8
“Thỉnh an bà nội.” Ta tuân theo quy tắc hành lễ.
Bà nội nhắm mắt lại tựa vào giường mềm, một tiểu nha hoàn bóp vai cho bà, một tiểu nha hoàn khác đ.ấ.m chân.
Bọn nha hoàn cúi đầu làm chuyện của mình, không dám thở mạnh.
Bà nội không hài lòng vì mấy ngày trước ta phê bình kín đáo về hôn sự, cả chuyện mấy ngày nay ít thỉnh an, cố ý ra oai phủ đầu ta.
Ta bây giờ, cũng không quan tâm những thứ này, ta chỉ quan tâm có thể lấy được thứ mình muốn hay không.
Ta bình tĩnh giữ tư thế hành lễ, không tủi thân cũng không biện giải.
Ước chừng qua thời gian nửa chén trà, bà nội hơi nhướng mí mắt: “Sao bây giờ mới tới?”
“Con nghe nói gần đây khẩu vị bà không tốt, cho nên đến phòng bếp làm vài món ăn cho bà nếm thử.”
“Ừ, để xuống đi.” Bà nội khẽ gật đầu, tiểu nha hoàn rất có ánh mắt bưng lên một ly nước trà.
Ta tiếp nhận hộp thức ăn trong tay Thanh Mai, đặt ở trên bàn nhỏ trước mặt bà.
Hộp thức ăn từng tầng từng tầng mở ra, ta tự mình bưng thức ăn ra.
Ống tay áo theo động tác đung đưa chảy xuống, bàn tay bị phỏng lộ ra trước mắt mọi người.
“Tay của con làm sao vậy?” Bà nội nhíu mày buông chén trà xuống.
“Không cẩn thận bị bỏng, không có gì đáng ngại đâu ạ.” Ta vội vàng cười nói.
“Tay cô nương, không cần làm những việc nặng này, sau này để nha hoàn làm là được.” Giọng bà nội không vui.
Bà tự nhiên là mất hứng, dù sao ta gả vào Hầu phủ, là bộ mặt của Giang phủ. Ngoài ra, bà lo lắng Hầu phủ sẽ không hài lòng ta.
Ta không giải thích, chỉ gật đầu đồng ý.
Liên tục sáu bảy ngày, ta vẫn tự mình xuống bếp như trước, thỉnh thoảng lại bị phỏng một chút, ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt, trên người trộn lẫn mùi thảo dược cùng huân hương.
Bà nội mềm lòng, kéo tay ta nói: “Con không giống bọn họ, là một đứa trẻ có tâm. Mấy ngày nay, ta cùng mẹ con bàn bạc của hồi môn.” Bà nội nghiêng đầu bảo đại nha hoàn lấy ra quyển sách đỏ thẫm: “Con xem danh sách của hồi môn, muốn mua thêm cái gì, chỉ cần nói với mẹ con, không cần tới hỏi ý kiến của ta.”
Thật sự là buồn cười, của hồi môn này đều là mẹ ta lo liệu, bây giờ còn muốn hỏi đến ý kiến của bà.
Ta cẩn thẩn nhìn danh sách, trong lòng nhịn không được cười khẩy.
Danh sách của hồi môn phần lớn là tranh chữ đồ cổ, vàng bạc trang sức, còn có ngọc thạch mã não. Những thứ khác chính là những vật dụng nhỏ nhặt dành cho các cô nương.
Thật sự là một bàn tính tốt.
Những của hồi môn xa xỉ này, vừa thể biểu hiện sự sủng ái đối với ta, lại có thể biểu lộ tài lực của Giang gia đối với Hầu phủ.
Đây là mượn chuyện thành thân của ta, trắng trợn đưa tiền tài cho Hầu phủ.
“Bà nội, người đối tốt với con, con biết. Chỉ là mấy thứ này, hình như quá phô trương?” Ta khép sách lại có chút do dự.
“Giang gia chúng ta gả con gái, sao có thể keo kiệt, huống chi con còn gả vào Hầu phủ.” Bà nội không đồng ý với cái nhìn của ta.
Ta tiến hành theo từng bước: “Bà nội, sợ lời người ta nói đáng sợ. Người có lòng tốt, nhưng Giang phủ chúng ta cố ý làm Hầu phủ khó xử. Nếu có tiểu nhân gây chuyện thị phi, truyền ra Hầu phủ vưới con là vì mưu đồ tiền tài, chẳng phải làm cho người hai nhà khó xử sao?”
Nghe xong lời của ta, bà nội có chút d.a.o động: “Vậy, theo con thấy, phải làm sao bây giờ?”
“Thay vì mấy thứ này, chúng ta đổi đồ cổ ngọc thạch thành cửa hàng thôn trang, hoặc là ngân phiếu. Đối với người ngoài không phô trương, đối với cháu gái và Hầu phủ, đều là kế lâu dài.”
Bà nội trầm tư một lát mới nói: “Cái này... sợ là làm con tủi thân, đồ tốt lấy thể diện cũng không có mấy thứ.”
Bà nội lo lắng, đổi thành ngân phiếu sẽ bị ta cầm đi tiêu, vượt xa mục đích bà đưa tiền vào Hầu phủ.
“Bà nội, thể diện chẳng qua là làm cho người ta xem, quan trọng nhất vẫn là mình sống tốt. Cháu gái vẫn nhớ lời bà nội, con gái tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, con nhất định sẽ quản lý Hầu phủ thật tốt, không làm bà nội mất mặt.”
Dù ta không nói thẳng ra, nhưng bà nội hẳn là hiểu rõ ý của ta. Ta sẽ chuyển giao tiền tài cho Hầu phủ.
Quả nhiên, vẻ mặt bà nội buông lỏng vài phần, gật đầu nói: “Có đạo lý.”
Ta đứng lên, bóp vai bà: “Cháu gái cũng nghĩ tới, nếu đổi thành mấy thứ kia của thôn trang, còn phải làm phiền Chu ma ma quản lý sổ sách, nếu có dùng, thì bảo Chu ma ma nhớ kỹ, ngày sau cũng trở về bẩm báo bà.”
“Ta già rồi, không nhạy bén nữa, vẫn là con suy nghĩ chu đáo, làm theo lời con nói đi.” Bà nội hoàn toàn yên lòng, cười lộ nếp nhăn đây trên mặt.
Tâm tình bà nội tốt, bầu không khí trong phòng cũng buông lỏng hơn, các nha hoàn bà tử gần gũi cũng lại gần chọc cười nói đùa.
Đột nhiên, bà nội tựa như nhớ tới cái gì hỏi: “Hiện tại có mấy nha hoàn hầu hạ con?”
“Hai đại nha hoàn Thanh Mai, Thanh Tước, bốn nha hoàn hạng hai, còn lại con không nhớ rõ.” Ta đáp.
“Ở phủ chúng ta thì đủ dùng, nếu đến Hầu phủ, thêm hai người nữa sẽ tốt hơn.”
“Đa tạ bà nội đã suy nghĩ cho con.” Ta cụp mắt nói.
Bà nội cho Chu ma ma một cái ánh mắt, rất nhanh hai nữ tử được dẫn vào.
Hiển nhiên ở ngoài cửa chờ đã lâu.
“Hai người bọn họ, là nhân tài ta tự mình chọn cho con, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn tài tình có tài tình.” Bà nội sâu xa liếc ta một cái: “Lúc cần thiết, có thể giúp con thu trái tim phu quân lại.”
Ngón tay ta không tự chủ được mà nắm chặt ống tay áo, kiếp trước cũng là như thế.
Ta trước sau vẫn không rõ, là bà nội, sao bà lại mang nữ nhân khác đưa vào giường cháu rể, điều này làm cho thể diện của cháu gái để ở nơi nào.
“Cháu gái nhớ kỹ rồi.” Ta ngoan ngoãn đồng ý.
“Tốt lắm, con trở về đi, ta cũng mệt rồi.” bà nội khoát tay, để nha hoàn hầu hạ bà vào phòng.
Ta mang theo hai nữ tử mới tới, đi vào trong viện của mẹ.
“Lão phu nhân lại có ý gì, vô duyên vô cớ tặng cho con hai tiểu yêu tinh, không phải làm loạn tâm của con sao?” Mẹ ta tức giận đi tới đi lui, suy nghĩ một chút, cao giọng đối ngoại hạ lệnh: “Để hai bọn họ vào trong viện đợi đi!”
Ta vội vàng ngăn cản: “Mẹ, đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận. Bà nội mà biết, lại muốn tìm mẹ.”
“Đây đâu phải là chuyện nhỏ, lão phu nhân là không muốn thấy con tốt, làm gì có chuyện bà nội đưa thị thiếp cho cháu rể, truyền đi cũng không sợ người ta chê cười.” mẹ ta tức giận nói.
Ta thở dài: “Mẹ cũng biết, bà nội chính là người như vậy.”
Ỷ vào thân phận trưởng bối của mình, làm xằng làm bậy.
Trước mắt không phải lúc xử lý hai nữ nhân này, ta kéo ống tay áo mẹ: “Mẹ, con có chuyện muốn bàn bạc với mẹ.”
“Con nói đi.”
Ta nói với mẹ, đổi tranh chữ cổ, ngọc thạch trang sức trong của hồi môn thành một ít thôn trang và ngân phiếu.
“Đang yên đang lành, tại sao lại cần ngân phiếu?” mẹ khó hiểu nhìn về phía ta: “Nhưng chẳng lẽ lão phu nhân nói đem của hồi môn của con cho Hầu phủ?!”
Ta kéo mẹ ngồi xuống, nhẹ nhàng giải thích: “Mẹ, là con nói. Đổi thành ngân phiếu địa khế, mấy thứ này con mới có thể nắm trong tay. Tranh chữ ngọc thạch dễ dàng bị người ta thay đổi.
Kiếp trước, mang theo của hồi môn như vậy đi qua, không phải tự mình trợ cấp cho Hầu phủ, mà là mẹ chồng ở Hầu phủ sai người vụng trộm đổi đồ cổ tranh chữ.
Kết quả là, ngay cả một cây trâm mới cũng không thể tự mua cho mình, ta đeo trâm cài trang sức lỗi thời, bị những phu nhân khác cười nhạo vào mặt.
“Mẹ đã sơ suất.” Mẹ ta bừng tỉnh đại ngộ: “Con đã muốn bạc, mẹ sẽ trợ cấp cho con, đổi thành ngân phiếu cả đi.”
Ta bất giác nhếch khóe miệng, bỗng nhiên nhớ tới chuyện của mình còn chưa nói.
“Con nói với bà nội, để Chu ma ma quản lý sổ sách. Muốn nhờ mẹ, đổi sổ sách thành hai phần, để con cũng có thể theo dõi, tránh bị lừa.”
Mẹ trầm ngâm một lát: “Chuyện này dễ làm, cứ để mẹ lo.”
“Đa tạ mẹ.” Ta giả vờ hành lễ.
“Con đó, rất chu đáo.” Mẹ dùng ngón tay chọc chọc đầu ta cười nói.
“Đúng rồi, hai nha hoàn kia cứ để ở lại viện mẹ trước, mẹ dạy dỗ cho con.”
Ta cười đồng ý, lại ở chỗ mẹ ăn điểm tâm trái cây, g..iết rất nhiều thời gian, mới chậm rãi chuyển về viện của mình.
Mới vừa bước vào phòng ngủ, bị dọa nhảy dựng, trước bàn trang điểm một nữ tử xa lạ đang ngồi.
(Còn tiếp~)