Chí hùng anh xả thân đền nợ nước
Nguyện một lòng cứu chúa thoát nguy
Mai phục đầy rẫy đường đi
Bốn phương tám hướng âm ti chực chờ
Bát quái trận đồng nhân khai mở
Tám cổng thành lồ lộ gian nan
Đêm đã khuya, bỗng có tiếng vó ngựa lóc cóc càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc đã đến trước khách sạn Hưng Phước nằm ngay bên ngoài tỉnh Hàng Châu.
Khách sạn này là một nhánh của khách sạn Hưng Phát gần Hắc Viện.
Ngựa vừa dừng vó thì tiếng gõ cửa vang lên, rồi tiếng bọn tiểu nhị mở cửa.
Một người vận y phục dạ hành đầu đội nón rơm rộng vành che sụp xuống gương mặt đưa dây cương cho một tiểu nhị.
Tiểu nhị đó chạy ra dắt ngựa đi cho ăn, tiểu nhị khác là Đinh Vệ hỏi khách có trú lại hay không? Hắc y nhân nói gì đó.
Đinh Vệ dẫn y đến một căn phòng sang trọng hạng nhất của khách sạn rồi nói sẽ làm nóng bình trà rồi mang tới.
Sau khi Đinh Vệ rời đi, hắc y nhân gõ cửa.
- Cửa không khóa.
Có tiếng vọng ra từ trong phòng, hắc y nhân vội vã đi vào, khép cửa lại, cởi chiếc nón xuống ôm trong tay.
Hắc y nhân đi đến góc phòng quỳ thỉnh an.
- Tham kiến Trương phó tướng.
Lúc hắc y nhân nói tới chữ “tướng,” giọng địa phương miền Nam nghe rất rõ.
Ngọn đèn cầy le lói soi nhợt nhạt hình bóng một người mặt mày xương xẩu, hai mắt vô hồn đang ngồi trên chiếc ghế mây, người này không ai khác hơn Trương Dũng, phó tướng Mai Lặc Chương Kinh.
Trong phòng còn có thêm một người lưng giắt thanh đại đao mặt mày đen đúa như than.
Trương Dũng phẩy tay.
Hắc y nhân đứng lên.
- Chuyện cống sinh quan huyện đã có bản danh sách, nội trong vòng nay mai sẽ đến Hắc Viện - Trương Dũng nói.
Đại đao nhân mặt đen như than nói:
- Nhưng không biết tên Gia Cát Tái Lai đó có chịu “xuống núi” hay không?
Hắc y nhân đáp:
- Việc đó không cần phải lo.
Nếu đã là mệnh lệnh của thiếu đà chủ chắc chắn hắn phải tuân thủ.
Trương Dũng nhìn hắc y nhân nói:
- Người này không dễ đối phó, muôn sự ngươi phải cẩn thận.
- Dạ.
- Lần này chuyện Hoàng Hà thiên tai thật là trúng thời điểm, coi bộ lão Thiên cũng giúp cho mình - Trương Dũng tiếp.
Đại đao nhân gật đầu:
- Thế nào Thiên Địa hội cũng cần đến lương thực.
Chỉ cần bọn chúng đi cướp lương thảo là rơi vào trận mai phục của Định Viễn đại tướng quân.
Rồi đại đao nhân bày một tấm địa đồ lên trên mặt bàn, đem mọi kế hoạch ra kể lại với hắc y nhân.
Hắc y nhân chăm chú lắng nghe, tới đoạn mai phục ở Bình Lương nói:
- Võ công của Vạn Văn Thông, Hồ Quảng Đông, Lạc Thiết Môn, Bạch Kiếm Phi và Nhất Đình Phong rất vững, làm sao có thể giết chết bọn này trước là kế hoạch của chúng ta như đạt được phân nửa.
Đại đao nhân gật đầu.
Mặc dù gã gật gù là vậy nhưng trong lòng không tránh khỏi một nỗi lo âu mơ hồ.
Gã đã từng nghe người trong giang hồ kể về quần hùng trong Thiên Địa hội, người nào người nấy bản lãnh ghê gớm.
Lại thêm vào mấy người đương gia võ nghệ cao cường, gan dạ cũng không nhỏ.
“Nhưng dù sao phe ta có Định Viễn đại tướng quân,” gã tự trấn an, “ngài là truyền nhân của Võ Ma, lại thêm đoàn binh thiếc giáp và đoàn cảm tử binh Chính Bạch kỳ, cho dù bên Thiên Địa hội có giỏi võ tới đâu cũng không địch nổi số đông.
”
Ba người đàn ông nói chuyện với nhau khá lâu.
Lúc ba người nói chuyện thì Đinh Vệ đứng ở ngoài hành lang ghé tai nghe lén.
Đinh Vệ biết nội công của mấy người này thâm hậu, nên không dám chọc thủng giấy dán cửa sổ để nhòm ngó, chỉ cố nén hơi thở mà nghe.
Đinh Vệ nghe tới đoạn phục kích trong rừng Bình Lương thì cánh cửa bỗng mở ra.
Đinh Vệ bèn giả vờ chuyện không liên can đến mình, vào phòng đặt bình trà lên bàn rồi ôm chiếc khay vào trong người và chậm rãi rời đi.
Đinh Vệ trở vô nhà bếp, không hay người áo đen đang lẳng lặng bám theo phía sau.
.