Đình Viện Thâm Thâm 1

Chương 28




28

“Thanh Mai, đi lấy đệm da mềm lại đây, chúng ta ngồi đây ngắm hoa.”

Quanh năm giả bệnh ở trong phòng thật sự buồn bực, thấy thời tiết sáng sủa, ta cùng Thanh Mai và Thanh Tước đi dạo trong vườn hoa nhỏ, trùng hợp nhìn thấy một bụi hoa xuân chập chờn đón gió, rất đẹp.

Ta nhất thời hăng hái, muốn quan sát thật tốt.

“Vẫn là Đại phu nhân biết chọn chỗ, chỗ này mặt trời lại tốt, gió cũng không thổi được.” Khóe mắt Thanh Mai mang theo nụ cười.

Ta rất đồng ý lời của nàng, lại dặn dò một câu: “Đúng rồi, lấy bộ dụng cụ pha trà ta sưu tầm được, ngâm nước Long Tĩnh mẹ ta mới đưa tới trước mùa mưa, uống trà ngắm hoa sẽ tốt hơn.”

Thanh Mai “vâng” một tiếng rồi đi lấy đồ.

Bộ dụng cụ pha trà men trắng kia ta cầu xin mẹ thật lâu mới lấy được, thành phẩm cũng chỉ có mười bộ, rất quý hiếm.

Thú vị nhất là dưới ánh mặt trời chiếu sáng, xuyên qua chén trà có thể nhìn thấy lá trà trôi nổi giãn ra.

Thanh Tước tay chân chịu khó thay ta quét sạch sẽ ghế đá, thấy ta tâm tình tốt, đề nghị: “Đại phu nhân có muốn mời Nhị phu nhân lại đây không...”

Lời còn chưa dứt, giọng nói của phu nhân đã lọt vào tai.

“Ngươi thật là thích nhỉ, trong nhà loạn cào cào, ngươi lại ngồi ở chỗ này ngắm hoa.”

Trong lòng ta thở dài, xem ra là không thưởng hoa được rồi.

“Lời nói của phu nhân làm con tổn thương, con đương nhiên muốn lo lắng thay cho phu nhân, chỉ là thân thể không tốt.” Ta không tình không nguyện trả lời: “Mấy ngày hôm trước đại phu dặn dò, bệnh của con không thể luôn ở trong phòng, đi ra đi lại mới có thể khỏi, ngày sau cũng có thể giúp phu nhân xử lý công việc quý phủ.”

Khóe mắt quét tới Thanh Mai đang cầm dụng cụ pha trà tới, vội vàng nháy mắt với nàng.

Thứ này nếu bị đập hỏng, thật sự là mất nhiều hơn được.

Thanh Mai lập tức hiểu được ý của ta, cầm đồ lại lặng lẽ trở về.

Phu nhân cũng không nhìn thấy ta cùng Thanh Mai, nhướng ngang lông mày dựng thẳng trợn mắt: “Bớt lấy lời này lừa gạt ta, ngày nào cũng ở bên ngoài tiêu tiền, nhưng không thây tiêu một đồng cho quý phủ.”

Phàm là gặp mặt, bà ta luôn đ.â.m ta một hai câu, khiến người ta rất phiền não.

Ta cũng không phải người người bóp quả hồng mềm, đẩy trở lại một câu: “Phu nhân muốn có tiền dễ dàng, cửa hàng chẳng phải đều có sao.”

“Thật nhanh mồm nhanh miệng, ta không đi lòng vòng với ngươi, nghĩ cách thanh toán nợ của Hầu phủ năm ngoái. Nếu không, ngươi cút khỏi đây cho ta.”

Bà ta thấy nói không lại ta, bắt đầu lấy thân phận ép người, muốn ép ta đi tìm Giang gia đòi bạc.

Không thể không nói, bà ta quá coi trọng thân phận Hứa gia.

Nếu ta sợ mấy câu này của bà ta thì lúc trước đã không gả vào.

“Phu nhân nói lời này con không rõ, đồ vật là Hầu phủ mua, sao lại tìm con đòi tiền? Chẳng lẽ Hầu phủ cưới con làm con dâu là vì tiền sao? Nếu thật sự khó khăn, hay là bán chút tài sản để chi tiêu. Phu nhân biết mà, ông chủ cửa hàng không giữ được miệng, một truyền mười truyền trăm, sau này Hứa gia làm sao có thể đặt chân ở kinh thành.”

Cửa hàng Hứa gia mua thiếu là một nửa là sản nghiệp của cậu ta, một nửa còn lại là của người quen biết cậu.

Tin tức truyền ra ngoài, người mất mặt chính là Hứa gia.

Từng câu từng chữ như chọc vào ống phổi của bà ta, bà ta tức giận cắn răng: “Ngươi dám chơi trò tiểu xảo với ta.”

Lý ma ma bên cạnh phu nhân thấy thế, vội vàng cúi xuống bên tai bà ta ra chủ ý.

Ta chán ghét nhìn lão nô tài này, thật sự là biết gây sự, sợ quý phủ thái bình.

Sau này chọn lúc thích hợp, phải xử lý bà ta thật tốt.

Sau khi Lý ma ma nói chuyện, mặt mày phu nhân giãn ra, khí thế mười phần kiêu ngạo: “Ta thấy gần đây thân thể ngươi rất tốt, nên chuyện hầu hạ mẹ chồng này, sớm muộn gì cũng phải đứng hầu theo quy củ. Bắt đầu từ ngày mai, đến giờ gà gáy thì đến phòng ta chờ, thành thật làm tròn bổn phận của con dâu. Trước kia đều là do ta dung túng ngươi, mới khiến ngươi bất kể lớn nhỏ.”

“Phu nhân nói rất đúng, hay là để Liễu di nương đi cùng con, cũng để cho nàng học lễ nghi tôn ti, miễn cho sau này đụng chạm quý nhân.”

Điều này không thể nắn gân được ta, có Liễu Như Mi chống đỡ, qua vài ngày Hứa Thế Bình sẽ nổi giận với bà ta, không nhất định ai sống yên ổn hơn ai.

Phu nhân rảnh rỗi như vậy, hay là cho bà ta tìm chút vui vẻ.

Ta nhớ tới Ngân Hạnh trộm trâm châu của mình, mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng hoạt bát dí dỏm, trên người mang theo tinh thần phấn chấn, chính là dáng vẻ tiểu cô nương lão gia thích.

Huống hồ, bà nội nàng (tức là Chu ma ma) hiện giờ dựa vào ta, không lo lắng nàng sinh ra hai lòng.

Là một ứng cử viên tốt nhất, ngày mai sẽ để cho nàng ngã lên người lão gia.

Khi phu nhân đang muốn tiếp tục giáo huấn ta, một tiểu nha hoàn vội vàng chạy tới: “Phu nhân, Liễu di nương có hỉ!”

Phu nhân nhất thời vui mừng nhướng mày, liên tục chắp tay trước ngực: “A di đà phật, thiên đại hỉ sự! Hứa gia chúng ta có người kế tục! Đi, mau đi xem.”

Thanh Tước ở một bên cẩn thận nhìn ta, không biết mở miệng như thế nào.

Ta phất phất tay áo cười nói: “Đều ở trong một cái viện, hôm nay không đi ngày mai cũng phải đi.”

Liễu Như Mi thấy chúng ta đến, đứng dậy chuẩn bị thỉnh an: “Phu nhân, Đại phu nhân...”

Phu nhân vội vàng đè nàng xuống: “Con ngoan, mau nằm xuống, cẩn thận động thai.”

Nàng hài lòng đánh giá Liễu Như Mi: “Có lúc nào?”

“Đại phu nói ba tháng rồi.” Liễu Như Mi ngoan ngoãn đáp.

“Chuyện này sao không sớm nói cho ta biết?”

“Con chỉ cho là nguyệt sự không chuẩn, không dám vì chút chuyện nhỏ này quấy rầy phu nhân.” Liễu Như Mi đáp lại dịu dàng, quả nhiên là hiểu chuyện ngoan ngoãn.

Bởi vì mang thai, phu nhân càng nhìn nàng càng vui mừng, giả vờ sẵng giọng: “Con cũng quá cẩn thận, có cái gì muốn ăn, muốn dùng, chỉ cần mở miệng. Nếu cái thai này là con trai, ngày lành của con sẽ tới.”

Thấy con trai Hứa Thế Bình ở bên cạnh, không thể không bày ra tấm lòng mẹ hiền của mình: “Bình nhi, sau này con phải đối xử tốt với người ta.”

Hứa Thế Bình cũng hết sức vui vẻ, hiếm khi nghe theo lời bà ta: “Mẹ nói đúng, con trai sẽ càng thêm yêu thương Mi nhi.”

Ta ngồi ở xa một chút, nhìn mấy người bọn họ vui vẻ hòa thuận.

Nghe được tin tức Liễu Như Mi có thai, ta có vài phần hoảng hốt, đoạn ngắn kiếp trước lại tái hiện trong đầu ta, khiến người ta kinh hãi.

Liễu Như Mi quả thật rất vui, khiến trong lòng ta buông lỏng, ít nhất ta sẽ không bị khó sinh, cũng không cần phải chịu đựng sự hỗn láo của đứa nhỏ kia.

Phu nhân khen Liễu Như Mi một hồi, thấy ta im lặng không lên tiếng ngồi ở một bên, nghiêm mặt nói: “Như Tuyết, ngươi là Đại phu nhân trong viện này. Hiện giờ Mi nhi mang thai, ngươi phải giữ vững tinh thần, chăm sóc nó thật tốt. Mọi chuyện lấy nó làm đầu, đừng để nó tủi thân.”

Ta cười đến chân thành: “Liễu di nương mang thai là việc vui, chỉ là con từ nhỏ thân thể dã không tốt, nếu là làm liên lụy thai nhi, chẳng phải là lỗi của con sao? Kính xin phu nhân tìm người thỏa đáng chăm sóc mới được.”

Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Liễu Như Mi thay đổi, vội vàng mở miệng nói: “Phu nhân, Đại phu nhân thân thể quý giá, sao có thể vì con mà vất vả. Nhà mẹ đẻ con gần đây, cũng rảnh rỗi...” 

Liễu Như Mi đã có tính toán, không thể tốt hơn.

Có lẽ là quan tâm Liễu Như Mi, phu nhân lười tiếp tục làm khó dễ ta, gật đầu nói: “Như thế rất tốt, mời mẹ con tới chăm sóc con, như vậy ta cũng yên tâm.”

(Còn tiếp~)