Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 78: Anh Hùng Nan Quá Mỹ Nhân Quan Hạ






Tế Độ còn đang suy nghĩ thì một tràng hí dài vang lên.

Do chàng vốn dồn hết tâm ý vào cô gái áo hồng nên hoàn toàn không phát hiện hai người bọn chàng đã bị bao vây.

Đến khi nghe tiếng ngựa hí chàng mới quay nhìn, thấy một đám người Hồi đang tức tối nhìn hai người bọn chàng.

Chàng nhận ra ngay tên thủ lĩnh đang ngồi trên ngựa là A Mạc Đan, kẻ chuyên chống đối triều đình nhà Thanh.

A Mạc Đan trạc tuổi Tế Độ, có gương mặt rất nhỏ, hai đầu lông mày giao nhau, nhãn quang lộ ra, sống mũi thấp có xương ngang, môi mỏng và thừa tương gần như bằng phẳng bên trên chiếc cằm nhỏ hẹp.

A Mạc Đan là đồ đệ của Thiên Sơn Thần Ưng.

Thiên Sơn Thần Ưng là một võ sĩ người Hồi khá nổi tiếng ở miền tái ngoại, và cũng là tộc trưởng của bộ tộc Ái Lã.

Năm ngoái do tộc Ái Lã không đóng thuế cho triều đình nên cả bộ tộc bị diệt.

A Mạc Đan mất đi tông tích.

Ái Lã cách nơi này cũng cả trăm dặm, thì ra sau khi tộc Ái Lã bị diệt A Mạc Đan chạy đến gia nhập bộ tộc A Lạp Sơn Khẩu.

Lúc này A Mạc Đan cũng nhận ra Tế Độ, cái người chuyên dẫn binh lính đến các tộc ở Hồi Cương kiểm tra hộ khẩu, đo đạc đất đai, điều tra ra nhiều mối tệ về thuế má do đó mỗi năm triều đình còn thu thêm được đến hơn trăm vạn lạng bạc.

A Mạc Đan ngó thấy Tế Độ mặc y phục kiểu người Hồi, gương mặt trông tức tối vô cùng.

Tế Độ và A Mạc Đan giương mắt nhìn nhau, đều bất ngờ vì đối phương xuất hiện ở đây.

- Chính hắn đã lẻn vào thánh địa hái tuyết liên đấy thưa đội trưởng!
Một nam nhân Hồi tộc khoảng mười sáu mười bảy tuổi giơ tay chỉ mặt Tế Độ, nói.

Hồng y nữ tử đứng bên cạnh Tế Độ giật nảy mình, nàng quay đầu nhìn những đóa tuyết liên đang đính trên mấy cây bách tùng.

Tế Độ biết nàng đang nghĩ gì, lúc nãy do nàng quá vui thích nên đã không để ý, rằng những đóa tuyết liên trên mấy cây bách tùng là tuyết liên chàng đã hái trong cấm địa của tộc A Lạp Sơn Khẩu.

Vì tuyết liên được trồng có màu hơi vàng như ngà voi không phải trắng muốt như khi mọc ngoài hoang dã.

A Mạc Đan nghe thuộc hạ nói vậy, đã tức giận càng nhìn Tế Độ như kẻ tử thù.

Hàng cây bách chắn sau lưng Tế Độ và cô gái.

Người Hồi vây quanh từ hai phía trước mặt và bên trái, Tế Độ bèn dắt tay cô gái quay đi ra phía bên phải đang bỏ trống.

A Mạc Đan bỗng nhảy từ trên ngựa xuống, người chưa bước tới mà chưởng phong đã phóng tới lưng Tế Độ rồi.

Tế Độ đưa một tay quàng ngang hông cô gái, tay kia phóng ngược lại một chưởng, mượn sức chưởng của A Mạc Đan vọt nhanh đi.

A Mạc Đan lập tức đuổi theo, thân pháp nhanh như tên bắn.


Tế Độ nắm lấy tay cô gái, nhắm hướng con ngựa trắng đang chờ hai người mà chạy, còn mười bước nữa là hai người đến chỗ con ngựa thì A Mạc Đan đã dùng khinh công bay tới sau lưng giơ tay chụp trúng vai Tế Độ.

- Đại tướng quân vương! – A Mạc Đan nói - Hạnh ngộ!  Sao mới đến Hồi Cương mà bỏ đi sớm vậy?  Đúng là không nể mặt tộc trưởng chúng tôi chút nào!
A Mạc Đan nói xong nhếch môi cười nhạt.

Tế Độ xoay mình một cái thoát khỏi cú chộp đó, nắm lấy tay cô gái bước lui mười mấy bước.

Đồng bọn của A Mạc Đan chạy đến đứng hai bên A Mạc Đan.

Tế Độ thấy phe A Mạc Đan đông đảo, lại nữa bản thân A Mạc Đan cũng sở hữu võ công không tệ, thêm vào đó, chàng cũng đang bị thương, nhắm không thể đánh thắng trận này được.

A Mạc Đan quát:
- Hai người lẻn vào vườn thánh hái trộm tuyết liên, tội này không thể tha thứ, mau theo ta về để tộc trưởng xử lý!
Cô gái áo hồng nói:
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?  Muội nghe nói ai mà lấy trộm tuyết liên trong thánh địa của tộc A Lạp Sơn Khẩu thì dù một đóa cũng bị trừng trị, mỗi đóa hoa đánh đổi bằng một ngón tay muội sợ lắm!  
Cô gái dứt lời nấp sau lưng Tế Độ.

Tế Độ biết chàng là người của triều đình, nhủ bụng nếu chàng mà theo A Mạc Đan đi gặp tộc trưởng chỉ có chết.

Chàng ném hai cây tiêu chia làm hai đường trên dưới đánh tới A Mạc Đan, sau đó bảo hồng y nữ tử:
- Ta phải cản trở tên này!  Nàng mau lên ngựa chạy trốn đi!
Hồng y nữ tử lắc đầu:
- Không!  Huynh đánh ngã hắn trước đi, rồi chúng ta cùng về.

Lúc này Tế Độ không còn đủ thời gian để giải thích với nàng là võ công của đối thủ tuy không cao hơn chàng nhưng vết thương của chàng chưa lành.

Chàng biết cặp phi tiêu vừa rồi lực đi không nhanh không thể đánh trúng A Mạc Đan được, chỉ nhân lúc hắn tránh né mà khuyên cô gái mau bỏ trốn.

Nhưng cô gái áo hồng không chịu đi.

Tế Độ bèn bế bổng lấy nàng đem đặt nàng ngồi lên yên ngựa, rồi đánh một cái thật mạnh vào mông con ngựa cho nó mang nàng bỏ chạy.

Đúng như Tế Độ đã định, A Mạc Đan dùng một tay bắt lấy phi tiêu ở trên, đồng thời dang hai chân nhảy lên né được phi tiêu còn lại đánh vào hạ bộ phía dưới.

Sau đó, A Mạc Đan vừa khom lưng vừa lao người phóng tới Tế Độ.

Phát nhảy vừa nãy A Mạc Đan vừa né ám khí vừa đuổi theo nửa công nửa thủ, rõ là không cho đối thủ rảnh tay chút nào.

A Mạc Đan dùng phi tiêu của chính Tế Độ tấn công ngược trở lại nhưng Tế Độ tránh được.

A Mạc Đan bèn rút cây đao mang ở bên hông ra thi triển thế Trảm Viên Tâm, múa đao vòng qua đầu, đoạn chuyển thành Ám Sơn Tản Thạch đâm tới cổ Tế Độ.

Trước đường đao hung mãnh Tế Độ nhảy tránh về sau liên tục.

Hai người qua lại được tám chín chiêu.

Trong áo Tế Độ bấy giờ chỉ còn lại một thanh phi đao duy nhất nên không muốn dùng đến, chàng bèn nhổ một cây khô mọc gần đó sử như thanh trường côn.


A Mạc Đan đánh tới, lần này, Tế Độ không kịp tránh né, nhanh chóng cầm trường côn đỡ nhát đao đang trờ tới.

Tế Độ dồn hết thảy nội công vào cây côn nên trong tức thời như hóa thanh gỗ đó thành thanh sắt và hai binh khí chạm nhau.

Choảng!  A Mạc Đan bị đánh bật ra.

Tế Độ thấy cây đao suýt tí nữa đã rời tay A Mạc Đan.

Hai chiếc bóng lại áp sát nhau.

Tế Độ sử trường côn đương đầu với đao pháp của đồ đệ Thiên Sơn Thần Ưng, phút chốc đã trôi qua hơn hai mươi lăm chiêu thức.

Sang chiêu thứ hai mươi sáu thì nội thương trong mình Tế Độ phát tán, ánh nhìn bắt đầu hơi nhòe đi và trong ngực đau buốt, lại nữa những tên bộ hạ của A Mạc Đan cũng xông vào tham chiến.

Tế Độ lắc mạnh đầu một cái để trấn tĩnh, sau đó chàng tung hoành tả xung hữu đột cầm trường côn đương cự với A Mạc Đan và đám người Hồi của tộc A Lạp Sơn Khẩu, oai hùng như tướng Triệu Tử Long phá vòng vây Đương Dương Trường Bản.

Tế Độ nhủ bụng lần này chàng làm sai thật nên không muốn sát hại A Mạc Đan và đám bộ hạ, chàng chỉ dùng mũi côn thích vào cổ tay làm bọn bộ hạ đau đớn, buông vũ khí rên la ầm ĩ.

Tế Độ đánh bật được bộ hạ của A Mạc Đan ra ngoài, chưa kịp dùng tay lau mồ hôi thì thêm một đám người Hồi nữa hầm hè xông tới như muốn ăn tươi nuốt sống chàng vậy.

Tuy nhiên, đây chỉ là bọn chăn thả gia súc học mót được dăm ba miếng võ không phải hạng cao đồ danh môn đại phái nên chỉ vài chiêu thế chàng đã cho cả bọn nằm đo đất.

Cuối cùng, chỉ còn mỗi một A Mạc Đan là đối thủ đáng gờm của chàng còn đứng vững.

Một trong những người chăn thả gia súc lồm cồm bò dậy chạy đi đâu đó.

A Mạc Đan lại vung vũ khí lên tấn công Tế Độ, cầm đao bổ từ trên xuống theo chiêu Luân Thân Hổ Giáng thì Tế Độ đã nghiêng người lách tránh, đồng thời, Tế Độ dụng thanh trường côn phạt ngang hông A Mạc Đan.

Binh!  A Mạc Đan trúng đòn đau, vẫn không dừng tay, vung đao lên chém xuống đầu Tế Độ.

Chợt nghe một tiếng “choang” chát chúa, lưỡi đao của A Mạc Đan bắn tung qua khỏi đầu A Mạc Đan một thước, thanh sắt cứng rắn trong tay A Mạc Đan bị phi đao của Tế Độ phóng ra cắt đứt.

Tế Độ dùng côn quạt một đường vào hai chân A Mạc Đan, A Mạc Đan không tránh kịp, rú một tiếng trước khi ngã lăn kềnh ra đất.

Tế Độ xoay lưng định đi khỏi, nhưng chưa kịp cất bước thì nghe tiếng gió vù vù rít tới, chàng quay lại thì thấy A Mạc Đan cầm sợi xích sắt có gắn quả chùy gai ném ra.

Chùy đi nhanh như gió, nhưng Tế Độ cũng nhanh không kém chàng múa côn bảo vệ quanh người, thế côn kín mít, khiến ngọn chuỳ của A Mạc Đan không sao tiến gần chàng được.

Trong một lần A Mạc Đan sơ hở, đầu côn của Tế Độ chọc vào giữa một vòng xích sắt giật mạnh một cái làm dây chùy rơi khỏi tay A Mạc Đan.

Tế Độ quay vòng xích chùy trên đầu côn rồi hất mạnh ra.

Đầu chùy bắn trúng chân A Mạc Đan.

Tế Độ điểm đầu côn vào huyệt kiên tỉnh trên vai A Mạc Đan, huyệt này khi bị điểm trúng sẽ làm cho người bị điểm huyệt cảm thấy tức thở, mặt mày xây xẩm, quả nhiên A Mạc Đan quỳ sụp trên đất.


Người chăn thả gia súc quay trở lại, nhưng hắn không trở lại một mình mà dẫn theo một đàn sói lang.

Người chăn thả gia súc đưa hai ngón tay vào miệng huýt gió, bọn sói liền tấn công Tế Độ.

Tế Độ đánh đấm với A Mạc Đan đã thấm mệt, thấy nhiều chó sói tấn công chàng vậy chẳng muốn tham chiến bèn vội vận kình nhảy ra xa một trượng.

Bọn sói đuổi theo bọc hậu chàng lại.

Giữa những tiếng tru tréo rợn người, Tế Độ vung côn ra tứ phía.

Nhưng khi chàng đánh chết hết con sói này lại tới con sói khác chồm tới, bọn chúng như những cảm tử quân không biết sợ chết là gì cả.

Người chăn thả gia súc điều khiển bọn sói xong dìu A Mạc Đan ngồi trên đất, cùng với những người Hồi khác ngồi nhìn bọn sói xử lý Tế Độ.

Không đầy nửa khắc bọn sói dồn Tế Độ vào thế cùng, côn pháp bắt đầu rối loạn.

Hai con sói cùng lúc phóng vào chàng.

Tế Độ nhìn thấy mấy hàm răng nhọn há ra trước mặt liền đảo người tránh né.

Một con khác phóng tới định cắn vào cổ tay phải chàng, Tế Độ dùng mũi côn chém xuống, đánh gục con sói.

Trong một phút sơ hở một con sói khác đã lòn qua thế côn, cắn mạnh vào lưng chàng.

Tế Độ huơ tay ra sau lưng chàng túm lấy đầu nó quẳng vào một thân cây, con sói bị gãy xương sườn kêu lên một tiếng oẳng rồi nằm im.

Tế Độ vừa đứng thẳng người lên, thì một con sói khác lao đến cắn vào đùi chàng, rứt đứt một khối thịt lớn.

Thêm một con nữa cắn vào bắp chân chàng, răng của bọn chó sói dày và nhọn, lại dơ bẩn, mỗi lần cắn vào như là sâu tận xương tủy.

Ba vết thương này cộng với nội thương trong mình Tế Độ khiến chàng đau đến nỗi muốn ngã nhào trên đất, nhưng chàng vẫn cung chân xuất ra được một cước.

Con sói bị đá văng vào đồng bọn, kêu oẳng oẳng, cả đám sói lang nằm chồng lên nhau.

Nhờ vậy mà phía bên đó hở ra một lỗ lớn.

Tế Độ không ham chiến nữa, liền phóng ra từ lỗ lớn đó, thoát ra khỏi vòng sói vây mà chạy.

Bọn sói điên cuồng đuổi theo phía sau lưng chàng.

Tế Độ cứ chạy mãi chạy mãi, đột nhiên, trước mặt chàng nghe tiếng lộc cộc, hóa ra cô gái áo hồng đã cho ngựa quay trở lại tìm chàng.

Nàng giục con ngựa trắng chạy đến bên Tế Độ.

Tế Độ thấy nàng trở lại tìm mình, trong lòng xúc động vô cùng.

Cô gái chìa tay ra, Tế Độ nắm lấy tay nàng, định leo lên ngựa thì bỗng chiếc vòng cỏ từ trong tay áo chàng rơi ra.

Cô gái nói:
- Bỏ đi huynh, muội làm cái khác cho!
Nhưng Tế Độ thấy chiếc vòng cỏ lăn ngay dưới chân con ngựa, không xa chàng mấy bèn cúi người xuống luồn qua bụng con ngựa trắng để nhặt lấy.

Bọn sói lang của tộc A Lạp Sơn Khẩu được huấn luyện rất kỹ, theo những người trong tộc đi săn nai và gấu rừng rất chuyên nghiệp, bám lấy con mồi rất sát.

Khi Tế Độ nhặt được chiếc vòng cỏ thì bọn sói cũng đang phóng tới, chàng phải vừa đối phó với bọn sói vừa lo bảo vệ cho hồng y nữ tử.


Tế Độ thấy một con sói nhảy lên sắp cắn trúng mặt cô gái bèn đưa tay ấn vào ngực con ngựa, làm con ngựa lồng lên phóng hai chân ra trước.

Con sói bị ngựa đá trúng, xương cổ gãy nghe rắc một tiếng rồi nằm mọp trên đất.

Sau đó có hai con sói nữa phóng tới định táp vào lưng cô gái.

Tế Độ đang ở dưới bụng ngựa, xoay trở không tiện mà cú nhảy của hai con sói lại nhanh như tên.

Tế Độ nảy ra sáng kiến, đưa tay từ dưới bụng ngựa vỗ lên.

Con ngựa giật mình, đá ngược hai chân ra sau.

Hai con sói bị ngựa đá trúng đầu vỡ sọ chết tươi.

Tế Độ lại nghe tiếng cô gái la toán vì ngay lúc ấy một con sói khác đang nhảy tới cắn thẳng vào chân nàng.

Tế Độ bèn giơ hai tay chụp lấy hai hàm răng nhọn hoắt, dùng sức banh miệng con sói khiến quai hàm của nó gãy nghe rụp một tiếng.

Tế Độ xoay mình lên ngựa, hô lớn:
- Chạy nhanh lên!
Hồng y nữ tử lập tức giật cương cho ngựa bỏ chạy.

Bầy sói không chịu buông tha, kéo nhau rượt theo sau.

Ngựa chạy nhanh hơn sói rất nhiều nên chớp nhoáng đã bỏ bầy sói lại phía sau mấy dặm.

Tế Độ ngồi sau lưng cô gái nói:
- Nàng thật ngốc!  Sao không chạy đi còn quay lại tìm ta?
- Huynh bất chấp tất cả đi hái tuyết liên cho muội, lại vừa liều mạng vì muội, tay không đánh cả bầy sói và đám người A Lạp Sơn Khẩu.

Bây giờ muội liều mình vì huynh!
Hai người giục ngựa chạy cực nhanh, thoáng mắt đã bỏ bọn sói khá xa.

Tế Độ vừa phải kịch đấu, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng cực kì hung hiểm, đến lúc này khí lực đã kiệt quệ, chàng ngồi trên ngựa được một hồi thì dần dần không chịu nổi nữa.

Hồng y nữ tử quay đầu ra sau thấy chàng mệt mỏi, lại thấy mình chàng vấy máu, nàng kéo dây cương cho ngựa dừng lại nói:
- Bọn sói không đuổi kịp chúng ta nữa chúng ta xuống ngựa nghỉ ngơi một chút đi.

Tế Độ gật đầu lảo đảo trèo xuống ngựa, chàng nằm trên đất thở dốc.

Cô gái áo hồng lấy trong áo nàng ra một cái khăn tay, lau vết máu trên mặt Tế Độ.

Chàng nằm ngửa trên đất điều hòa hơi thở một chút, vừa đỡ mệt, đã nghe tiếng sủa đuổi theo gấp rút.

Bèn giục nàng trở lên lưng ngựa, rồi chàng cũng ngồi sau nàng cho ngựa phi về nhà.

Hai người về căn nhà tranh, dẫn ngựa vào nhà chốt cửa lại.

Trong lúc hoan hỉ không nén nổi, cô gái bất giác ôm chầm lấy chàng.

Tế Độ định ôm cô gái thì nàng thẳng người dậy, buông chàng ra.

(còn tiếp).