14
Ta nhìn bóng lưng Hứa Thế Bình rời đi, hạ lệnh với Thanh Mai: “Đại gia ở thư phòng, phải có người tiếp chuyện. Ngươi để Bạch Lộ và Bạch Sương đi hầu hạ đi.”
“Đại phu nhân, cái này... không phải để cho bọn họ có cơ hội tiếp cận đại gia sao?” Thanh Mai do dự nhìn về phía ta.
Ta biết Thanh Mai và Thanh Tước một lòng vì ta, nhưng có một số việc, ta không cách nào mở miệng nói với bọn họ. Chẳng lẽ nói với bọn họ, kiếp trước bọn họ và ta thê thảm cỡ nào sao?
Ta làm không được, hiện tại bọn họ bình an thuận lợi.
“Cũng không thể vừa đến tối bệnh liền khỏi, vậy tính toán lúc trước của ta không phải uổng phí sao?”
“Có lẽ tối nay đại gia sẽ không ngủ lại bên ta, chi bằng ta thuận tay đẩy thuyền, cũng tốt để hắn nhớ kỹ ta.”
Đưa hai nha hoàn xinh đẹp đi, đỡ phải buổi tối tới làm phiền ta.
“Nồ tỳ thấy tủi thân cho phu nhân thôi, sao lại mới thành thân hôm trước sau sau đã chia phòng ngủ.” Thanh Mai xoắn tay áo.
“Cái này là vì ta.” Ta bình thản cười cười.
“Nhưng...” Thanh Mai còn muốn khuyên ta, thấy ta có chút mệt mỏi, cũng liền không nói nhiều nữa, ở một bên an tĩnh mà trông coi ta.
Vừa nhắm mắt lại, giọng nói của Chu ma ma đã xông vào.
“Phu nhân, hôm nay ngày đầu tiên hầu hạ cha mẹ chồng, sao người lại không chịu thua kém như vậy, sao lại phát bệnh.” Nàng ở trước giường ta nói liên miên cằn nhằn: “Tốt xấu gì cũng cắn răng chịu đựng, để lại ấn tượng tốt cho Đại phu nhân, nàng chính là đương gia chủ mẫu của Hầu phủ.”
Ta không vui, dựa vào giuòng ngồi dậy: “Ý của ngươi là, thân thể của ta không đáng giá, đáng bị hạ nhục sao?”
Ngày thường ta đều dùng khuôn mặt tươi cười đón chào, giờ phút này mặt lạnh, làm cho bà ta ngây ngốc một lát.
“Lão nô không dám.”
“Không dám, ta thấy ngươi rất dám, chạy đến trước mặt ta nói như vậy.” Ta cười khẩy nói.
“Phu nhân, người hiểu lầm rồi, đây là lời dặn dò của lão phu nhân, lão nô chỉ làm theo thôi.”
Chu ma ma lấy dáng vẻ của bà nội ra ép người.
Một lão nô tài, ỷ thế h.i.ế.p người học cũng rất khá.
“Nếu là ở nhà, đương nhiên là bà nội ta là lớn nhất.” Ta từ từ liếc nhìn bà ta, ngữ khí mang theo cảnh cáo. Nhưng đây là ở Hầu phủ, nữ chủ nhân là Hầu phu nhân, về sau không được để cho ta nghe được lời như vậy.”
“Vâng, vâng, phu nhân.” Bà ta thấy ta nổi giận, vội vàng rụt đầu đồng ý.
Lúc trước vì của tài sản hồi môn của mình, bất đắc dĩ nhịn bà ta một ít thời gian, để cho bà ta lộng hành. Đối phó loại bàn người hoạt này, phạt mới có tác dụng.
“Thanh Mai, ngươi nhìn xem, trong viện còn có việc gì không?” Ta mở miệng hỏi: “Việc thích hợp để Chu ma ma tiêu hao thể lực, miễn cho từng ngày, quản sự khắp nơi.”
“Phu nhân, lão...” Khuôn mặt già của Chu ma ma cứng đờ, đang muốn cầu xin, đã bị Thanh Mai cắt đứt.
“Chu ma ma, theo ta đi.” Thanh Mai mang theo nụ cười, tay lại kéo Chu ma ma đi ra ngoài, không cho bà ta cơ hội nói chuyện.
“Đây là viện mới, lau chùi sạch sẽ, mới khiến người ta nhìn thoáng đãng phải không? Bàn ghế trong phòng, cửa sổ mặt đất, làm phiền bà lau sạch sẽ.”
Ta nghe Thanh Mai lưu loát ra lệnh cho bà ta, nhịn không được nhếch khóe miệng, từ trước đến bây giờ, nàng ngược lại rất thích sai khiến người khác.
Thanh Tước ở phòng nhỏ xử lý xong trang sức và đồ vật mang đến, thấy ta giáo huấn Chu ma ma, không khỏi lo lắng nói: “Phu nhân, nếu như bà ta cáo trạng với bà nội phu nhân thì làm sao bây giờ?”
“Tùy bà ta, vừa hay có cái cớ có thể đuổi bà ta đi.” Ta không thèm để ý nói.
Trong lúc nói chuyện, Thanh Mai dẫn mấy nha hoàn bà tử khiêng đồ đi vào.
“Phu nhân, Đại phu nhân gọi người đưa quà mừng của Nam Ninh Vương tới đây.”
“Mang vào đi.” Thanh Tước đỡ ta đứng dậy xem xét.
Ba thứ đều được phủ bằng vải lụa đỏ.
Kiện thứ nhất dài rộng ước chừng ba thước, xốc vải lụa đỏ lên, một tòa lâm viên tinh xảo tuyệt thế xuất hiện ở trước mắt. Đình đài lầu các, hoa điểu cây cối, chân thật đáng yêu.
“Đây là đồng hồ Tây Dương phải không? Không phải nói có thể báo giờ sao?” Thanh Tước tò mò nhìn lại.
Ta tiến lên lấy tay đẩy ra một mảnh lá cây, đồng hồ hiện ra.
Mọi người thán phục không thôi.
Bình thường người ta có được đồng hồ Tây Dương, to cỡ bàn tay là cũng đủ để được mọi người cực kỳ hâm mộ.
Chiếc đồng hồ này, bề ngoài nhìn là tiểu cảnh, thực chất thân đồng hồ được khảm ở trong tiểu cảnh, vừa tinh xảo vừa hoa lệ.
Không biết Nam Ninh Vương mất bao nhiêu công phu mới có được bảo vật này.
“Phu nhân biết nhiều thật, nô tỳ còn tưởng rằng chỉ là một lâm viên tiểu cảnh.” Thanh Tước khoa trương nói.
“Ta nhìn thấy trên sách.” Ta cười đáp.
Thật ra là kiếp trước, từ xa đã nhìn thấy người ta loay hoay với thứ này.
Món lụa đỏ thứ hai được vén lên, là gương thuỷ tinh.
Bóng dáng mọi người rõ ràng phản chiếu ở trong đó, giống như là người ở một đầu khác.
Ta ở trong gương, còn thanh xuân, an tĩnh. Ta si ngốc nhìn mình trong gương, chuyện kiếp trước giống như bọt nước mộng ảo.
Mấy nha hoàn nhát gan sợ tới mức lui sang một bên, không dám nhìn nữa.
Thanh Mai cũng trừng to mắt nhìn về phía ta.
“Đừng sợ, đây cũng như gương đồng mà thôi, chẳng qua rõ ràng một chút.” Ta cười nói.
Thanh Tước lá gan lớn, đã sớm soi gương làm mặt quỷ.
Thanh Mai thấy, nhịn không được cũng nhìn vào gương lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Cứ để ở ngăn sau đi.” Ta hạ lệnh.
“Vâng.” Bọn nha hoàn mang vào.
Cuối cùng là đôi đèn lưu ly cung đình
Thắp nến lên, chụp đèn lưu ly lộ ra ánh sáng trong suốt, hiện ra vẻ đẹp hư ảo.
Ta đang cẩn thận sắp xếp đồ đạc thì một tiểu nha hoàn bỗng nhiên bái ở trước mặt.
“Nô tỳ Thúy Liễu ra mắt phu nhân, Đại phu nhân nói, người vừa tới quý phủ, có lẽ có rất nhiều chuyện cần sửa sang lại. Đại phu nhân bảo nô tỳ để ý ba thứ này trước, giúp người một tay.”
Tiểu nha hoàn miệng lanh lợi, lời nói rất hay.
Rõ ràng là thông cảm vì sức khoẻ ta không tốt, trên thực tế là phái người giám thị hành động của ta.
“Đa tạ Đại phu nhân, thay ta suy nghĩ chu đáo.” Ta cười đáp.
Tạm thời giữ lại trước, không chừng có tác dụng.
Bởi vì thân thể không khỏe, ta ở trong viện dùng cơm tối, không cần đi đến chỗ Đại phu nhân đứng theo quy tắc.
Thanh Mai đỡ ta chậm rãi tản bộ trong viện nhỏ, hít thở không khí.
Tiết trời cuối thu, trong viện bày mấy chậu hoa cúc màu vàng kim, theo gió lay động, có một phen phong tình khác.
Ngay khi ta và Thanh Mai thưởng thức hoa cúc, phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Quay đầu nhìn lại, là Hứa Thế Bình.
Khác với lúc gặp mặt buổi chiều, khuôn mặt hắn căng thẳng, ánh mắt hơi đ è xuống, độ cong của miệng cũng rủ xuống vài phần.
Dáng vẻ này ta không thể quen thuộc hơn, là biểu hiện khi tức giận của hắn.
Trước đây ta đặc biệt sợ biểu hiện này của hắn, luôn cảm thấy là mình chọc cho hắn mất hứng. Hiện tại xem ra, bản thân hắn chính là một tên ủ rũ thất thường, không biết bị tức ở đâu, trở về bày sắc mặt này cho ta.
“Sao đại gia lại trở về lúc này? Cũng không cho người bẩm báo một tiếng.” Ta làm bộ như không thấy mặt thối của hắn, ngữ khí tự nhiên hỏi.
Hắn nhìn ta một cái, nhíu chặt mày, không trả lời, đi vào trong phòng.