đây.
Xung quanh yên tĩnh như tờ.
Bây giờ mới là sáu giờ sáng, mặt trời vừa ló dạng nhưng bên ngoài vẫn là một bầu trời đầy sắc tối.
“Các người lăn lộn thỏa thích cả ngày lẫn đêm, giờ này vẫn chưa chịu rời giường.” Trình Yến giận hờn oán trách một câu rồi đi thẳng lên trên lầu.
“Bé Cửu Trăn, bé Cửu Trăn…” Trình Yến vừa đi vừa gọi. Anh ta đi về phía trước cách phòng ngủ của Đỗ Cửu Trăn càng ngày càng gần.
Ngay lúc anh ta tới trước cửa phòng, cánh cửa được mở ra.
Trần hằng không vui nhìn Trình Yến: “Ồn chết đi được.”
Trình Yến liếc anh một cái, ánh mắt nhìn về phía sau cánh cửa, rõ ràng là muốn tìm Đỗ Cửu Trăn.
Trần Hằng nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, thẳng tay đóng cửa lại.
“Không phải, tôi tìm Cửu Trăn mà.” Trình Yến bị hành động đóng cửa đột ngột của anh làm cho kinh ngạc nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, giơ tay chặn cửa lại.
Dừng lại một chút, anh ta mới chậm chạp nói:
“Tại sao tôi nhìn một cái cũng không cho nhìn?” Trình Yến hơi tức giận: “Chả nhẽ con bé lại đang không mặc đồ sao?
Dù gì thì cô cũng như em gái nhà mình, kém chút xíu nữa là có thể như em gái ruột. Vậy mà anh ta còn không được phép liếc mắt một cái sao?
“Ừ.” Trần Hằng lại thản nhiên gật đầu.
Thực sự cô đang không mặc quần áo.
Tối hôm qua, Đỗ Cửu Trăn dẫn anh đến phòng ngủ của cô và bảo rằng có chuyện muốn nói với anh.
Kết quả, hai người vừa vào phòng cô đã to gan dán lên người anh, căn bản không muốn cho anh bất cứ đường lui nào.
Lăn lộn với nhau cả một đêm, bất kể xó xỉnh nào trong phòng ngủ cũng đều lưu lại dấu vết hoan ái.
Cuối cùng, cô mệt mỏi quá mà ngủ thiếp đi. Ánh mắt mơ màng nhưng vẫn cố rúc vào ngực anh, vòng tay ôm chặt lấy eo anh giống như sợ anh chạy mất.
Thực sự anh phải thừa nhận, mặc dù cả người Đỗ Cửu Trăn đều là những dấu vết hoan ái do anh lưu lại nhưng anh vẫn chưa hề thỏa mãn.
Bình thường anh sẽ cực kì khiên tốn nhưng bây giờ lại hết sức bình tĩnh mà rêu rao.
Trình Yến nhìn Trần Hằng bằng ánh mắt kinh ngạc.
Bọn họ thực sự đã lăn lộn với nhau cả đêm hôm qua à.
Thật quá đáng!
Hôm qua anh ta còn lo lắng đến nỗi cả đêm không ngủ được. Thế nhưng hai người bọn họ lại chẳng lo lắng chút nào ngược lại còn chơi bời xuyên đêm.
Bọn họ đang chọc tức anh ta đây mà.
Trình Yến thấy may mắn vì mình không có tiền sử bệnh tim, nếu không hôm nay anh ta sẽ đau tim chết ngay tại chỗ.
“Tối hôm qua mấy vị trưởng bối nhà họ Hoắc đã đến thành phố Lâm rồi. Tên Hoắc Kình Việt kia vẫn tiếp tục lôi kéo lòng người. Hôm nay là ngày tổ chức đại hội cổ đông. Quả nhiên ông ta muốn đẩy chúng ta vào thế bị động.”
Trình Yến đang vội muốn chết.
Nhưng Hoắc Hành Niên ở ngay trước mặt vẫn giữ thái độ như thể đã hiểu hết mọi chuyện. Hết lần này đến lần khác cứ để anh ta lảm nhảm một mình.
Có thể do đầu anh bị đập đến hỏng rồi. Anh chết luôn có phải tốt không, tự nhiên mất trí nhớ.
Mà Đỗ Cửu Trăn cũng giống y chang anh, hết lần này đến lần khác đều duy trì bộ dạng bình tĩnh và không hề nóng nảy.
Cô thậm chí còn nói trước khi Hoắc Hành Niên nhớ lại chuyện trước kia, anh ta không nên tiết lộ chuyện quá khứ cho anh biết.
Anh ta muốn nói nhưng vẫn phải bực bội kìm nén.
Mấy chuyện con nhóc kia căn dặn, anh ta nào dám không nghe theo. Dù sao thì tính khí con bé không tốt cho lắm, rất dễ nổi giận nên Trình yến cũng không dám chọc cô.
“Cửu Trăn muốn nghỉ ngơi.” Trình Yến nói một tràng dài như vậy, Trần Hằng mới nhàn nhạt ném cho anh ta một câu.
Bây giờ là sáu giờ, cô mới ngủ được hai tiếng. Cho dù anh gọi cô dậy cô cũng sẽ nũng nịu đòi ngủ tiếp.
Dĩ nhiên nghỉ ngơi vẫn là chuyện quan trọng nhất.
“Vậy tôi đi gọi con bé dậy.” Trình Yến vừa nói vừa há miệng muốn gọi người.
Nhưng vẫn còn chưa gọi ra tiếng đã bị Trần Hằng trừng mắt.
“Cậu dám gọi một tiếng tôi sẽ cắt lưỡi cậu đấy.” Anh dùng giọng điệu lãnh lẽo uy hiếp anh ta.
Trình Yến biết điều ngậm miệng lại.
Cho dù đã mất trí nhớ nhưng thủ đoạn tàn bạo thì vẫn không hề thay đổi, trước kia Hoắc Hành Niên cũng thích đe dọa anh ta như thế.
Hơn nữa anh nói được là làm được.
Cả hai người anh ta đều không chọc nổi, cũng không dám chọc. Trình yến nuốt nước bọt, đành thỏa hiệp với anh.
“Vậy… tôi xuống dưới chờ hai người.”
Trình yến vừa nói vừa xoay người xuống dưới lầu.
Lúc đi đến đầu cầu thang, anh ta còn cố quay lại nhìn một cái.
Trần Hằng vẫn y như khối băng, nhìn chằm chằm anh ta.
Lần này Trình Yến hoàn toàn không dám nói gì nữa.
Trần Hằng trở về phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Dù là tiếng động rất nhỏ vẫn khiến Đỗ Cửu Trăn tỉnh giấc.
Cô rên rỉ vài tiếng, hai mắt vẫn nhắm tịt vào nhau nhưng cô đã ngồi dậy, nghiêng người về đến phía tiếng động mà nũng nịu: “Ôm một cái nào.”
Hiếm khi anh thấy đại tiểu thư như thế, cô giống như một đứa trẻ lúc nào cũng làm nũng.
Trần Hằng ngồi xuống mép giường, cẩn thận ôm lấy cô.
Đỗ Cửu Trăn ôm cổ anh, thuận đà ngồi lên đùi anh rồi cằm gác lên vai anh nỉ non: “Xong rồi xong rồi… đau muốn chết luôn.”
Khi cô ngồi dậy, toàn thân đau nhức.
“Tôi tìm ít thuốc cho em nhé.” Trần Hằng thử hỏi.
“Không cần.” Đỗ Cửu Trăn từ chối.
Trần Hằng nhẹ nhàng xoa đầu cô, anh dịu dàng nói: “Ngủ thêm chút nữa đi.”
“Em nghe thấy Trình Yến ồn ào ngoài cửa.” Đỗ cửu trăn lắc đầu rồi tiếp tục nỉ non: “Anh ấy phiền quá, em phải xử lý anh ấy rồi mới ngủ tiếp được.”
“Một lát nữa tôi sẽ xử lý cậu ta.” Trần Hằng dỗ dành cô: “Em nghỉ ngơi trước.”
Hôm nay cô phải tham đại hội cổ đông nên tối hôm qua Trần Hằng không muốn động vào cô nhưng cô lại… Trần Hằng không ngăn cản được.
“Em không sao, anh không đừng lo lắng.” Giọng nói của Đỗ Cửu Trăn vẫn ẩn chứa chút lười biếng, hai mắt nhắm nghiền: “Cho chú hai chờ đi, ông ấy nhất định đang rất sốt ruột nên cứ để ông ấy sốt ruột đi.”
Cho dù ông ấy có càn quấy hơn nữa thì bây giờ quyền lực vẫn đang nằm trong tay cô. Bọn họ có chuẩn bị kỹ càng thế nào nhưng cô không đến thì cũng vô dụng.
Đỗ Cửu Trăn không thích lo lắng và chạy theo kế hoạch của bọn họ.
“Trước tiên chúng ta phải ra oai phủ đầu phải để ông ấy xuống nước trước.” Đỗ Cửu Trăn vừa nói vừa cười tự giễu: “Nếu bây giờ không làm thế thì sau này cũng chẳng còn cơ hội nữa.”
Đỗ Cửu Trăn vừa nói chuyện vừa nằm trong lòng trần Hằng. Dần dần cô không còn lên tiếng nữa. Trần Hằng quay đầu lại mới phát hiện cô đang ngủ.
Có lẽ cô thực sự mệt mỏi nên mới có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như vậy.
Trần Hằng cẩn thận đỡ gáy cô và nhẹ nhàng đặt cô xuống giường để cô ngủ thật thoải mái.
Anh rũ mắt nhìn Đỗ Cửu Trăn bình yên chìm vào giấc ngủ, ánh mắt không khỏi lộ ra chút dịu dàng.
Cho đến bây giờ anh cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày anh thích một người nhiều đến vậy.
Anh cảm thấy cô gái này sinh ra đã là của anh.
Đây là loại cảm giác đã khắc sâu tận xương tủy, một ý niệm không tài nào xóa nhòa nổi.
Cánh tay Trần Hằng hơi còng lên, anh để Đỗ Cửu Trăn nằm gọn trong lòng mình, bờ môi mím chặt nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Sau đó anh nhắm mắt lại.
Nói thật trong lòng anh vẫn luôn bối rối đến phát hoảng, anh luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Nhưng anh lại không nói ra được không đúng ở đâu.
Cảm giác này thực sự khiến tâm trạng anh hỏng bét.
- -----oOo------