Yêu thương quấn quít trăm năm
Tuyền đài thác xuống suối vàng cùng nhau
Phi Yến dùng vàng bạc lấy được ở sơn trại đưa hết cho Cửu Dương, số tiền không nhiều cũng không ít.
Chàng trao phần lớn cho Nghiêm Hồng Đạt để khắc bản in Văn Vận Phủ, phần còn lại dùng để mua lương thực, áo ấm và xây thêm lều cho các cống sinh.
Một buổi chiều Tiểu Tường tìm Nghị Chánh để khoe bài thơ nàng vừa mới làm:
- “Sóng gió phong ba thổi tình ta đi mất
Cảm tình thân mật phút chốc hoá hư vô
Thôi đành duyên thuận theo thiên ý
Tiếc rằng hồng nhan tri kỷ trong đời gặp mấy khi?
Nhớ xưa ở chốn Kinh kỳ
Chia li nước mắt bề mi lệ tràn
Hẹn Người ở chốn quan san
Trùng phùng tao ngộ giờ chàng nơi đâu?”
Nghị Chánh thấy trong một thời gian ngắn mà Tiểu Tường tiến bộ vượt bậc, gật gù bảo:
- Bài này cũng tạm đó, muội đã khá hơn xưa nhiều rồi!
- Thật không?
- Ừ!
Tiểu Tường vui mừng ra mặt, từ độ theo chàng học làm thơ nàng nhìn Nghị Chánh với cặp mắt khác hẳn, có thiện ý hơn.
- Vậy nhé, buổi học hôm nay kết thúc được rồi, huynh có việc phải xuống núi một lát.
Nghị Chánh đi rồi, Tiểu Tường hớn hở định tìm Cửu Dương để đọc chàng nghe, bỗng thấy Phi Yến kéo tay Phi Nhi vòng ra đằng sau lu nước.
Bộ dạng hai người lấp ló, Tiểu Tường lấy làm lạ, nấp mình sang bên lắng tai nghe.
Phi Nhi nói:
- Tỉ đang bận lắm, muội kêu tỉ ra đây có chuyện gì vậy?
Phi Nhi thấy Phi Yến cứ ngập ngừng mãi, sốt ruột lại nói:
- Không phải muội bảo có chuyện quan trọng muốn nói sao, nếu tỉ không nghe thì tỉ không quan trọng rồi!
Phi Yến ấp úng:
- À… à… muội đây muốn hỏi là… cái gì mình biết nó ở đâu thì có cho là mất không ạ?
Nãy giờ Phi Nhi phải chứng kiến cảnh muội muội nàng khác hẳn ngày thường, ăn nói lâu lắc, mà Phi Nhi vốn đang bận nên cũng bực, nàng nghe Phi Yến nói vậy không cảnh giác, liền miệng đáp:
- Sao muội hỏi lẩn thẩn quá? Đã biết nó ở đâu rồi lại còn gọi là mất thế quái nào được!
Trong lòng Phi Yến phấn khởi còn hơn “lụm” thỏi vàng trong sơn trại của bọn Lôi Đại Hổ, nàng vin lý do này nhanh nhảu nói:
- Hú vía! Thế thì cây quạt của huynh ấy không bị mất, muội biết nó nằm ở đâu đó trong sơn trại đấy, khi rời khỏi muội lỡ tay làm rớt!
Phi Nhi nghe vậy biến sắc, không tin vào tai nàng.
- Hả! – Phi Nhi nói lớn - Muội vừa bảo sao?
Phi Nhi bắt đầu căng thẳng.
Không khí đang vui vì sắp xuất bản Văn vận phủ, hóa nặng nề.
- Cây quạt muội làm rơi trong sơn trại - Phi Yến tỉnh bơ nói lại - Chắc đã bị lửa thiêu trụi rồi.
- Trời đất ơi! - Phi Nhi nghe vậy giật mình lần nữa, kêu lên mấy tiếng, thiếu điều sắp xỉu tới nơi.
Như thế là lớn chuyện rồi! Phi Nhi nơm nớp nghĩ.
Trong một lúc, Phi Nhi bần thần hình dung ra cảnh Cửu Dương đuổi hai chị em nàng đi, nàng và chàng từ đây sẽ sống mỗi người một nơi, sự chia li làm nàng đau khổ quá xá đau khổ, chỉ vừa tưởng tượng thôi mà ruột nàng đã muốn thắt lại rồi!
Tiểu tường nghe được Phi Yến làm mất cây quạt của Cửu Dương rồi, có dịp lên mặt với tình địch của nàng.
- Cái con “én bay” này! – Tiểu Tường nói - Ngu sao mà ngu lạ vậy?
Hai chị em họ Lộ giật thót quay lưng nhìn hướng vừa phát lên âm thanh này, Tiểu Tường bước ra khỏi chỗ nấp.
Phi Yến bình tĩnh đáp trả:
- Cô nói ai ngu? Chiếc quạt là do cô đưa tôi, nếu huynh ấy buộc tội tôi, cô cũng có phần đó nha!
Phi Nhi nhìn Tiểu Tường rồi Phi Yến, chẳng biết nên giận hai cô gái hay không? Phi Nhi nghĩ tới nghĩ lui, mãi một lúc, nàng mới tìm ra lời để nói.
- Chuyện đã lỡ - Phi Nhi thở dài nói - Có trách qua trách lại cũng không được gì, hai người im lặng để tôi suy nghĩ một chút coi sao.
Tiểu Tường nhìn Phi Nhi, thấp thỏm chờ đợi.
Phi Nhi nói:
- Chúng ta lấy thứ gì đó đền cho huynh ấy.
Phi Yến chưa biết tính sao, giờ nghe Phi Nhi nói, mừng nói:
- Thứ gì là thứ gì hả tỉ?
Phi Nhi đâm ra nghĩ ngợi, một lúc sau nhìn hai cô gái nói:
- Tôi nghe người ta nói ở trong phủ huyện có một thỏi thiên thạch do một trang trại nhặt được hồi tháng trước, đang chuẩn bị đưa vào kinh thành tiến cống cho thái hoàng thái hậu để bà điêu khắc tượng Phật.
Tiểu Tường nói:
- Thiên Văn rất ưa thích khắc tượng gỗ, chưa khắc thiên thạch bao giờ, huynh ấy nhất định ưa thích.
Nhưng mà vào trong phủ huyện là một vấn đề không dễ, ở đó, binh sĩ đông nghịt như mắc cửi, e là chúng ta khó lòng lọt qua cửa được chứ đừng nói đánh cắp thỏi thiên thạch.
- Đến nước này rồi đành đánh liều vậy – Phi Nhi nói.
Tiểu Tường gật:
- Được, vậy tối nay ba người chúng mình đi vậy, nếu thành công, huynh ấy sẽ dùng thiên thạch khắc hình nữ nhân.
Tiểu Tường định nói nữ thần y nhưng bụng nàng chùng xuống, nên đã nói trớ đi.
Phi Nhi cũng thấy buồn nhưng vẫn gật đầu.
Chỉ có Phi Yến là không hiểu Tiểu Tường nói gì, mỉm cười, lúc nãy Phi Yến nghe Tiểu Tường dùng chữ “ba người,” Phi Yến nhìn Tiểu Tường bằng ánh mắt cảm khái khác hẳn thường ngày.
Tiểu Tường cũng phát hiện ra mình không còn ăn nói cộc cằn với hai chị em nhà họ Lộ, cũng mỉm miệng cười đáp trả “tình địch” của nàng.
Không phải Tiểu Tường sợ bị Phi Yến làm liên lụy nàng, vì chính nàng là kẻ đưa cho Phi Yến chiếc quạt của Cửu Dương mà, nên giờ nàng mới hết lòng đi giúp Phi Yến lấy thỏi thiên thạch, mà chính là vì nàng đã hiểu vị trí của Phi Yến trong lòng Cửu Dương như thế nào.
Hôm nàng nhìn thấy Phi Yến được Cửu Dương tặng hoa trà, lòng nàng rất buồn, nàng rất ganh tị Phi Yến.
Nhưng, khi nghe Cửu Dương giải thích, chợt, Tiểu Tường thấy không còn ghen ghét Phi Yến nữa.
Tự nhiên nàng cảm thấy thương Phi Yến vô cùng.
Tiểu Tường quay sang trách Cửu Dương, người đào hoa như chàng, đi đến đâu gieo rắc tình cảm đến đó.
Nhưng mà trái tim nó có lý lẽ riêng của nó bất quá chàng cũng không thể sai khiến nó theo ý chàng được.
.