Hai người hết lên cao lại xuống thấp, rẽ trái rẽ phải gần trọn một đêm, sắp sáng thì người ngựa đều mệt mỏi rã rời, nét mặt Lâm Tố Đình tím tái, Tàu Chánh Khê thấy vậy lên tiếng đề nghị:
- Nghỉ một lát đi!
Lâm Tố Đình gật đầu đồng ý nhưng khi nhìn quanh chỉ thấy khu rừng tre um tùm, nàng nói:
- Chúng ta cố tìm được nhà cửa rồi yên tâm mà ngủ cho ngon.
- Ừ.
Hai người đi chẳng bao lâu nữa, đột nhiên thấy phía trước có khoảng trống.
Mặt trời của một ngày mới bắt đầu ló dạng, cảnh tượng đẹp đẽ không sao tả được.
Đỉnh núi tuyết phủ như một phiến bạch ngọc đâm thẳng lên trời, dưới chân núi là một dãy mấy chục căn nhà.
Hai người giục ngựa chạy khỏi khu rừng, cả mừng khi thấy một thôn làng với nhà cửa san sát.
Họ lắng tai nghe lại không có chút âm thanh, trời đông gió lạnh khiến cho quang cảnh thêm rùng rợn, hai người đều bị không khí tịch mịch làm cho khiếp đảm, thở cũng không dám thở mạnh.
Hóa ra nơi này là một thôn làng bỏ hoang, đến gần mới thấy tất cả đều đổ nát cũ kỹ, tìm mãi mới được một gian hoàn chỉnh nhưng rất bé, toàn bộ căn nhà chỉ có một phòng duy nhất.
Tàu Chánh Khê xuống ngựa đi trước vào nhà.
Chiều hôm đó Tàu Chánh Khê đi ra hồ Động Đình lấy nước và cắt một mớ cỏ mang về cho cặp ngựa, về tới nhà thấy Lâm Tố Đình té xỉu trên sàn đất, chàng cả kinh vội chạy đến bế nàng lên, đặt tay lên trán thấy người nàng hâm hấp sốt như bị cảm.
Chàng vội vã đặt thân thể mềm oặt của nàng lên giường.
Lâm Tố Đình có hé mắt ra một cái, cảm thấy đầu óc lùng bùng, choáng váng.
Buổi chiều lịm dần trong giấc ngủ lơ mơ của nàng, âm vang vọng lại là tiếng sóng rì rào của hồ Động Đình đang dâng nước lũ.
Tàu Chánh Khê hết sức lo lắng khi thấy bệnh của Lâm Tố Đình càng lúc càng nặng, tới chiều ngày hôm sau nàng vẫn còn nằm mê man với cơn sốt.
Ðúng là nàng và cả chàng nữa đều chủ quan, tưởng rằng nàng chỉ bị cảm xoàng thôi, uống thuốc cảm họ mang theo trong túi hành lý vào là sẽ khỏi.
Nhưng không ngờ bệnh tình Lâm Tố Đình trở nặng với những cơn sốt rồi lạnh nối tiếp.
Mỗi lần sốt, Lâm Tố Đình nửa mơ nửa tỉnh, kêu tên một người, mặt mày nàng đỏ bừng như một người uống rượu say.
Còn khi lạnh nàng run lập cập đắp hai ba cái mền dày vẫn không thấm.
Mỗi lần nghe nàng mê sảng, kêu thét, Tàu Chánh Khê càng thêm hoảng hốt.
Độ canh hai Lâm Tố Đình gặp ác mộng bèn giật mình tỉnh giấc, tưởng nàng đang phải ở một mình.
Đang muốn khóc chợt nhìn thấy người quen, vừa vui mừng vừa thương tâm, nàng chỉ gọi được một tiếng “ngũ ca” rồi nhịn không nổi, hai dòng lệ đã lăn xuống má.
Năm xưa cả thân phụ lẫn Cửu Nạn đều dịu dàng, đối với nàng hết mực cưng chiều.
Nàng đi lại giang hồ, trước nay đều ở thế thượng phong, chưa bao giờ lép vế trước ai.
Về sau chính thức gia nhập Thiên Địa hội thì bang hội người đông thế mạnh, nàng lại được các sư huynh quí mến.
Gần hai mươi năm, nàng có thể gọi là giang hồ kiêu nữ, không gì là không đạt được, không gì là không thuận lợi.
Phen này là khổ sở nhất trong đời nàng.
Bị Tần Thiên Nhân từ chối hôn ước khi hôn lễ của hai người sắp được cử hành, bị cô bạn thân thiết nhất mà nàng xem như tỉ muội cướp mất người yêu, chân nàng lại bị thương, thêm vào cơn bạo bệnh nên cứ tủi thân đau lòng, khóc một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Trong đêm sâu hoang vắng, nàng bỗng thấy người mình nóng như lửa đốt, mơ hồ kêu gọi:
- Nước… nước, tôi muốn uống nước…
Liền có người lo lắng cho nàng.
Sáng hôm sau bệnh càng nặng hơn.
Nàng muốn gắng gượng ngồi dậy, nhưng mới ngồi lên đã thấy đầu đau như cắt, chỉ còn cách nằm lại xuống giường.
Tàu Chánh Khê lại ra ngoài.
Nàng nằm trên giường nhìn ra cửa sổ thấy mặt trời lên tới đỉnh núi, Lâm Tố Đình nghĩ bụng: “Lại thêm một ngày muội không thể mang sâm về cho huynh.
” Nghĩ chuyện khi mang nhân sâm về rồi Tần Thiên Nhân không còn nữa, không được gặp chàng lần cuối, nàng đau lòng ngất xỉu ngay lập tức.
Không biết đã hôn mê thêm bao lâu, Lâm Tố Đình bỗng nghe tiếng nói:
- May quá! Muội đã hạ sốt rồi!
Nàng từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Tàu Chánh Khê đang ngồi trên chiếc ghế bên giường với chén thuốc trên tay.
Nàng cũng nghe mồ hôi vã ra, đồng thời cũng cảm thấy dễ chịu.
Tàu Chánh Khê nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy uống thuốc.
Bấy giờ ngoài trời hãy còn tối đen như mực.
Tàu Chánh Khê mệt mỏi quá độ nên không kiềm chế được ngáp một cái thật dài.
Lâm Tố Đình uống thuốc xong trả chén lại cho chàng, áy náy nói:
- Ngũ ca, thật là làm phiền huynh.
Tàu Chánh Khê cười.
Lâm Tố Đình giục chàng đi ngủ, chàng lắc đầu bảo phải canh chừng cơn sốt của nàng.
Lâm Tố Đình xúc động, rưng rưng nước mắt bảo chàng:
- Nhưng không lẽ huynh cứ thức suốt đêm mà lo hay sao?
- Muội cứ ngủ đi, huynh ngồi cạnh bên giường cho tới khi nào buồn ngủ sẽ đi ngủ.
Lâm Tố Đình ngồi lên:
- Muội cũng không buồn ngủ mấy, muội chỉ có mệt thôi, như vừa bơi qua một con sông lớn, suýt chết đuối vậy.
Tàu Chánh Khê cười:
- Muội ngủ đi cho có sức, để còn có thể sớm lên đường về Hồi Cương, gặp người muốn gặp, bằng không tối nào cũng ngủ mê không ngừng gọi tên người ta.
Lâm Tố Đình đỏ mặt, thoáng chút bối rối nhưng sau đó nàng cười ranh mãnh:
- Gọi tên ai chứ, nếu có ngủ mê gọi tên ai muội sẽ gọi tên ngũ ca thôi.
Tàu Chánh Khê nghe trong lòng cay đắng, thầm nhủ: “Ta làm gì được diễm phúc hiện ra trong giấc mơ của nàng.
” Tuy nhiên vẫn bình thản lắc đầu, kèm theo nụ cười nhỏ.
Mẩu đối thoại rời rạc giữa hai người giúp Lâm Tố Đình bớt cô độc.
Nàng rất sợ khi đau ốm phải nằm một mình và đối diện với một khoảng không im lặng.
Ngoài trời mưa mỗi lúc một lớn hơn, hồ Động Đình của tỉnh Hồ Bắc quẫy mình dữ dội theo từng cơn gió giật và căn nhà cũng rung lên từng hồi.
- Không biết khi về lại Hồi Cương rồi huynh ấy sẽ nói gì với muội nhỉ? - Lâm Tố Đình nói rất khẽ như nói với chính nàng.
Tàu Chánh Khê nghe vậy làm thinh, kinh nghiệm cho biết rằng không nên đi sâu vào vấn đề này.
Do đó chàng ngồi yên, lắng nghe tiếng mưa rơi, gõ nhịp đều đặn như một bài ca bất tận trong đêm.
Ít ra chàng cũng còn có khoảng thời gian ở Cam Túc, kỷ niệm gặt hái được ở nơi đó không ít, nơi đó có nàng bên cạnh.
- Ngày mai muội muốn ăn cơm hay tiếp tục ăn cháo đây? - Chàng chợt lên tiếng hỏi.
- Ngũ ca!
Lâm Tố Đình gọi.
Tự dưng, nàng nhớ Tần Thiên Nhân nấu ăn rất ngon, những lúc rảnh rỗi hay gói há cảo cho nữ thần y và nàng ăn.
Trong túi hành lý mà họ mang theo còn khá nhiều gạo và bắp khô, Lâm Tố Đình le lưỡi:
- Muội rất sợ cháo.
- Nhưng đau thì làm sao ăn cơm được, huynh sẽ lại nấu cháo cho muội ăn.
Tàu Chánh Khê dứt lời thấy Lâm Tố Đình lắc đầu, chàng tiếp:
- Không được, người bị cảm phải ăn nóng mới khỏi bệnh.
Dĩ nhiên đối với sự lo lắng nhiệt tình của Tàu Chánh Khê, Lâm Tố Đình hiểu là không nên cãi.
Nàng mỉm cười, đầu óc trôi bồng bềnh như những đám mây trên trời, nàng lại thiếp đi với niềm vui vì được người chiếu cố.
Ngày hôm sau nữa, cơn bệnh của Lâm Tố Đình hết hẳn, hai người định là sẽ tiếp tục lên đường nhưng trời tiếp tục đổ mưa.
Đến nửa đêm gió thổi ào ào qua các vòm cây làm căn nhà rung lên, từng chập.
Một cơn mưa thật to như muốn nhận chìm ngôi nhà bé nhỏ trong màn nước.
Tàu Chánh Khê chốt chặt cửa sổ cho gió đừng cuốn bật ra và mưa đừng tạt vào nhà.
Chàng nghe tiếng sóng của hồ Động Đình quật vào bờ đá thật dữ dội.
Rất may, căn nhà bỏ hoang này tuy nhỏ nhưng được xây rất kiên cố, nếu không, gặp mưa gió như thế này, không thể nào đứng vững được.
Tàu Chánh Khê biết không thể ngủ được nên bật đèn, ngồi tựa lưng vào vách nhà ngắm Lâm Tố Đình đang yên giấc.
Nàng nằm trên giường, kéo mền trùm kín hơn nửa thân người, hơi thở đều đặn, trông nàng bình yên như một đứa trẻ.
Trong đầu Tàu Chánh Khê nghĩ đến Tần Thiên Nhân, Tần Thiên Nhân giấu tình cảm của mình kín quá, đến Cửu Dương là đệ đệ ruột cũng chẳng biết được.
Mưa lớn quá, tiếng nước chảy ào ào, và những giọt mưa nặng đánh rào rào trên mái nhà.
Căn nhà nhỏ bé tràn ngập hơi lạnh.
Tàu Chánh Khê ngồi thở dài từng chặp.
Mưa đêm bao giờ cũng buồn, đặc biệt là đêm đông.
Chàng lắng nghe tiếng sóng đánh ì ầm vào bờ đá bên hông nhà.
Tiếng sóng nghe dữ dội và đầy đe dọa.
Thỉnh thoảng ngôi nhà rung lên vì gió lớn thổi qua.
Tàu Chánh Khê sợ một trận bão đi qua đây và giữ chân họ lại, nghĩ tới Tần Thiên Nhân đang nằm mê man trên giường bệnh ở Tây Bắc, chàng lại thở dài.
.