1
“Đại cô nương! Đại cô nương! Có chuyện vui lớn!” giọng nói kích động của Thanh Tước từ xa vọng vào tai.
Ta không tự chủ được mở mắt ra, muốn nhìn đại nha hoàn hoạt bát tươi đẹp trước kia.
Nàng ấy c..hết vì ta, nhưng ta chưa bao giờ gặp nàng ấy trong mơ. Đây là lần đầu tiên.
“Nhỏ tiếng một chút!” Thanh Mai thấp giọng quát: “Cô nương thật khó khăn mới nghỉ ngơi được một lát, ngươi hốt hoảng như thế đã đánh thức cô nương, xem ta xử lý ngươi như thế nào.”
Ta theo giọng nói nhìn về phía Thanh Mai, trong lòng càng kinh ngạc.
Thanh Mai cũng không còn lão hóa và tiều tụy nữa, khôi phục thành dáng vẻ thiếu nữ.
Một giấc mộng cũ, hai vị cố nhân, có cả Thanh Mai...
Mũi cay cay, ta bất giác rơi nước mắt.
Thanh Mai nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại thấy ta rơi lệ không ngừng, vội vàng bưng chén trà tiến lên: “Cô nương sợ hãi à? Để nô tỳ bảo đại phu tới xem.”
“Không cần, không phải chuyện gì lớn.” Ta miễn cưỡng cười, giữ chặt nàng.
“Cô nương nói cái gì vậy, người là đại tiểu thư trong nhà, trong người khó chịu sao lại cố chịu đựng.” Thanh Mai cau mày nói.
Nàng vẫn cẩn thận ổn trọng như trước.
Khó có được thời khắc gặp nhau, ta không muốn gặp người không liên quan.
Thấy không thuyết phục được, ta đành phải kéo tay nàng đặt lên trán: “Ngươi xem, ta cũng không sốt, chẳng qua là nằm mơ, chảy vài giọt nước mắt mà thôi, không đến mức phải mời đại phu.”
Thanh Mai buông tay, tỏ vẻ không thể tin được.
Nghĩ tới gì đó, nàng nghiêm túc nói với Thanh Tước: “Sau này hoạt động nhẹ nhàng một chút, không chừng cô nương trong mộng bị ngươi lớn giọng dọa sợ.”
Thanh Tước áy náy đứng ở một bên, liên tục đồng ý.
Cảnh tượng thường xảy ra thời thiếu nữ lại xuất hiện, khiến ta cảm thấy vô cùng thân thiết.
Giấc mơ càng lúc càng chân thật.
“Thanh Tước, ngươi vừa mới nói có chuyện vui, là chuyện gì?” Ta mơ hồ nhớ tới lời của nàng, thuần thục giảng hòa cho hai nàng.
Thanh Mai bất đắc dĩ liếc ta một cái, cuộn chăn mỏng cho ta.
Thanh Tước len lén liếc Thanh Mai một cái, thấy nàng không có ý tiếp tục phát tác, mới hạ giọng mở miệng nói: “Vừa rồi nha đầu trong viện lão phu nhân nói cho nô tỳ biết, lão phu nhân định gả cô nương cho Võ An Hầu.”
Trong đầu giống như sấm sét nổ vang, chuyện cũ hiện lên, đau đến khiến ta không thở nổi.
Ta chính xác là đã gả cho Võ An Hầu, nhưng con c..hết thảm, chồng chán ghét, cuối cùng lưu lạc đến Ni Cô am sống nốt quãng đời còn lại.
Giấc mộng này sao có thể giống với quỹ đạo cuộc sống trước kia như thế?
Ta bối rối đánh giá bốn phía.
Bình phong Quan Mai Viên, đồ sứ Nhữ Diêu, tranh của Tống đại gia... so với khuê phòng trước khi ta xuất giá giống nhau như đúc.
Tấm chăn mỏng cuộn tròn, mang theo sách vở đặt trên giá nhỏ bên cạnh rơi xuống trước mắt.
Ta nhìn kỹ lại, là quyển “Hồng trang” ta thường xem khi còn thiếu nữ.
Ký ức chậm rãi tĩnh lặng, ngày này, ta đã trải qua.
Ta từng nghe người ta nói, nếu con người c..hết đi với sự không cam lòng và oán hận mãnh liệt, họ sẽ được tái sinh để có cơ hội một lần nữa.
Có lẽ, là ta c..hết rồi.
“Cô nương, người làm sao vậy?” Thanh Tước bất an nhìn ta.
“Chuyện này quá đột ngột, bà nội và mẹ cũng chưa từng đề cập qua với ta.” Ta giả vờ để che giấu sự kinh dị kia đi.
Cho dù là giấc mộng hấp hối hay là sống lại một lần, ta cũng tuyệt đối không muốn tái giá vào Hầu phủ.
Cho dù là có trở thành bà cô già, xuất gia làm ni cô, so với gả vào Hầu phủ vẫn tự tại thoải mái hơn.
Nghĩ thông suốt chuyện này, ta cảm thấy nhẹ nhõm, tâm tình cũng vui vẻ theo.
“Hôn nhân đại sự từ trước đến nay đều do phu nhân và lão phu nhân làm chủ, làm sao có thể nói cho cô nương biết.” Thanh Tước cười nói: “Cô nương, người phải làm bộ như không biết, nếu không ngay cả tiểu nha đầu trong viện của lão phu nhân cũng giáo huấn nô tỳ.”
Nàng xưa nay ruột để ngoài da, tự nhiên sẽ không sinh nghi đối với sự khác thường của ta.
“Mẹ ta vẫn còn ở trong viện lão phu nhân à?” Ta hỏi.
“Chắc là vẫn còn, lúc nô tỳ tới, mới vừa nhắc tới chuyện hôn sự.” Thanh Tước khôi phục vẻ hưng phấn.
“Nhìn ngươi cao hứng như vậy, nếu không biết là hôn sự của ta, còn tưởng là hôn sự của ngươi.” Ta nhịn không được trêu chọc nàng: “Mau lau mồ hôi đi, nhìn ngươi hưng phấn đến mức chảy mồ hôi đầy mặt kìa.”
“Cô nương, nô tỳ một lòng vì người, sao người lại cười nô tỳ!” Thanh Tước vừa thẹn vừa giận giậm chân, xoay người chạy ra ngoài.
“Thích náo nhiệt lại sợ xấu hổ như vậy, cũng kỳ quái thật.” Ta buồn cười lắc đầu với Thanh Mai.
Suy nghĩ một chút, lại ý bảo Thanh Mai đỡ ta đứng dậy: “Nếu các trưởng bối đều ở đây, làm tiểu bối sao có thể lười biếng ngủ, ngươi đi lấy hương lê cao của Hương Ngọc lâu mang theo cho ta.”