Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 147: Triệt Hạ Khổng Minh Thượng






Thọ lãnh của người phải liệu toan
Lòng đối âm mưu tính kế gian
May có trên cao Dương sáng rỡ
Gian nguy ứng hiện rõ hành tàng
Cửu Dương và Nhạc Tam Nguyên dẫn đầu đoàn người đi hướng Tây, bỏ lại tất cả lều chõng chiếu manh.

Nhạc Tam Nguyên vừa đi vừa kể với Cửu Dương rằng sau khi chàng rơi xuống vực thẳm đã bấu vào một mảnh đá tay mèo lởm chởm, bờ vực chĩa thẳng ra ngoài, lại thêm sương mù dày đặc nên che khuất tầm mắt Khẩu Tâm, Khẩu Tâm không nhìn thấy chàng vẫn còn sống.

Chàng chờ Khẩu Tâm đi khỏi vực thẳm đã bò lên bờ trở lại và không dám chậm trễ, mang theo thân thể đầy thương tích lên đường đi Tứ Xuyên.

Vì trọng thương nên chàng không thể di chuyển nhanh, hơn nữa đường cái đã bị bọn quân Thanh chặn lại, chàng đành phải băng rừng, lội suối.

Buổi tối, chàng leo lên cành cây ngủ để tránh bị bọn sói lang ăn thịt, đến gần Tứ Xuyên, chàng không dám để mình mẩy tả tơi dung mạo biến dạng đi tìm Lục Y Thiếc, sợ gây sự chú ý với bọn quan phủ, nên đã lẻn vào một hộ nhà nông, đặt tiền trong rương rồi lấy đi cái nón rộng vành và bộ y phục nam nhân.

Chàng đến nhà Lục Y Thiếc để hỏi nơi trú ngụ của các cống sinh, chàng nấp trước cổng nhìn vào trong sân, thấy Khẩu Tâm đang đứng nói chuyện với Lục Y Thiếc.

Khẩu Tâm khuyên Lục Y Thiếc đầu hàng triều đình, và hỏi chỗ ở của các cống sinh.

Khẩu Tâm dùng những lời mềm mỏng không được, bèn đe dọa Lục Y Thiếc.

Khẩu Tâm nói đồn Bạch Nhật đã thất thủ, Tôn Hứa Khải, Tàu Chánh Khê, Cửu Nạn, Hồ Quảng Đông, Nhất Đình Phong, Trần Tử Sang, Bạch Kiếm Phi, Vạn Văn Thông, Lạc Thiết Môn đã chết hết.


Lục Y Thiếc vẫn một mực giữ kín miệng, cuối cùng, Khẩu Tâm và Lục Y Thiếc giao thủ.

Cửu Dương nghe nói những người lãnh đạo bang hội đã chết gần hết, đau lòng không tả được, hỏi Nhạc Tam Nguyên về Tần Thiên Nhân.

Nhạc Tam Nguyên nói:
- Học trò không nghe Khẩu Tâm nhắc tới nhị đương gia.

Lão Trần đi sau Cửu Dương và Nhạc Tam Nguyên, nhủ bụng, đường lên Đồng Sơn rất khó đi, ngoài dốc như một nét kẻ thẳng từ trên trời xuống ra, mùa đông băng đóng thành một lớp dày, có nơi dày tới tận một gang tay, những người không sở hữu khinh công thuộc hàng khá giỏi không thể lên đây trong vòng một hai canh giờ.

Theo bản tính Khẩu Tâm, đường núi trơn, binh sĩ đi chậm, sẽ sốt ruột, nhất định dùng khinh công một mình lên đây truy giết Cửu Dương.

Lộ Phi Yến, Lộ Phi Nhi, Tiểu Tường đi sau Trần Tôn, các cống sinh theo chân ba cô gái, Hiểu Lạc và Nghị Chánh ở cuối đoàn người.

Phi Yến muốn hỏi Cửu Dương một câu, nhưng Nhạc Tam Nguyên nói mãi chẳng khi nào dừng lại, nàng bèn nắm tay Phi Nhi và Tiểu Tường, kéo hai tỉ tỉ đi ngược đường đến hỏi Nghị Chánh.

Phi Yến nói:
- Muội chưa từng nghe Lộ thúc kể về trận đánh giữa Sát Thủ Thiếc Đầu Lôi và Gia Cát Tái Lai, không biết võ công người nào cao hơn?
Nghị Chánh nói:
- Từ khi trở thành đương gia Thiên Văn từ chối tỉ thí võ công với sáu người đương gia.

Tiểu Tường nói:
- Ngộ nhỡ Thiên Văn đánh không lại Khẩu Tâm muội sẽ theo huynh ấy.

Nghị Chánh nghe Tiểu Tường nói sẽ theo Cửu Dương xuống suối vàng nói:
- Tường Nhi à…
Nhưng chàng chưa nói hết lời, Tiểu Tường nói:
- Huynh không cần khuyên muội, bao nhiêu năm rồi huynh còn không rõ tình cảm của muội đối với Thiên Văn hay sao?  Muội thật tình yêu Thiên Văn lắm!  
Lời Tiểu Tường làm lòng Nghị Chánh chấn động mạnh, dịu dàng nhìn nàng.

Năm nay nàng chỉ vừa qua tuổi đôi chín thôi, ở tuổi nàng các cô gái đều đã lập gia đình, nàng lại tình nguyện rời khỏi Hàng Châu để sống với Cửu Dương trên Đồng Sơn, khổ cực trăm bề.

Mùa đông không đủ áo ấm, lương thực cũng cạn, hằng ngày phải tích cực đi săn thú rừng, chẻ củi, nấu cơm, tóm lại là khổ sở vô cùng nhưng nàng chưa bao giờ than vãn.

Nàng chăm Cửu Dương từ hành động nhỏ nhất.

Nàng biết trong lòng Cửu Dương đang nghĩ về ai, nhưng nàng vẫn tự nguyện, nàng cam lòng chấp nhận.


Đúng là không có gì quý giá bằng chân tình, thật tội nghiệp nàng.

- Muội cũng sẽ như Tiểu Tường muội muội - Phi Nhi nói - Sẽ cùng chết bên huynh ấy.

Lữ huynh à, huynh nhất định phải chôn muội cùng chung một nấm mồ với huynh ấy, muội chỉ cần như thế thôi là đã mãn nguyện lắm rồi.

Nghị Chánh lại nhìn Phi Nhi, một cô gái cũng trạc tuổi Tiểu Tường, thông minh, ngoan ngoãn, biết nghe lời, khiến bất kỳ người đàn ông nào ở cạnh nàng cũng sẽ vô cùng vừa lòng, cũng sẽ vô cùng nuông chiều nàng hết mực trong khả năng.

Từ khi gặp Cửu Dương, Phi Nhi cũng như Tiểu Tường không đòi hỏi gì, không mong mỏi gì, nàng biết, trái tim Cửu Dương sẽ chẳng bao giờ thuộc về nàng nên mỗi ngày được nhìn thấy chàng đã là đủ lắm rồi.

Phi Nhi là một cao thủ chơi cờ, Nghị Chánh biết nàng biết rõ đem tim mình giao phó cho người khác, bất biết đúng sai được mất, yêu người không yêu mình cũng giống như chơi cờ vây, một kiểu tham gia vào ván cờ mà từ nước cờ đầu tiên đã đi sai, nhưng lại vẫn muốn tiếp tục theo đuổi bàn cờ, đem cảm xúc đặt tất thảy vào bàn cờ.

Sau cùng mất hẳn, mất trắng, mất một cách triệt để vốn liếng cảm xúc đã đặt ra nhưng Nghị Chánh biết nàng vẫn cảm thấy rất xứng đáng.

Mối tình của nàng bắt đầu đã là thua thiệt, và đương nhiên, làm sao mà có kết thúc khác sự khởi đầu?  Người nàng yêu, là người đàn ông đã gởi trọn trái tim cho một người con gái khác, còn nàng, như một con thiêu thân chủ động lao đầu vào lửa.

Một cống sinh đi trước mặt Nghị Chánh nghe được những lời của Phi Nhi và Tiểu Tường nghĩ tới nữ thần y.

Không rõ, Cửu Dương trong lòng nữ thần y có địa vị ra sao?  Tự nhiên, cống sinh nọ nghĩ nếu Cửu Dương quay đầu lại, không còn đuổi theo hình bóng mơ hồ của nữ thần y phía trước thì hạnh phúc ở ngay sau lưng rồi.

Bấy nay, người cống sinh này nhìn thấy tình cảm tha thiết của Phi Nhi và Tiểu Tường dành cho Cửu Dương, chấp nhận thiệt thòi, không đòi hỏi điều kiện.

Bất kỳ đấng mày râu nào có được tình cảm của hai cô gái cũng sẽ được thỏa mãn cái tôi tự cao, trong niềm vui sướng lâng lâng đáp trả lại hai tấm chân tình ấy không chút do dự.

Hơn nữa, đàn ông ai cũng muốn thêm chứ không muốn bớt.


Hai cô gái đều xinh đẹp, dịu dàng, biết chiều chuộng, hoàn toàn tốt.

Cống sinh nén tiếng thở dài.

Thật sự thì trước Phi Nhi và Tiểu Tường, Cửu Dương đã nhận được nhiều lời đề nghị kiểu đó rồi, có lẽ cảm xúc của chàng đã bị chai hoàn toàn.

Phi Yến nói:
- Muội cũng phải theo hai tỉ tỉ, đường xuống suối vàng phải cho muội theo, ở dưới âm tào địa phủ mỗi ngày muội sẽ ở bên Thiên Văn, chỉ cần được bên huynh ấy dù phải vào vạc dầu, chảo nóng, ngày nào cũng bị bọn quỷ dạ xoa đánh mắng sỉ nhục muội cũng cam chịu.

Hiểu Lạc nói:
- Sao ba vị sư cô cứ thích nói xui vậy nhỉ?  Con thì nghĩ Khẩu Tâm không thể nào đánh bại được Giang Nam Thất Hiệp đâu.

Con chỉ e mai này sư phụ tìm lại được sư nương, sư nương không đồng ý cho ba vị sư cô ở bên, ba vị sư cô không được đi theo sư phụ con, ba vị sẽ làm sao?
Phi Yến rút cây đao đeo sau lưng ra đáp lời Hiểu Lạc:
- Nữ thần y không cho ta theo hầu hạ bên Thiên Văn suốt đời ư?  Ta sẽ chặt đứt đôi chân của mình để không còn bước đi được nữa!
Dứt lời nàng làm thật, vung thanh đao lên.

Nghị Chánh lập tức đưa tay chộp lấy cổ tay Phi Yến, giằng thanh đao ra khỏi tay nàng.

(còn tiếp).