Chàng cười nói bên người chàng yêu dấu
Thiếp lặng thầm, quay mặt giấu lệ rơi
Khúc tiêu dao sao không thổi nên lời
Cổ nghẹn đắng đất trời như đổ sụp
Ai thấu đặng nỗi lòng người cô phụ?
Kẻ thứ ba ngồi ủ rũ mong chờ
Chàng hỡi chàng sao chàng mãi thờ ơ?
Bỏ mặc thiếp năm canh chầy thơ thẩn!
Đã cuối giờ Mão rồi mà mặt trời hãy còn chưa lên, không biết trời đang ảm đạm hay lòng người ảm đạm? Lại nữa gió từ dưới hồ thổi lên mang theo mùi bùn và lạnh buốt.
Tiểu Tường cúi đầu xuống để Tần Thiên Nhân không thấy nàng đang đau buồn, từng giọt nước mắt nhẹ rơi xuống làn môi nàng mặn đắng.
Nhưng nàng càng kìm nén, tình yêu dành cho Cửu Dương càng khiến lòng nàng thêm tấy đau tê tái hơn.
Tần Thiên Nhân nhìn cái dáng của Tiểu Tường đang liêu xiêu bước đi thật chậm bên chàng, nén một tiếng thở dài, đi thêm một quãng nữa, đến cầu Trường, chàng gọi:
- Tiểu Tường.
Tiểu Tường ngẩng đầu lên:
- Nhị đương gia bảo sao?
Tần Thiên Nhân nhìn gương mặt đầy nước mắt của Tiểu Tường, không nhịn được buông một tiếng thở dài, Cửu Dương vừa đi chẳng bao lâu mà trông nàng tàn tạ quá thể, hai mắt khóc đến sưng đỏ lên, đường nét trên mặt cũng hoang vắng như thiếu mất linh hồn.
- Muội không cần gọi huynh là nhị đương gia, cứ gọi nhị ca – Tần Thiên Nhân nói - Sớm muộn muội cũng là thất muội muội của huynh.
Tiểu Tường nở nụ cười buồn:
- Nhị ca.
Rồi Tiểu Tường òa khóc nói:
- Muội nhớ Thiên Văn lắm, nhớ đến day dứt, muội không muốn trở về nhà chút nào hết, nơi mà hình ảnh của Thiên Văn, giọng nói, lẫn nụ cười của huynh ấy luôn trong tâm trí muội!
Tần Thiên Nhân suy nghĩ rất nhanh rồi nói:
- Vậy muội chỉ còn một cách đi Đồng Sơn thôi, muội biết đường đi Đồng Sơn không?
- Nhưng tối qua muội đã nói như thế với Thiên Văn rồi.
Tiểu Tường lắc đầu, đưa mắt nhìn bên kia bờ hồ, nhưng chỉ thấy những luồng sáng lờ mờ chiếu rọi vào cảnh vật đang trong cơn ngái ngủ.
- Đệ ấy không cho muội theo là muội từ bỏ ý định, không theo hay sao? Đồng Sơn đâu phải của mình đệ ấy.
Tần Thiên Nhân nói tới đây không nói gì nữa.
Tiểu Tường đưa tay gạt lệ, dời mắt nhìn Tần Thiên Nhân đến lặng người.
Lời nói vừa rồi của chàng, chính là điều nàng cần lúc này, đó chính là đáp án cho nan giải trong lòng nàng.
Nhưng tại sao lại cảm thấy có sự chạnh lòng như vậy?
Lý trí nói với nàng rằng Cửu Dương không yêu nàng, chàng yêu người con gái khác, nên nàng không được phép xuất hiện bên chàng ấy, không thể là kẻ thích trò chuyện với chàng ấy lúc nào cũng được, nàng phải biết tôn trọng người con gái đó, cũng như tôn trọng chàng và chính bản thân nàng.
Nàng không nên gặp chàng nữa, nhất định là không nên gặp, nàng không nên làm kẻ thứ ba!
Nhưng một phần trong nàng cũng muốn nghe theo Tần Thiên Nhân.
Chỉ cần Cửu Dương còn độc thân là nàng còn hy vọng, phải chăng? Chuyện tình cảm thường phải tranh thủ như vậy hay chăng?
Mọi thứ cảm xúc đối nghịch lấy nhau một cách tồi tệ.
Tiểu Tường chỉ muốn thoát khỏi sự bế tắc trong tâm hồn ngay lúc này.
Đột nhiên nàng nghĩ, hay là, nàng chỉ đến Đồng Sơn, không cần trò chuyện với chàng.
Mà chỉ đơn giản là được đứng nhìn chàng từ xa, dầu là một chút, để biết được rằng chàng vẫn khỏe mạnh, vẫn bình an, vậy là được?
Tiểu Tường vui vẻ hẳn lên với suy nghĩ này, bước chân sáo đi bên Tần Thiên Nhân.
Tần Thiên Nhân mỉm cười với Tiểu Tường.
Đoạn chàng dời mắt chậm rãi nhìn hai hàng liễu rủ nhánh hai bên đường, những cây liễu già cỗi, một băng đá dài đặt phía dưới nhánh cây, một cái bàn đá thấp.
Khung cảnh hoàn toàn không có gì thay đổi, chỉ vắng hai đứa trẻ ngồi trên băng đá này, hướng ra mặt hồ.
Mái tóc dài của bé gái bị gió cuốn bay, dạt vào một bên mặt chàng, một mùi hương dịu dàng như hương hoa lan tỏa ra từ những sợi tóc đen mềm như nhung ấy.
Tần Thiên Nhân nghĩ ước gì người đang đi bên cạnh chàng hiện giờ không phải Tiểu Tường.
Tần Thiên Nhân đưa Tiểu Tường về rồi trở về lại Hắc Viện, lại đi dọc bờ Tây hồ.
Mặt trời vẫn còn chưa lên.
Rạng đông trên mặt Tây hồ thật là huyền diệu.
Tây hồ không lãng mạn thơ mộng như Thái hồ ở Tô Châu, hay mang vẻ hùng vĩ hoang sơ như hồ Tử Thần ở Tây Bắc.
Tây hồ đẹp lặng lẽ, êm dịu, cái đẹp của sự kết hợp hài hòa giữa cảnh sắc thiên nhiên và bàn tay con người tạo nên.
Lúc mặt trời dần hiện ra trên dãy Hoàng Sơn, bầu không khí trở nên ấm áp, dễ chịu hơn, không còn những cơn gió lạnh và ẩm như bụi kim cương từ thủy hồ mang lại.
Lâm Tố Đình cũng như Cửu Dương thông thường rất thích đứng trên cầu Trường, để thu vào trong tầm mắt nàng một khung cảnh rộng lớn hiện ra dưới những tia nắng đầu tiên của một ngày.
Nàng chờ một hồi thấy Tần Thiên Nhân xuất hiện phía bên kia bờ hồ, đang đi giữa hai hàng liễu.
Lẽ ra Lâm gia và Tần gia phối hôn cho nàng và Tần Thiên Nhân khi nàng tròn mười tám tuổi nhưng Cửu Nạn luôn bận chuyện trong hội.
Vậy là thêm một năm nữa lại trôi qua.
Lâm Tố Đình chỉnh trang lại mái tóc và vuốt hai vạt áo cho thẳng tà, nhìn xuống tấm gương nước, nàng thấy năm nay nàng dường như đã trưởng thành nhiều.
Nhưng, thương nhớ cũng nhiều.
Lâm Tố Đình hít vào một hơi để cơn gió của buổi sớm mai thấm vào tâm phế, cũng thấy trong không khí có gì đó khác biệt.
Chuông lòng lanh canh gõ, Lâm Tố Đình toan gọi thì Tần Thiên Nhân bước nhanh lên cầu Tây Lâm.
.