Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 55: Tam Kỳ Nữ Hạ






Thế là ba cô gái chờ trời tối mọi người ngủ cả mới rời khỏi Đồng Sơn.

Ba người lấy mấy sợi dây dài đeo vòng quanh hông, ở đầu dây có mấy cái móc sắt cong hình lưỡi câu như mấy ngón tay, ném lên bức tường phủ huyện, đu dây trèo vào bên trong phủ.

Ba người thận trọng thâm nhập vào căn phủ tĩnh lặng như không có sự cảnh giới này.

Phủ huyện rất rộng, từ đại sảnh đi ra hậu sảnh phải qua một khoảnh sân đất đỏ, trong sân có một hòn giả sơn.

Hai bên sân là phòng ngủ của quan huyện và vợ con, phòng ngủ của đám người ở thì ở trong hậu sảnh gần nhà sau.

Phi Nhi phân công Tiểu Tường đi vào đại sảnh, Phi Yến thì vào hậu sảnh tìm thiên thạch, còn mình thì nấp sau hòn giả sơn.

Tiểu Tường ở trong đại sảnh lục soát, thật lâu mà không thấy thiên thạch.

Phi Yến thì đang đi trên hành lang, bỗng nàng ngó thấy một con a hoàn khoảng mười bảy mười tám tuổi, tóc rẽ ngôi giữa, thắt hai bím đi từ một căn phòng ở hậu sảnh đi ra.

Phi Yến nấp sau một cây cột trên hành lang, “chắc là nó đi tiểu đêm đây,” Phi Yến nhủ bụng, rồi nhè nhẹ bám theo con a hoàn.

Phi Yến đợi nó vừa mở cửa nhà sau là đánh ngất nó, rồi đỡ nó nằm xuống bên cạnh cái bồn gỗ.

Phi Yến mặc đồ con a hoàn, thắt hai bím tóc thả qua hai vai nàng.

Có một toán binh lính thường trực đi tuần ngang qua nhà sau, Phi Yến chờ bọn chúng đi khỏi mới mở cửa bước ra.

Phi Yến lòng vòng một hồi trong hậu sảnh của phủ huyện, cuối cùng nàng cũng tìm tới một căn phòng mà nàng đoán là thiên thạch đang ở bên trong phòng.

Phi Yến nấp đằng sau một cây cột trên hành lang ghé mắt nhìn cánh cửa thư phòng.

Phi Yến thấy cửa vào phòng sách đang bị canh giữ nghiêm ngặt, bèn quyết định lẻn vào bằng đường cửa sổ.

Phi Yến nhẹ nhàng mở cửa sổ bay vào trót lọt.

Nhưng vì quá lụp chụp nên lúc bay vào Phi Yến đã không ngừng kịp, đụng người vào một cái bàn, làm cái bàn đổ, lại kéo thêm mấy cái bình cổ ngã.

Ðám lính gác bên ngoài nghe tiếng đổ rầm rầm loảng xoảng trong phòng sách, biết có trộm vội vàng chạy vào.

Thế là sự hiện diện đông người làm Phi Yến giật mình, khi này nàng đã lấy được thỏi thiên thạch giấu vào tay áo rồi, nhưng bước đi loạng choạng nên Phi Yến như chiếc cây đổ, ngã nhào xuống nền gạch.

Phi Yến vừa lồm cồm bò dậy, thấy đám lính chạy tới chĩa gươm thẳng vào mặt nàng, Phi Yến sợ quá khoát tay:
- Không phải trộm!  Không phải trộm đâu!  Là ta đây!
Tụi binh lính không nhận ra Phi Yến trong quần áo của đứa a hoàn, hạ kiếm xuống hỏi:
- Tiểu Xảo!  Là ngươi đó ư?  Tại sao lại phá cửa sổ nhảy vào đây?  Ban đêm hôm, ngươi có biết phép tắc là gì hay không?
Phi Yến cười giả lả, bỗng con nô tì thắt hai bím tóc chạy vào nói:
- Trộm!  Mau bắt lấy nó!
Tiểu Xảo vừa nói xong tụi binh lính vây lấy Phi Yến, Phi Yến nhanh như sóc, phóng mình qua cửa sổ chạy ra hành lang.

Theo như kế hoạch lúc vào phủ huyện thì Phi Nhi bảo nếu Phi Yến hay Tiểu Tường tìm ra thiên thạch trước mà bị bọn lính vây, thì chạy đến hòn giả sơn đưa thiên thạch cho Phi Nhi, rồi thì đánh lạc hướng bọn quân binh.

Thế là Phi Yến chạy đến hòn giả sơn, thảy thiên thạch cho Phi Nhi, sau đó hú lên một tiếng to để báo cho Tiểu Tường hay là mình đã tìm được thiên thạch rồi.

Tiểu Tường nghe tiếng hú, cả mừng rời khỏi đại sảnh.

Phi Yến nhảy qua một cái hồ nước trong sân, gia tốc chạy rất nhanh.

Tụi quân binh chỉ biết phi thân đuổi theo “én bay,” chứ không phát hiện có thêm trên trộm khác phía sau hòn giả sơn là Phi Nhi.

Phi Nhi chờ cho Phi Yến dụ bọn quân binh đi xa, mới ra khỏi chỗ nấp, bỏ chạy về hướng cổng sau.

Tiểu Tường thì đã trèo lên nóc nhà đại sảnh, chờ Phi Yến chạy tới đại sảnh Tiểu Tường thảy dây cho Phi Yến để trèo lên nóc nhà trốn ra khỏi phủ.

Bấy giờ đâu phải chỉ có tên tri phủ và vợ con gã thức dậy, mà cả bọn người ở cũng bị tiếng la hét rượt bắt làm cho thức dậy.

Thế là, cả phủ huyện người với người, chưa bao giờ lại ồn ào một cách bát nháo như đêm này.


Phi Nhi đi gần đến cổng sau, thì gặp một nhóm người ở xuất hiện trên hành lang, Phi Nhi bèn chạy đến một cái giếng gần cổng sau, nhảy vút lên, đáp xuống giữa giếng dang hai tay hai chân ra bấu vào thành giếng như con sao biển, trốn dưới đó.

Phi Nhi nghe bọn người ở nói:
- Tên trộm này là ai mà dám lẻn vào phủ ăn cắp quả là to gan thật!
- Mau lên, phải giúp đại nhân bắt được con này đánh nó thật đau!
- Mau lên, mau lên!
Khi tụi người ở đi rồi, Phi Nhi mới trèo lên khỏi giếng nước.

Phi Nhi chạy đến cổng sau, không thấy tên lính gác, nàng bèn mở cổng chạy ra khỏi phủ.

Nói tới bọn lính, người ở, cùng quan huyện và vợ con gã đang ở trước sân đại sảnh, ngó lên thấy hai cái bóng đang ở trên mái nhà, tên quan huyện liền bảo tụi lính giương cung bắn lên, tên bay nghe veo véo.

Phi Yến và Tiểu Tường liên tục nhảy tránh.

Một đám lính khác đã leo được lên tới mái nhà.

Tiểu Tường và Phi Yến vừa phải nhảy nhót như hai vũ công tránh những mũi tên vừa phải đánh trả tụi lính, hai cô gái tả xung hữu đột với cả chục người nam nhân.

Tiểu Tường thừa cơ đoạt được một thanh gươm của một tên lính Thanh, ánh thép trong tay Tiểu Tường vung lên, là gạt phăng một mũi tên bay đi.

Nhưng ngay sau đó có bốn lưỡi đao từ bốn phía cùng nhau bủa tới, may là có Phi Yến dùng song đao đánh dạt hai tên lính ra.

Tuy Tiểu Tường ăn nói rất dữ tợn ngông cuồng nhưng từ trước tới nay nàng chưa sát thương ai, nên đường gươm của nàng chỉ có tính cách chống đỡ bọn lính Thanh, chứ không sát thương.

Nhưng vì vậy mà Tiểu Tường đã vô tình đẩy bản thân nàng vào thế hạ phong, nàng phải ứng phó cật lực với mấy tên Thanh binh.

Phía bên dưới quan huyện chửi lên:
- Tụi bây toàn là lũ ăn hại không ah!  Đông người thế này mà chỉ hai tay ăn trộm lại không bắt được là sao?  Mau, bắt tụi nó lại cho tao!
Bọn binh sĩ nghe vậy thì quyết tâm hạ thủ cho bằng được hai cô gái.

Cuộc chiến khá ác liệt xảy ra trên mái nhà.

Tiểu Tường đánh đấm thêm một hồi, nàng nghe “toạc” một tiếng, vai áo của nàng đã bị một đường đao chém phải làm rách một miếng, nhưng may là chưa chạm vào da thịt trên vai nàng.

Vũ khí trên tay Tiểu Tường cũng bị một tên lính đá rớt xuống sân.

Gương mặt Tiểu Tường tỏ ra sợ hãi không biết tính sao.

Binh!  Tiểu Tường lại bị một tên lính đứng phía sau đá một cú vào lưng, thế là nàng mất thăng bằng, suýt té ngã lăn nhào xuống đất.

May mà Phi Yến kịp lúc chìa tay ra, chụp lấy cổ tay Tiểu Tường, giữ cho Tiểu Tường khỏi rơi khỏi mái nhà.

Tay kia của Tiểu Tường không bị Phi Yến nắm lấy, chạm xuống mấy miếng ngói.

Tiểu Tường lấy tư thế đập tay xuống ngói lộn một vòng trên cao rồi nàng đứng vững bên cạnh Phi Yến, tiếp tục chiến đấu với bọn quân binh.

Thêm một chút nữa hai chân Tiểu Tường mỏi nhừ không thể tiếp tục đánh nhau, thì chợt nghe tiếng Phi Yến la to:
- Chạy mau!
Phi Yến nói xong chìa tay ra cho Tiểu Tường, Tiểu Tường bám vào tay Phi Yến.

Tên quan huyện càng thêm chửi bới khi thấy Phi Yến đã đánh dạt một đám lính của gã rơi xuống đất, thừa lúc bọn lính còn chưa trèo trở lên mái nhà, Phi Yến ném sợi thừng vào một thân cây cổ thụ mọc bên ngoài phủ, rồi cầm đầu còn lại của sợi dây, nắm lấy tay Tiểu Tường đu dây bỏ đi.

Phủ huyện nằm ở giữa trấn Tứ Xuyên, ngõ hẻm chằng chịt như lạc vào trận thiên môn, Phi Yến và Tiểu Tường cứ chạy, chạy mãi, vòng qua ngõ này quẹo sang ngõ kia, cuối cùng Trời thương hai nàng cũng ra khỏi trấn.

Họ ngẩng lên nhìn thấy sao lác đác.

Tụi binh sĩ cũng chạy ra khỏi phủ tìm kiếm hai vị cô nương.

Thấy hai cái bóng đang chạy như ma đuổi về phía Tây, chúng liền xách binh khí hè nhau đuổi gấp về Tây.

Tiểu Tường và Phi Yến chạy được mấy dặm, phía trước có một bãi tha ma, mấy ngôi mộ xây khá cao, hai bóng người vừa chui vào bãi tha ma đã mất tích không thấy đâu.

Tụi truy binh phải chui vào theo, vừa dòm dáo dác mấy ngôi mộ vừa đuổi theo.


Ra khỏi bãi tha ma, phía trước lại là một khu rừng vừa rậm rạp vừa tối đen, hai cô gái chạy một mạch vào trong rừng theo như kế hoạch của Phi Nhi.

Phi Nhi đã nhảy tót lên cây tuyết tùng ngồi trên đấy chờ, nàng thấy bóng Tiểu Tường và Phi Yến chạy tới thì từ trên cây thòng dây xuống nói:
- Nắm lấy sợi dây, mau lên đi!
Phi Yến và Tiểu Tường chạy thục mạng nãy giờ đuối sức lắm rồi, may có Phi Nhi kéo lên chứ bắt họ trèo họ không đời nào lên cây được.

Đám binh lính đuổi theo Tiểu Tường và Phi Yến theo vô rừng.

Ba cô gái nấp trên cây, Phi Yến nhìn những đóm đuốc lập lòe lúc ẩn lúc hiện như nhóm lửa ma trơi làm cho nàng sợ đến phát run, nàng không nhìn đóm lửa nữa, đưa mắt nhìn vào bóng tối dày đặc, không biết phải làm sao.

Tiểu Tường nói với Phi Yến:
- Cảm ơn cô, lúc nãy cứu tôi.

Phi Yến giật mình, suýt nữa là nàng la lên rồi, nhưng nàng lấy lại bình tĩnh nói:
- Là cô cứu tôi trước, cô kéo tôi lên mái nhà đại sảnh chúng ta không ai nợ ai.

Hai cô gái nắm lấy tay nhau.

Phi Nhi nói:
- Trên này rất cao, tàn cây rậm rạp bọn chúng sẽ không phát hiện ra chúng ta nên chúng ta cứ tạm thời ở đây, chứ bây giờ mà ra khỏi rừng có thể bọn chúng vẫn còn đang lẩn quẩn ngoài bìa rừng.

Tiểu Tường và Phi Yến ngước nhìn lên trời, cố tìm một ngôi sao lấp lánh nhưng chẳng thấy gì, có lẽ mây đen kéo đến hoặc những cành cây tuyết tùng đang giăng kín bầu trời, biết rằng cho dù ba người bọn họ có muốn đi cũng không thấy đường mà đi, Tiểu Tường và Phi Yến cũng hy vọng tối nay không mưa.

Tiểu Tường và Phi Yến cùng nhau nói “được.

”  Không biết tự lúc nào hai người mặc nhiên coi Phi Nhi là thủ lĩnh.

Phi Nhi tiếp:
- Trời cũng khuya, chúng ta hãy ráng ngủ lấy sức sáng mai về Đồng Sơn.

Đoạn nàng chỉ hai cành cây to và chắc, nói tiếp:
- Chúng ta hãy chia ca trực, cứ hai người ngủ một người thức.

Bây giờ tôi sẽ trực ca đầu tiên, hai người ngủ đi, khi tôi mệt rồi tới phiên Tiểu Tường, tôi sẽ đánh thức cô dậy.

Sau đó đến Yến muội.

Mọi người đồng ý không?
Tiểu Tường và Phi Yến lại đồng thanh hô “đồng ý.

”  
Tự nhiên Tiểu Tường thấy thân hai chị em nhà này quá, nhất là bên cạnh Phi Nhi, Phi Nhi rất bình tĩnh, lời nói của Phi Nhi nghe như ngọn lửa ấm truyền sang Tiểu Tường.

Trước khi Phi Yến và Tiểu Tường trèo sang hai cành cây bên cạnh, Phi Nhi dặn dò thêm một lần:
- Trong phiên trực của mình, ai phát hiện binh lính từ xa phải lập tức đánh thức cả bọn dậy, mọi người đều phải đề cao cảnh giác.

Phi Nhi nói xong, Phi Yến trèo qua nằm vắt vẻo trên một cành cây to, Tiểu Tường thì cũng sửa soạn chỗ nằm.

Phi Nhi kéo hai tàn lá lại làm mềnh đắp lên mình Phi Yến và Tiểu Tường.

Tuy là ba người đang gặp nạn nhưng có bạn đồng hành cũng đỡ cô đơn.

Trời sáng.

Truy binh còn chưa rút ra khỏi khu rừng, lại còn dẫn thêm một đàn chó vào lục tung từng bụi cây bụi cỏ.

Khu rừng rất rộng, ba cô gái sợ bọn chó săn đánh hơi được bèn dùng sợi thừng ném từ ngọn cây này sang ngọn cây kia, đu dây mà bay đi, tới khi không còn nghe tiếng chó sủa nữa mới dám dừng chân lại.

Cả đêm qua rồi sáng này Phi Yến chưa có gì bỏ bụng, đói lắm rồi, nàng ngồi xuống ôm bụng mếu xệch miệng không chạy trốn được nữa.

Tiểu Tường dìu Phi Yến đứng dậy, dỗ dành trên vai Phi Yến, nói:

- “Én bay” này, cô ráng một chút đi, về tới khu trại rồi tôi gói há cảo cho cô ăn đã đời luôn.

Phi Yến nghe đến há cảo, mà lại là há cảo chính Tiểu Tường làm thì nước bọt ứa ra, nuốt đánh ực một tiếng, nói:
- Nhưng biết đường đâu mà về?
Tiểu Tường nghe hỏi giật mình, phân vân.

Một lát sau nàng lấy lại bình tĩnh, đáp:
- Tối qua tụi mình chạy vô rừng này, mà khu rừng lại nằm hướng Tây, bây giờ phải đi ngược lại theo hướng Đông.

- Làm sao biết hướng nào là hướng Đông? - Phi Yến vẫn thấp thỏm - Mình đâu có đem theo la bàn, có một cái thì đang ở khu trại trên Đồng Sơn rồi.

Tiểu Tường cười xòa:
- “Én bay” ơi là “én bay,” sao mà cô ngốc thế?  Bộ không biết nhìn mặt trời để coi hướng hả?
Rồi Tiểu Tường bĩu môi:
- Thế mà cũng đi lại giang hồ đấy!
Lúc nói câu ấy Tiểu Tường đâu có hay nàng cũng sẽ không thể nào phân biệt hướng nào là hướng nào.

Tiểu Tường nhìn trời, nỗi cụt hứng khiến gương mặt của nàng xìu xuống như một cọng bún.

Phi Yến cũng phát hiện điểm này, ngửa cổ ngẩng lên trời, rồi khóc tồ tồ.

Vì chẳng biết tự bao giờ bọn họ lọt vào một khu rừng dày, các tàn cây rậm rạp trên đầu gần như giao nhau, che khuất mất mặt trời, chỉ có vài giọt nắng lốm đốm lọt keo kiệt qua kẽ lá.

- Có phải chúng ta sẽ chết ở đây không?  Tỉ tỉ ơi, muội sợ quá, hu hu!
Tiểu Tường cũng muốn khóc theo Phi Yến quá, song chỉ đưa mắt nhìn Phi Nhi, mặt Tiểu Tường méo đi không nói được tiếng nào.

- Ðừng lo!  Chúng ta sẽ tìm cách khác! - Phi Nhi dùng tay áo lau nước mắt cho em gái, nói - Bây giờ chắc cũng đã trưa, mặt trời nằm ngay đỉnh đầu chúng ta, nếu nhìn thấy, chúng ta cũng không xác định phương hướng được đâu!  Mà đi hướng Đông thì chỉ dẫn chúng ta trở ra khỏi rừng này, trở về hướng phủ huyện tự sa vào lưới thôi.

Chúng ta nên đi hướng Nam.

Tiểu Tường gật gù:
- Chợ Hồ Lô nằm ở hướng Nam, nhưng làm cách gì để tìm ra hướng Nam?
Phi Nhi định nói nhìn thân cây.

Phía nào ẩm ướt nhiều là hướng Bắc.

Vì mặt trời không đi qua hướng này, rồi từ đó tính ra.

Nhưng Phi Nhi nhìn quanh, bất giác buông một tiếng thở dài, thua rồi, trong khu rừng dày như thế này, lại đang là mùa đông, thân cây ẩm ướt cả bốn phương.

Phi Nhi tiếp tục động não suy nghĩ.

Hai mắt Phi Yến đỏ hoe, hiển nhiên nàng đã khóc rất nhiều, bỗng nàng nghĩ ra được gì đó, chớp chớp mắt nói:
- Muội nghĩ ra rồi!  Chúng ta tìm chòm sao Bắc Ðẩu đi thôi!
Phi Nhi rành tánh em gái, biết Phi Yến thiên chất ngây thơ, nên không nỡ mắng, vả lại Phi Nhi cũng đang rầu thúi ruột, nghe nói vậy chỉ có thể lắc đầu.

Chỉ có Tiểu Tường là cốc đầu Phi Yến một cái đánh cốp.

- Úi da!  Sao cô đánh tôi?
Tiểu Tường nói:
- Bây giờ trời đang sáng trưng, ở đó mà Bắc Ðẩu với Nam Tào!  Mà dẫu có là ban đêm, cành lá um tùm thế kia, có tài thánh mới hòng nhìn thấy mấy ngôi sao!
Giả tỉ hôm trước Phi Yến mà nghe câu này từ miệng Tiểu Tường tất không khỏi nổi giận, nhưng bây giờ tự nhiên Phi Yến thấy thân thiết với Tiểu Tường, lại nữa đúng là nàng ăn nói không chịu suy nghĩ gì, Phi Yến lỏn lẻn cười:
- Ừm!
Phi Nhi để mặc hai người kia nói qua nói lại, nàng đi lòng vòng quanh gần đó lặng lẽ quan sát.

Hai cô gái nhìn theo Phi Nhi, vẻ mặt hy vọng như nhìn một vị cứu tinh.

Họ hy vọng không phải là không có lý.

Phi Nhi có tư chất thông minh, đang cúi lom khom, nghiêng nghiêng ngó ngó, trầm ngâm một lúc rồi quyết định chủ ý rồi, nàng đứng thẳng người dõng dạc hô:
- Tìm thấy rồi!
Nàng chỉ tay ra tứ phía, giọng hân hoan:
- Hướng này là Bắc, hướng này là Đông.

Vậy hướng này là Nam.

Tụi mình đi về hướng này.

Phi Yến vẫn hoài thắc mắc:
- Làm sao tỉ tỉ biết được vậy hở?
- Thường thường kinh đô hay thị trấn đều xây cửa chính của các ngôi miếu, đình, tháp hướng về phía Nam.

Muội muội cứ nhìn tháp Hoa và đình Mẫu Tử ở đằng kia thử xem.

Quả thật Tiểu Tường và Phi Yến nhìn theo tay chỉ của Phi Nhi, ở đằng xa xa thấy thấp thoáng cái chóp nhọn của tháp Hoa và nóc nhà của đình Mẫu Tử, tất cả hướng về cùng một phương.


Hai nơi này là gần chợ Hồ Lô.

Phi Nhi nói thêm:
- Muội muội đừng lo.

Hướng đó chắc chắn là Nam, vì tỉ có tìm thêm chi tiết quan trọng nữa để xác định.

- Chi tiết gì vậy?
- Lúc nãy tỉ đã đi quanh nơi này tìm tổ kiến bởi bọn côn trùng sâu bọ thường làm tổ hướng về Nam.

- Cô thật thông minh!
Tiếng reo của Tiểu Tường không giấu được nỗi mừng rơn.

Trước khi rời khỏi khu rừng, ba cô gái quyết định từ đây dẹp bỏ những chuyện đố kỵ ganh ghét lẫn nhau, cùng bái thiên bái địa kết nghĩa làm tỉ muội.

Trên có lá cành, dưới có đất đai làm chứng.

Tiểu Tường bẻ ba cây que tượng trưng cho nhang cắm xuống đất, rồi ba cô gái quỳ trước bàn hương án tạm lập giữa trời, nhìn lên trời nói:
- Trên có Ngọc Hoàng Thượng Đế, dưới đất có Diêm Vương và tất cả những cây cỏ thú rừng đang sống quanh đây, xin hãy chứng giám cho Tiểu Tường này.

Bắt đầu từ hôm nay xin thề với trời đất Thánh Thần nguyện cùng song Lộ Phi nương kết nghĩa tỉ muội.

Từ nay có ăn cùng ăn, có mặc cùng mặc, cư xử nhau như tỉ muội ruột thịt.

Nếu phản bội lời thề, phải chết thảm với gươm đao, hoặc bị đám ngựa phanh thây!
Tiểu Tường vái xong, quay qua Phi Yến và Phi Nhi:
- Bây giờ đến phiên hai cô đấy!
Phi Nhi cũng thành khẩn bái:
- Trên có trời dưới có đất, Lộ Phi Nhi tôi xin được cùng Tiểu Tường!
Vừa nói đến đây, Phi Nhi chợt nhớ ra, quay sang hỏi:
- Tiểu Tường, cô sinh năm nào, tháng nào vậy?
- Tôi sinh năm Quý Mùi, vào tháng mười một.

- Hai tỉ muội chúng tôi cũng sinh năm Quý Mùi, ngày sinh là mùng bảy tháng tám.

Vậy giữa ba đứa ta, cô là muội muội.

Nhưng Phi Yến vội vã giành làm út, nói:
- Muội muốn làm tiểu tam cơ.

Tiểu Tường nghe vậy phá lên cười.

Phi Nhi thì cũng khe khẽ lắc đầu, nàng thấy em gái lại dụng sai từ trong câu nói nữa rồi nhưng không có thời gian chỉnh lại, chỉ nói:
- Vậy đâu có được, muội đây lớn hơn Tiểu Tường mà.

Phi Yến phụng phịu.

Tiểu Tường vừa cười vừa nói:
- Không sao đâu, tôi cũng không muốn làm em út, thôi thì Phi Nhi làm chị cả, tôi là chị hai, còn “én bay” là em út vậy đi!
Thế là ba người đồng lòng bái thiên bái địa, vái lạy:
- Trên có trời, dưới có đất.

Ba đứa chúng tôi cảm thấy tâm đầu ý hợp nên xin kết nghĩa tỉ muội.

Bắt đầu từ đây, có phước cùng hưởng, có nạn cùng chia, có chồng! cùng cung phụng, bất luận số mệnh của mỗi người thế nào, phúc họa ra sao cũng không bỏ nhau!  Lời thề này chung cho ba người, xin thánh thần chứng giám.

Lễ kết nghĩa kết thúc, Tiểu Tường nhẹ nhàng nói với Phi Yến:
- Yến muội, muội đói bụng và mệt quá không đi nổi nữa thì lên đây tỉ cõng cho.

Phi Yến cảm động rơi nước mắt, riu ríu nói:
- Cám ơn chị hai.

Ba cô gái ứa lệ nhìn nhau, lòng ngập đầy tình cảm.

- Hay quá, chúng mình đi thôi!
Tiểu Tường vừa nói vừa khom người xuống cho Phi Yến leo lên lưng.

Phi Yến được cõng đi, từ trên lưng Tiểu Tường hoan hỉ hỏi:
- Chị cả, chị hai, bọn mình bình yên vô sự thật rồi ư?
Phi Nhi mỉm cười gật đầu, như thường lệ, trách nhiệm của một thủ lĩnh là vọt lên trước mở đường.

.