Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 65: Bọ Ngựa Bắt Ve Chim Sẻ Đứng Sau Trung






Bấy giờ mặt trời đã lên tới đỉnh núi, cả một vùng rừng núi sáng chóe dưới ánh nắng.

Từ ba phía Đông, Tây, Nam nghe tiếng chân rầm rộ và binh khí khua vào nhau lẻng kẻng, nhưng vẫn chưa thấy binh lính triều đình lộ diện, rừng lại đầy những cây bách tùng và vân sam, rất khó nhận biết địch đang phục kích ở đâu.

Tôn Hứa Khải ước gì lúc nãy không đi về Nam, lọt vào khu rừng này, bây giờ hướng Nam cũng bị bịt rồi, còn đang tính đường rút lui, thì binh sĩ triều đình hiện ra.

Bọn chúng xếp thành hình chữ nhất, từ từ tiến đến.

Những người Thiên Địa hội còn đang thất sắc thì phía Bắc quân hiệu cũng vang lên.

Từng dãy bộ binh hàng ngũ chỉnh tề đang bước tới.

Vậy là trái phải trước sau đều có binh lính.

Mặt đất rung lên dưới rất nhiều chân người và vó ngựa.

Kỵ binh và bộ binh tràn ngập cả một vùng hoang dã.

Một nam nhân mặt mày xương xẩu ngồi trên ngựa ở giữa đoàn quân hình chữ nhất, tay cầm thanh trảm mã đao.

Tôn Hứa Khải lướt mắt nhìn khắp ba quân, nhận biết người chỉ huy cầm thanh trảm mã đao chính là Trương Dũng.

Tôn Hứa Khải bèn rút Phục Y Kiếm, chỉ mặt Trương Dũng quát nói:
- Thì ra lại là Trương đầu cẩu!  Con chó cầu vinh bán nước!  

Rồi nghĩ ra một điều, Tôn Hứa Khải tiếp:
- Ồ không, Tôn mỗ nên gọi ngươi là Trương đầu lợn mới đúng!
Trương Dũng đương nhiên biết Tôn Hứa Khải gọi chàng là “Trương đầu lợn” vì ở trận Sơn Tây chàng suýt bị Cửu Dương biến cho thành con heo quay.

Trương Dũng nghĩ tới đám binh sĩ của mình bị chết thiêu trong rừng Sơn Tây, cũng quát trả:
- Bọn Giang Nam Thất Phỉ!  Các ngươi ở Quan Sơn đã sát hại nhiều binh lính triều đình, cướp đi cống phẩm, phạm tội ác không thể dung thứ, hôm nay bản tướng sẽ…
Trương Dũng chưa nói hết, Tôn Hứa Khải nói:
- Sẽ làm gì?  Tên đầu lợn, thân chó nhà mi, hôm nay mang đủ binh lính tới đây rồi chẳng hay cả thảy cùng lên hay người nào lên trước?
Trương Dũng bị Tôn Hứa Khải chửi mắng nào đầu lợn nào đầu chó, đầu đã sớm nóng phừng, giờ lại bị họ Tôn cướp lời, và nói mấy câu thách thức, vậy nên, khi Tôn Hứa Khải nói vừa dứt, Trương Dũng vung đao quất tới, đó là hiệu lệnh cho binh lính triều đình tiến đánh người Thiên Địa hội.

Hai bên bắt đầu hỗn chiến.

Trương Dũng cho ngựa tiến lại chỗ Tôn Hứa Khải để đánh, nhưng có hai thành viên của bang hội cầm kiếm cản lại.

Trương Dũng bị vây hai bên tả hữu mà không nao núng, chàng khua đao, tung ra hai chiêu liên tiếp chém sang hai bên, hai chiêu này thế đi gọn và mạnh như chẻ tre.

Hai người Thiên Địa hội chỉ mới vừa chạy tới vây hai bên trái phải Trương Dũng, còn chưa kịp xuất thủ, thì bỗng thấy hàn quang chói mắt từ thanh đao của Trương Dũng chiếu ra.

Người Thiên Địa hội đứng ở bên trái khẽ nghiêng đầu để tránh tia sáng của thanh đao, liền bị mũi đao chém vào huyệt á môn.

Phựt!  Người đứng bên phải cũng nhận một nhát đao đi từ trước cổ ra sau gáy.

Hai nhát đao đi xuyên lõm giữa gai đốt sống cổ thứ nhất và đốt sống cổ thứ hai làm hai cái đầu người rơi xuống lăn long lóc, máu tươi từ cổ hai người Thiên Địa hội bắn lên tung tóe như hai vòi nước, ướt đẫm một khoảnh đất và phủ lên chiến bào Trương Dũng.

Một thành viên Thiên Địa hội khác đứng gần đó thấy đồng bọn chết thảm, không khỏi kinh hãi, vội bước lui lại mấy bước.


Hơn nữa, người này nhìn thân mình Trương Dũng đầy máu, từng giọt từ trên chiến bào nhỏ xuống như một Tu La quỷ dữ, hiện thân giữa ban ngày ban mặt, nên nhất thời chưa dám xông lên.

Bốn bề tiếng giết chóc vang lên.

Trương Dũng thấy người Thiên Địa hội nhìn mình bủn rủn cả tay chân, nhếch môi khinh bỉ.

Lần này người Thiên Địa hội đứng ngay giữa hai cây vân sam to lớn nên Trương Dũng không thể giục ngựa chạy đến, mà nhảy xuống đất.

Cánh tay Trương Dũng cầm đao xoáy một vòng, thân mình cũng cùng thế xoáy theo, trong một chớp mắt, cái đầu người Thiên Địa hội kia rớt nghe bộp một tiếng.

Chỉ với ba chiêu vô cùng ngắn ngủi, Trương Dũng đã giết chết ba mạng người dễ như trở bàn tay.

- Cẩu tặc! - Thường Tịnh Đạo thấy người Thiên Địa hội liên tục đầu lìa khỏi cổ, hét lớn - Coi ta thu thập nhà ngươi!
Thường Tịnh Đạo đạp gió xông lên, đánh một quyền vào sau gáy Trương Dũng.

Thường Tịnh Đạo là lôi thủ có tiếng vùng Vân Nam nên ra đòn tay rất ác liệt.

Trương Dũng quay vụt người lại, thanh đao của Trương Dũng khá dài, mà Thường Tịnh Đạo đã thình lình nhập nội rồi, nên Trương Dũng không thể khuấy đao đánh trả.

Thường Tịnh Đạo dồn hết thảy mười hai thành công lực vào đòn quyền, những tưởng có thể đả thương được Trương Dũng, ngờ đâu, khi nắm đấm gần chạm mặt Trương Dũng, họ Trương giơ tay không cầm đao lên.

Boong!  Kình lực của đòn quyền bị hộ oản trên tay Trương Dũng cản trở, Thường Tịnh Đạo bị đánh bật ra.


May mà Thường Tịnh Đạo sở hữu đôi tay cứng như thép, không thì khi chạm vào hộ oản cũng được làm bằng thép của Trương Dũng, đã rêm xương rồi.

Thường Tịnh Đạo không thể nhập nội nữa, vì Trương Dũng đang đứng đối diện và phòng thủ, nên từ thế công bị ép thành thế thủ, bây giờ Thường Tịnh Đạo đang đứng trong tầm đánh của Trương Dũng.

Trương Dũng chém nhát đao vào vai phải Thường Tịnh Đạo, Thường Tịnh Đạo hụp người xuống tránh.

Trương Dũng vội rút đao về, lia thanh đao sang trái.

Thường Tịnh Đạo vẫn thành công tránh né bằng cách lộn nhào về sau một thước, tuy đã giữ lại được thủ cấp xong trong lòng Thường Tịnh Đạo vô cùng hoang mang lo lắng.

Thường Tịnh Đạo không biết phải làm cách nào để mà nhập nội lần nữa, nhưng cho dù Thường Tịnh Đạo có thể đột nhập lần nữa, cũng chưa nghĩ ra cách nào phá giải hộ oản cứng như một tấm khiên trên cổ tay Trương Dũng.

May mà Thường Tịnh Đạo từng trải qua khá nhiều trận đánh với bọn thảo khấu lục lâm, từ Nam chí Bắc, nên sau một thoáng bế tắc thì nảy ra một ý.

Trương Dũng lại phóng tới dùng đao quét ngang cổ Thường Tịnh Đạo.

Thường Tịnh Đạo nghiêng người ra sau tránh.

Thừa lúc Trương Dũng chưa kịp thu đao về, Thường Tịnh Đạo chộp lấy cổ tay đang đeo hộ oản của Trương Dũng.

Tay kia, Thường Tịnh Đạo thu vào ngực, rồi tung quyền pháp nhằm vào ngay ngực của Trương Dũng phát ra.

Binh!  Trương Dũng trúng đòn quyền bật kêu lên.

Thân mình cũng va vào một thân cây.

Keng!  Thanh đao trên tay Trương Dũng rơi xa mười thước.


Trương Dũng vịn tay vào thân cây làm điểm tựa thẳng người dậy, vừa định thần, thì thấy Thường Tịnh Đạo dùng chân phải bước xéo sang phải một bước để lấy thế, sau đó, tung cước pháp từ chân trái đá ra.

Trương Dũng lại dùng hộ oản hộ thân.

Boong!  
Hai người đánh nhau thêm một hồi.

Đến lượt Trương Dũng nảy ra một ý.

Trương Dũng bèn nhảy chân trái lên, tung ra một cước đá vào vai phải Thường Tịnh Đạo, nhưng đó chỉ là cú đá dứ lắt léo.

Nhân lúc Thường Tịnh Đạo tránh sang bên trái, Trương Dũng phóng chân phải lên.

Bốp!  Thường Tịnh Đạo trúng một cước vào vai trái.

Liền sau đó, Trương Dũng cuốn tay phải vào ngực, rồi đánh tréo một quyền xuống hạ bộ Thường Tịnh Đạo.

Hự!  Thường Tịnh Đạo không tránh được hiểm chiêu, lãnh trọn cú đánh vùng hạ bộ, kêu hự một tiếng, thân mình họ Thường chúi nhủi về trước, như một cây cỏ lau thình lình bị gió thổi gập xuống.

Thường Tịnh Đạo thầm than khổ, còn đang chúi nhủi đầu xuống đất chưa thể gượng dậy được, thì có một vật đang hướng thẳng vào mặt chàng lao đi.

Thì ra Trương Dũng đã co chân, và đang dùng mũi bàn chân đá thẳng vào mặt Thường Tịnh Đạo.

Gió lồng vô ống quần Trương Dũng rít lên nghe lồng lộng, tưởng đụng nhầm tảng đá cũng làm vỡ tảng đá làm hai, huống là cái đầu của Thường Tịnh Đạo.

.