Tử, sinh, xem nhẹ như bèo nước
Giúp người cô khổ, phá vô minh
Lại nói đến tổng đà Hàng Châu.
Khẩu Tâm nhận được thư của Tàu Chánh Khê, sau khi xem qua lá thư, Khẩu Tâm đi đến Hắc Viện tìm Tần Thiên Nhân, thấy Tần Thiên Nhân đang ở trong một căn phòng bên dưới địa đạo kiểm kê lương thực.
Tần Thiên Nhân nhận thấy chuyện trong thư cấp bách, tức thời nhờ các tú tài đi mời các trưởng lão tụ tập bàn bạc.
Vài ngày sau, mọi người ở trong căn hầm bên dưới Tâm Thiền thư viện.
Khẩu Tâm đọc lá thư của Tàu Chánh Khê cho các trưởng lão, đại khái trong thư nói Hoàng Hà đại nạn, ở Cam Túc khắp nơi đâu đâu cũng là nhà cửa xơ xác, lũ dâng cao, đường sá ngập ngụa trong nước gây trở ngại di chuyển, dân tình rất tệ, rất cần lương thực tiếp tế.
Khẩu Tâm đọc xong thư lại nói kho lương thực của tổng đà Hàng Châu đã cạn, các trưởng lão nhìn nhau, ai nấy chau mày.
Hoàng Hà là con sông dài thứ hai sau sông Dương Tử.
Chữ “hà” có nghĩa là sông, và chữ “hoàng” dùng để ám chỉ màu vàng phù sa hòa trong nước.
Hoàng Hà còn có tên dân gian là sông “trọc lưu nước đục.
” Cho nên mỗi khi nói bóng gió những điều không bao giờ xảy ra, người ta thường hay ví von lên trời đã khó, làm cho nước Hoàng Hà trong trẻo còn khó hơn.
Hoàng Hà khơi nguồn từ phía Tây Bắc tỉnh Thanh Hải.
Dòng nước bắt nguồn chảy hướng Nam, uốn cong về phía Đông Nam và xuôi theo hướng Nam một lần nữa trước khi giáp với thị trấn Lan Châu tỉnh Cam Túc.
Sau đó, con sông uốn về phía Bắc qua khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ, chảy tới khu tự trị Hà Sáo Nội Mông.
Ở tại vùng Nội Mông, dòng nước màu vàng thình lình đổi hướng trực tiến về Nam tạo ra ranh giới của hai tỉnh Thiểm Tây và Sơn Tây.
Khi trôi về phía Đông Bắc của thành phố Tây An, thủ phủ tỉnh Thiểm Tây thì Hoàng Hà lại một lần nữa ngược hướng chảy về Đông, xuyên thành phố Khai Phong, qua đến Tế Nam thủ phủ Sơn Đông rồi cuối cùng đổ ra biển Bột Hải.
Trong lịch sử hàng ngàn năm khai quốc, Hoàng Hà được xem là niềm vui và nỗi buồn của vạn dân.
Từ năm 602 cho đến năm Khang Hi lên ngôi, dòng nước màu vàng đã ít nhất năm lần đổi dòng, làm vỡ các con đê bao bọc trên hết không dưới một ngàn năm trăm lần.
Lại nói tiếp chuyện trong căn hầm bên dưới Hắc Viện, Tôn Hứa Khải cũng nhìn Lữ Nghị Trung chau mày ủ dột, nhưng cặp chân mày Tôn Hứa Khải liền giãn ra khi nghe Khẩu Tâm nói:
- May mà hoàng thiên có mắt, đồ đệ của bần tăng đi quá duyên đã phát hiện quân Thanh hộ tống cống phẩm và kim ngân.
Đường bọn chúng đi sẽ ngang qua Quan Sơn, nơi đó địa hình hiểm trở, thật là tiện cho việc cướp hàng, chúng ta có thể dùng số ngân lượng của triều đình dâng cho ngoại bang mà đem đi mua gạo và lương khô đưa đến cho Tàu ngũ gia.
Mọi người cả mừng.
Khẩu Tâm tiếp:
- Lần này, triều đình chở cống phẩm bằng đường thủy, nhưng dọc theo hai bên bờ Mã Hà cũng có binh lính đi theo bảo hộ, dạo này nạn đói nhan nhản, dân chúng cùng đường, bần cùng sinh đạo tặc, thành ra để hạn chế vấn đề cướp phẩm vật, triều đình quyết định không hộ tống bằng đường bộ.
Đồ đệ của bần tăng theo dõi họ, một người về báo thấy hai chiếc thuyền lớn tối qua đã dừng lại ở Sơn Lư, binh lính trên bờ cũng dừng chân và dựng lều nghỉ ngơi, người người cầm đao thương, canh giữ rất nghiêm mật.
Đồ đệ bần tăng không tiện đến gần để xem bọn chúng có mang theo hỏa thương phòng thủ hay không.
Mọi người nghe Khẩu Tâm nói, nhớ đến câu nói đang lan truyền trong dân gian gần đây, mà ngay cả đám con nít trong lúc chia phe chơi trò tập trận hay bảo với nhau: “Nạn đói đang hoành hành khắp nơi, hoặc là chúng ta cướp, hoặc là chết đói!” Khẩu Tâm nói rất đúng, nếu không ra tay cướp kim ngân ở Quan Sơn thì không còn nơi nào tốt hơn.
Nơi đó ngoài địa hình hiểm trở ra dân chúng cũng ít, tiện cho bang hội hành sự.
Khẩu Tâm định nói gì thêm, thì bên trên thư viện có tiếng chân người, rồi tiếng cửa hầm mở ra.
Một tú tài vào chắp tay cúi đầu chào Khẩu Tâm, rồi chào các thành viên của Thiên Địa hội, sau đó bẩm báo:
- Thưa thiếu đà chủ, và các vị, có một hòa thượng nhờ học sinh đến chuyển lời với thiếu đà chủ và các vị rằng có thêm hai tên võ quan là Lương Trung với Lí Tứ chỉ huy một đội hỏa thương gia nhập vào đoàn áp tải cống phẩm.
Nói xong, tú tài đó ra ngoài.
Nhất Đình Phong nói:
- Từ đây đến Quan Sơn, đường sá xa xôi, chúng ta phải khởi hành ngay không thôi không còn kịp nữa.
Lữ Lưu Lương giơ tay vuốt bộ râu dài, gật gù:
- Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian, nhưng trước khi đi chúng ta hãy lên kế hoạch đối phó hai tên họ Lí và họ Lương, đại đội nhân mã của triều đình chúng ta có thể đối phó nhưng quân đội hỏa thương của hai tên đó chính là điều đáng ngại.
Nhất Đình Phong nhìn Lữ Lưu Lương gật đầu nói phải.
Bạch Kiếm Phi trao đổi ánh mắt với Hồ Quảng Đông, sau đó lên tiếng:
- Lương Trung với Lí Tứ hồi trước là hai võ sư trứ danh của Thanh Long môn, sau đó đầu quân cho triều đình nhà Thanh, cam tâm chịu nhục làm tay sai cho bọn giặc ngoại bang.
Hai người này võ công rất cao.
Lần hộ tống cống vật này là do họ dẫn đầu, đúng là dịp tốt để tỉ đấu với họ một phen.
Hồ Quảng Đông nói:
- Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.
Hai con rùa này, gặp được bảy mươi hai đường Kinh Hồn Đoạt Mạng Kiếm của lão phu sẽ đánh cho chúng không còn một manh giáp.
Hôm đó lão phu nhất định không để hai mối họa đó sống sót!
Bạch Kiếm Phi lại lên tiếng:
- Thiếu đà chủ và nhị vị đương gia, Bạch mỗ nói trước, nếu mỗ và Hồ tiền bối gặp hai con rùa đó trước thì sẽ động thủ trước.
Thiếu đà chủ và nhị vị đương gia đừng trách hai người chúng tôi là không khách sáo!
Bạch Kiếm Phi và Hồ Quảng Đông là người gốc ở Tứ Xuyên, dân Tứ Xuyên quen miệng hay mắng người ta là con rùa.
Tần Thiên Nhân mỉm cười hỏi Bạch Kiếm Phi và Hồ Quảng Đông:
- Hai vị đã lâu không gặp đối thủ, chắc là ngứa tay lắm rồi?
Bạch Kiếm Phi và Hồ Quảng Đông gật đầu.
Khẩu Tâm quay sang Tôn Hứa Khải:
- Nhưng còn tam đương gia thì sao? – Khẩu Tâm hỏi - Thường thì tam đương gia thi triển Thiếu Lâm Tam Thập Lục Quyền đánh tiên phong, bây giờ đệ ấy phải tính làm sao?
Sở dĩ Khẩu Tâm hỏi vậy là vì từ trước đến nay hễ bang hội lâm trận là Tôn Hứa Khải tiên phong đánh đầu tiên.
Hồ Quảng Đông cười:
- Hai con rùa đó Bạch đại hiệp và lão phu sẽ có cách dạy dỗ, không dám làm phiền đến tam đương gia.
Bạch Kiếm Phi nói:
- Đúng vậy, lần này tam đương gia không được tranh giành với chúng tôi!
Tôn Hứa Khải gật đầu, cười.
Lữ Nghị Trung nhìn Lữ Lưu Lương nói:
- Cha à, lão Trần và Lương Trung, Lí Tứ, hồi xưa là láng giềng với nhau, tuy lão Trần đã tuyệt giao với hai người đó nhưng ông ấy là người nặng tình nặng nghĩa.
May mà ông ấy đang ở Tứ Xuyên không thì chúng ta phải giết hai tên kia trước mặt ông cũng có phần trở ngại.
Tần Thiên Nhân nghe nói vậy nhớ tới Cửu Dương, ước gì Cửu Dương có mặt giúp sức cho việc cướp thuyền cống phẩm lần này.
Tần Thiên Nhân lại nghĩ đến đoàn quân hỏa thương của Lí Tứ và Lương Trung, khẽ chau mày, sau đó, Tần Thiên Nhân lấy tấm địa đồ chàng mang theo trong mình mở ra nói với mọi người:
- Thiếu đà chủ đã lên kế hoạch này đối phó bọn binh sĩ, ngày hôm trước, thiếu đà chủ đã cho người trong hội chúng ta rải những vật bén nhọn trên đoạn đường gần Quan Sơn Mã Hà, để làm chiến mã của chúng tổn hại, cũng có những thợ lặn giỏi nhất trong hội bám theo đục thủng thuyền cống phẩm.
Một số thành viên khác đã đốn các loại gỗ lim và gỗ táo trên rừng Hàng Châu, đẽo nhọn, cắm xuống sông tạo thành những bãi chông ngầm kín đáo.
Đoạn Mã Hà Quan Sơn nước ròng lên rất nhanh và xuống rất mạnh, khi thủy triều rút lại còn hiện ra thêm một dải đá ngầm bên dưới có thể phối hợp với bãi chông nhằm ngăn chận tàu thuyền của họ.
Tôn Hứa Khải nói:
- Kế sách này rất hay, để cho bọn ưng khuyển bận đối đầu với các cạm bẫy trước, làm tinh thần bọn chúng hoảng hốt, lợi thế sẽ nghiêng về phía chúng ta, sau đó chúng ta mới xua quân ra đấu giáp lá cà.
Tần Thiên Nhân gật đầu:
- Nếu có binh sĩ nào sống sót, chạy khỏi Quan Sơn Mã Hà đến Trường Vũ, thiếu đà chủ đã kế hoạch hai trăm anh em mai phục tóm gọn bọn binh sĩ, anh em chúng ta đã phục kích trên đồi đá Trường Vũ.
Tần Thiên Nhân chờ mọi người hiểu hết mới nói tiếp:
- Nếu phục kích hai bên bờ Mã Hà Quan Sơn đạt được thắng lợi thì sau khi đoạt được ngân lượng và cống phẩm chúng ta sẽ không vận tải về Hàng Châu, thiếu đà chủ muốn chúng ta đổ xuống sông.
Mã Hà gắn liền với con sông thị trấn chúng ta.
Nhằm khi này trời thường hay mưa to, khiến mặt nước dâng cao và chảy xiết nên nước sông chính là then chốt trong vấn đề di chuyển vàng nén.
Chỉ cần chúng ta vứt số kim ngân xuống nước thì ngân lượng sẽ xuôi dòng về đây.
Mọi người im lặng, tiếp tục chờ nghe chỉ thị cách đối phó quân đoàn của Lương Trung và Lí Tứ, đội hỏa thương không dễ đối phó, mọi người vẫn còn nhớ hai xạ thủ của bang hội là Trần Trạch Lâm và Hoành Đình cũng đã vì bọn hỏa thương mà chết không toàn thây.
Nhưng Tần Thiên Nhân không nói thêm, Khẩu Tâm nói:
- Nơi mà chúng ta mai phục cách nơi quân địch sẽ là ba trăm bước, tầm bắn của súng trường là hai trăm bước, cung tên là một trăm, chúng ta dùng một đội tiên phong một trăm người chạy thẳng đến tầm bắn của chúng, những huynh đệ này như là lá chắn, như thế thì cung thủ của quân ta có thể chạy sau họ và đạt được tầm bắn.
Khẩu Tâm vừa dứt lời, Lạc Thiết Môn lắc đầu:
- Như vậy sẽ hy sinh rất nhiều huynh đệ, lấy tánh mạng huynh đệ chúng ta ra đánh đổi lương thực cho những người dân bị nạn bởi “thiên tai,” rồi lại để gia đình của huynh đệ ta trở thành nạn nhân của “nhân họa,” tổn thương nhiều nhân mạng, có khác gì nhau đâu?
Khẩu Tâm im lặng trước câu nói của Lạc Thiết Môn.
Mọi người cũng im lặng vì Lạc Thiết Môn nói phải.
Không thể nào tùy tiện hy sinh đám anh em trong hội, vì không có gì bằng tình anh em, nhất là trong thời buổi này, không có anh em, sẽ không sống nổi.
Tần Thiên Nhân chờ một lúc không thấy Khẩu Tâm trả lời Lạc Thiết Môn, nói:
- Mưu kế của thiếu đà chủ rất ổn và lý lẽ của Lạc đại hiệp đều không có gì sai cả, vậy thì chi bằng, chúng ta hợp hai mưu kế đó lại, chúng ta có thể lấy ván gỗ bện đất bùn và rơm ướt chia ra nhiều toán, khiêng những chiếc ván gỗ bện rơm ướt nhất loạt xông ra chặn hỏa lực, khi đạn bị mộc cản sẽ mất đi hiệu lực, như vậy thì cung thủ của quân ta có thể chạy sau họ và đạt được tầm bắn.
Mọi người chẳng biết tính sao, giờ nghe Tần Thiên Nhân nói hô hào cho là phải.
Sau khi hiểu rõ nhiệm vụ, mọi người đều rời tổng đà lên ngựa, để đi chuẩn bị cho trận đánh ở Mã Hà Quan Sơn.
Tần Thiên Nhân cũng cung kính bái chào các trưởng lão, cùng Khẩu Tâm và Tôn Hứa Khải dẫn ngựa rời khỏi Hắc Viện.
Ba người đi rồi, nửa khắc sau, nữ thần y đi hái thuốc ở Lâm An về.
Nữ thần y vừa đặt chân qua cổng Hắc Viện, Lữ Nghị Trung nói:
- Muội muội, hãy đuổi theo nhị đương gia, huynh ấy vừa đi khỏi.
Nữ thần y không hiểu Lữ Nghị Trung nói gì.
Lữ Nghị Trung bèn tóm tắt lại cuộc tụ tập thương lượng cướp cống phẩm ở Mã Hà Quan Sơn với nữ thần y, rồi đưa nàng lá thư mà tối qua Tần Thiên Nhân nhờ chàng trao cho nữ thần y.
Nữ thần y mở tờ giấy được gấp làm tư ra thấy trong đó là nét chữ của Tần Thiên Nhân:
“Giang sơn Hán thất,” Tần Thiên Nhân viết, “đại nghiệp đứng đầu.
Tây Hồ, muội là người của Thiên Địa hội, lại là người yêu quý nhất của huynh, chắc là muội hiểu được lòng dạ huynh, vì vội vàng ra đi huynh không kịp cáo biệt, chỉ có thể để lại món ăn mà muội thích ăn nhất, mời muội thưởng thức, huynh và các anh em trong hội khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ trở về, huynh hứa dùng kiệu tám người rước muội, hai chúng ta sẽ chính thức nên duyên vợ chồng.
”
Lá thư ngắn gọn.
Nữ thần y đọc xong vội vã rời khỏi Hắc Viện, không kịp cầm gói giấy dầu trong tay Lữ Nghị Trung.
Lữ Nghị Trung nhìn theo nữ thần y, sau khi tà áo màu hồng mất hút phía sau cánh cổng Hắc Viện chàng mở gói giấy ra ngắm những chiếc bánh quế hoa nhỏ xinh.
Tần Thiên Nhân thường không bên cạnh nữ thần y, nhưng Tần Thiên Nhân vẫn quan tâm đến nàng như vậy, Lữ Nghị Trung cảm thấy vui mừng cho nàng.
Đối với Lữ Nghị Trung, nữ thần y là một cô gái tài sắc toàn vẹn, còn Tần Thiên Nhân thì oai phong bát diện, hào khí tứ phương, hai người thật là rất xứng đôi.
Lữ Nghị Trung đi đến trước cửa phòng nữ thần y đặt gói bánh dưới cửa phòng nàng, chỉ cần nàng hạnh phúc, chàng sẽ mãi giấu tâm tình của mình.
.