Khoảng canh hai, Lâm Tố Đình đang ngồi lim dim thì chợt nghe Tần Thiên Nhân gọi “Tây Hồ” nàng liền mở mắt ra.
Lâm Tố Đình thấy hai mắt Tần Thiên Nhân vẫn nhắm nghiền, nhưng miệng chàng mỉm cười, nụ cười thật đẹp, khiến cả thân thể lẫn trái tim nàng đều như tan chảy.
Nàng biết chàng nhìn thấy nữ thần y trong cơn mơ.
Lâm Tố Đình vòng hai tay ôm lấy đôi vai Tần Thiên Nhân, ép sát một bên má nàng vào ngực chàng.
- Tây Hồ - Tần Thiên Nhân tiếp tục gọi nữ thần y trong cơn mê sảng.
Giọng nói của chàng thật ấm, làm thân thể Lâm Tố Đình dần nóng lên, rồi cơn nóng hóa thành ngọn lửa thiêu đốt.
- Tây Hồ, đời này huynh chỉ yêu một mình muội.
Câu nói này vọng vào tai Lâm Tố Đình, nàng liền nhất đầu ra khỏi ngực Tần Thiên Nhân.
Lâm Tố Đình nhìn tai trái Tần Thiên Nhân, thấy ở vành tai có một lằn ngắn khoảng nửa phân như sợi chỉ hồng rất rõ.
Nàng lại nhìn xuống tay trái chàng, vạch giống vết dao cứa lên da cũng vẫn còn trong khớp cánh tay.
Lâm Tố Đình chạm môi nàng vào tai Tần Thiên Nhân thủ thỉ:
- Vẫn còn nguyên đai nguyên kiện cơ à? Nữ thần y lấy đi trái tim huynh, vậy muội sẽ là người lấy đi lần đầu tiên của huynh.
Lâm Tố Đình nói xong ngậm lấy nhai nhè nhẹ vùng da mềm mại ở tai Tần Thiên Nhân.
Nàng trườn lên người chàng, lặp lại động tác nhai nhẹ với vành tai phải rồi nhả ra, lướt môi dọc theo quai hàm, hôn đôi môi chàng.
Lâm Tố Đình vừa hôn Tần Thiên Nhân vừa vặn vẹo thân mình, để hạ thể hai người cọ vào nhau.
Không đầy một phút vật thể giữa hai chân chàng bị khiêu khích vươn lên, Lâm Tố Đình cảm giác được cồm cộm bèn rời môi chàng, nàng ngồi lên đùi Tần Thiên Nhân, nhìn xuống, thấy phần vải ở đũng quần chàng nhô cao như một chiếc ô.
Lâm Tố Đình dùng ngón trỏ miết ngược lên cánh tay Tần Thiên Nhân, cảm nhận những cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo, tới bờ vai chàng.
Nàng gỡ hàng cúc áo trên ngực Tần Thiên Nhân, banh hai manh áo sang hai bên để lộ các cơ bụng thật cuốn hút, nàng ngắm nghía một chút cởi áo khỏi người chàng, nắm lấy cạp quần kéo xuống, sự nam tính của chàng được giải thoát liền bật lên.
Lâm Tố Đình mím môi nhìn đường kính, chiều dài của nhục côn, thật ấn tượng, nó sẽ làm nàng đau không? Nàng đắn đo, nhưng cơ thể của chàng gợi cảm quá.
Tất cả cảm xúc đều chạy tới giữa hai đùi nàng, Lâm Tố Đình kéo chiếc quần màu xanh da trời ra khỏi đôi chân Tần Thiên Nhân rồi tháo giày.
Nàng chạm ngón trỏ vào một bên đầu gối không hề xù xì, màu da sáng và mềm mịn.
Lâm Tố Đình mỉm cười, lại thêm một dấu vết chứng minh chàng chưa từng thất thân với người con gái nào.
Nàng dịch chuyển ngón tay lên cao hơn, đến vùng đùi non.
Lâm Tố Đình dừng lại, thoáng e dè một chút nàng bọc năm ngón tay quanh đại nhục bổng.
- Đây là của muội – Nàng thì thào – Muội không muốn bất kì ai trông thấy hoặc chạm vào chỗ này.
Lâm Tố Đình vuốt lên từ tốn.
Tần Thiên Nhân hít sâu vào một hơi.
Nàng vuốt nhẹ xuống, chàng thở mạnh ra.
Lâm Tố Đình vuốt ve lên xuống liên tục, Tần Thiên Nhân hít thở gấp gáp hơn, và từ trong cổ họng chàng phát ra tiếng trầm đục.
Được hai mươi lần như thế Lâm Tố Đình để Tần Thiên Nhân trần trụi nằm đấy, đứng dậy trút bỏ quần áo trên người nàng, cởi giày, bên trong đũng quần nàng đầm đìa thứ ái dịch trong suốt.
Toàn thân Lâm Tố Đình chỉ còn chiếc yếm màu tím thẫm có thêu một đóa hải đường ở giữa bằng chỉ đỏ.
Nàng cho tay ra sau lưng tháo mấy sợi dây yếm, để mảnh vải nhỏ rơi trên đất nằm bên cạnh mớ y phục bồng bềnh của mình.
Lâm Tố Đình trườn trở lại lên người Tần Thiên Nhân, nằm đè lên trên mình chàng và hôn chàng cuồng nhiệt, dùng lưỡi tách môi chàng ra, tiến chiếc lưỡi ướt át vào cổ chàng.
Lâm Tố Đình hôn Tần Thiên Nhân nồng nhiệt độ chừng năm phút nàng rứt môi ra khỏi môi chàng, hai nụ hồng trên núi đôi nàng đã dựng sừng sững, hạch tâm nữ tính cũng sưng lên đòi hỏi phải được hợp nhất.
Lâm Tố Đình đặt hai bàn tay nàng lên ngực Tần Thiên Nhân và ở tư thế quỳ, hai gối nàng kẹp hai bên hông chàng, hang động ướt át ái dịch ở ngay trên đỉnh nhục bổng.
Nàng đã sẵn sàng cho đầu thanh đại trượng đâm vào chốn êm ấm đợi chờ của nàng.
- Đêm nay muội sẽ làm vương làm tướng, huynh sẽ choáng ngợp trong những cảm xúc do muội mang lại.
Lâm Tố Đình thủ thỉ, hạ người.
Mặc dù thân hình hoàn mỹ của chàng kích thích giác quan làm nàng tiết ra rất nhiều mật dịch nhưng chàng quá to, chỉ phần chóp đã gấp đôi đường kính hang động nên tiểu huyệt vừa ngậm quanh đỉnh chóp, nàng ngưng ngay.
Chết tiệt… đau quá… Đỉnh chóp nong khuôn cửa động làm nước mắt nàng chảy dài trên má.
Ước gì… Nàng không muốn ở thế chủ động này.
Ước gì nàng nằm bên dưới chàng, được chàng hôn lên một nụ hồng tươi mọc trên vùng núi tuyết, một tay xoa nắn bên núi còn lại.
Môi chàng mút lấy nụ hồng nhè nhẹ, và trong cơn ngây ngất đó chàng không báo trước, thúc mạnh vào nàng.
Nàng sẽ thét một tiếng khi cơ thể dưới đau đớn không chịu được, như bị xé toạc ra làm hai.
Nàng kìm không được, bấu mười đầu ngón tay vào lưng chàng.
Trong cơn đau đớn môi chàng rời khỏi nụ hồng, dời lên mặt nàng hôn lên trán, mắt, mũi, môi rồi nhẹ liếm vành tai, tay chàng nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đang chảy xuống thái dương nàng.
Rồi khi nàng làm quen được với kích cỡ quá tải trong nàng chàng mới thong thả kéo ra từ tốn đưa vào.
Chàng nhấc đầu lên đặt trán chàng lên trán nàng, hai người sẽ nhìn nhau say sưa, chỉ nhìn sâu vào mắt nhau chẳng biết nói gì với nhau cũng không cần phải nói gì.
Chàng gia tăng tốc độ, đưa nàng bay lên, miệng hai người bật những tiếng rên rỉ.
Chàng dẫn nàng đến cánh cửa thiên đường, cửa mở, hai người chạm đỉnh khoái lạc, cùng gào to, một dòng xuân lộ chảy ập từ sâu trong huyệt và chàng cũng cùng lúc trút xuất.
Nhưng không, nàng phải là người dẫn chàng lên thiên đường!
Lâm Tố Đình nhắm chặt mắt, mím môi ngồi hẳn xuống.
Một cơn đau buốt chạy thẳng lên óc nàng, thanh đại trượng dài hai tấc rưỡi đầy ắp bên trong khiến nàng cảm giác như gan ruột mình bị độn lên, tới ngực.
Nàng thét lên, nhưng tiếng thét hoàn toàn bị át bởi tiếng mưa gió sấm chớp bên ngoài căn miếu hoang.
Lâm Tố Đình chống hai bàn tay lên ngực Tần Thiên Nhân để giữ thăng bằng và nhấc hạ thể lên, được một phần ba chiều dài côn th*t, hạ xuống.
Nước mắt chảy dài trên má.
Đây là điều nàng khao khát, chờ đợi ư? Nàng lặp lại động tác vừa rồi, một lọn tóc rơi khỏi búi tóc rủ xuống trước mặt nàng như tấm mạng che mặt.
Nước mắt tiếp tục thi nhau rơi.
Được mươi lần chậm chạp nâng thân lên từ từ hạ xuống thì thật kì diệu, nỗi đau chậm rãi tản đi, đến lần thứ ba mươi hoàn toàn tan biến.
Nước mắt đã ngưng rơi trên mặt nàng.
Lâm Tố Đình hất tóc ra sau đầu, di chuyển nhanh hơn, tiếng nhóp nhép phát ra ở vùng hạ thân hai người và miệng nàng rên rỉ, chàng cũng rên rỉ.
Lâm Tố Đình gia tăng tốc độ nhanh hơn nữa, hân hoan tận hưởng cảm giác có chàng ở trong mình.
Tần Thiên Nhân rên rỉ lớn hơn.
Lâm Tố Đình dập xuống chàng bằng cả sức nặng của nàng, xoay lắc hông theo đường tròn.
Liên hồi như thế.
Hai bầu ngực không ngừng tâng lên hạ xuống, đung đưa sang hai bên trái phải.
Hơi thở chàng đứt đoạn, tiếng hổn hển đồng điệu với cử động của nàng.
Lâm Tố Đình mở mắt, đắm đuối nhìn xuống.
Tần Thiên Nhân mở miệng ra, thành một vòng tròn hoàn hảo, chứng kiến chàng như thế thật là, không còn gì nóng bỏng hơn!
Vì đây là lần đầu giao hoan nên chỉ được một khắc hai chân nàng mỏi nhừ, Lâm Tố Đình nhủ bụng "cố lên nào,” nhưng chỉ được thêm nửa phút tiếng nhóp nhép ngưng hẳn, nàng sụp người xuống, úp gương mặt lấm tấm mồ hôi vào ngực chàng.
Lâm Tố Đình chống hai bàn tay xuống đất ở hai bên đầu Tần Thiên Nhân, lại ngồi lên, quyết dẫn chàng tới được nơi người đàn ông nào cũng muốn.
Nửa phút nữa trôi qua, một khoái cảm mãnh liệt cuộn dâng trong huyết mạch rồi bùng nổ ở hạ thân nàng.
Lâm Tố Đình đan chặt những ngón tay nàng vào tóc Tần Thiên Nhân, chồm người tới trước, chạm trán nàng vào trán chàng, vùng bụng và hai chân nàng co giật không kiểm soát được.
Lâm Tố Đình nhắm mắt lại, tận hưởng cơn cực khoái do chính nàng mang đến cho mình, cảm giác sung sướng khôn tả, chỉ trong vòng một khắc nàng trải qua vừa địa ngục vừa thiên đường, nhưng cũng có nghĩa nàng thua rồi.
Khi Lâm Tố Đình ổn định được hơi thở Tần Thiên Nhân vẫn còn cứng chắc trong nàng, ôi, nhưng hai chân nàng chẳng còn sức lực gì nữa rồi.
Lâm Tố Đình khẽ mím môi, nàng những tưởng lần đầu tiên của một người đàn ông sẽ đầu hàng nhanh chóng thôi, nàng nghe người ta nói chưa uống xong một tuần trà đã tước vũ khí nhận thua rồi.
Nhưng, nàng đã đánh giá quá thấp về sự duy trì của người đàn ông dưới thân nàng cũng như đánh giá quá cao về kỹ năng kỵ mã của mình.
Phải làm sao để chàng hạ màn bây giờ?
Lâm Tố Đình vẫn còn nằm phủ phục trên người Tần Thiên Nhân, hôn lên môi chàng, nói:
- Xin lỗi huynh, lần sau muội sẽ cố gắng lâu hơn, nhưng huynh không phải lo, tuy hai chân muội mỏi nhừ không còn đủ sức làm như thế nhưng muội vẫn có cách giúp huynh đến.
Nàng leo xuống đất, quỳ ở giữa hai chân chàng, đưa tay nắm lấy nhục bổng, vùng cỏ của chàng có nước nhờn hồng, máu phá thân của nàng.
Lâm Tố Đình tủm tỉm cười trước khi cúi đầu bọc môi quay đỉnh chóp, chậm rãi hạ đầu để đỉnh chóp tiến vào miệng, nuốt được nửa chừng chiều dài nàng nhấc đầu, kéo môi lên đỉnh chóp dùng đầu lưỡi đánh mạnh vào phần chóp rồi hạ đầu.
Được mươi lần chậm rãi dịu dàng như thế nàng tăng tốc độ, cũng nuốt trọn chàng trong miệng để nhục bổng đi vào cổ họng, hơi thở chàng trở thành gấp gáp và nông.
Một khắc trôi qua, chàng vẫn không hạ vũ khí.
Ôi, chàng đúng là có khả năng trời cho! Duy trì thật lâu! Hai quai hàm của nàng cứng đờ nhưng trái lại nàng cảm thấy hai chân đã bớt mỏi rồi.
Nàng quỳ dạng chân sang hai bên hông chàng và chống hai bàn tay lên đôi bờ vai xê dịch hạ thân qua lại cho hoa huy*t nhắm đúng vị trí rồi hạ đùi.
hoa huy*t ôm trọn đầu thanh đại trượng, từ từ trượt xuống, nuốt hẳn dục côn, nàng nhổm song đồn lên, nhấp nhẹ nhàng, cảm giác cực kỳ thoải mái nhanh chóng trở về.
Càng hưng phấn hơn nữa khi nàng tăng nhịp điệu, nàng cúi người về trước, bật đùi lên dập xuống thật mạnh, sau đó ngả người về sau và lại bật lên, hệt như đang cầm cương phi nước đại.
Một khắc nữa trôi qua, cuối cùng, nàng cũng hạ gục được chàng.
Tần Thiên Nhân bật tiếng rên lớn, giao ra tinh hoa.
Lâm Tố Đình cảm thấy luồng nước vừa được chàng bơm vào tâm cung đẩy nàng cao lên, toàn thân nhẹ bỗng như không còn trên mặt đất, nàng lâng lâng như đang bay trên bầu trời rồi nàng thấy sao xẹt tứ tung.
Lần này, Lâm Tố Đình đến dữ dội hơn vừa nãy, ngửa mặt gào to tên chàng.
Chàng bắn xối xả đến hơn một phút mới dừng lại, cơ bụng nàng co thắt hút lấy tinh hoa.
Lâm Tố Đình nghiêng người, ngã vật xuống nằm nghiêng trên đất, không còn gì bít cửa hang động nữa, một lượng nước từ sâu trong tâm cung nàng chảy ngược ra, trào ập khỏi cửa huyệt, thành dòng trắng như sữa trên đùi non, nhỏ xuống đất, đọng thành vũng.
Lên thiên đàng cũng không sướng hơn, nàng nghĩ, nàng không ngờ khi chàng trút xuất cảm giác tuyệt vời đến vậy, hơn cơn khoái cảm do nàng tự đem lại cho mình gấp ngàn lần, nàng thật sự ngây ngất!
Lâm Tố Đình mỉm cười, tự hào về bản thân mình vô cùng, trong mắt chàng, nàng là một nữ tướng nơi sa trường, trên giường, đương nhiên cũng không phải là một người vô tích sự! Nữ thần y đã chinh phục trái tim chàng nhưng nàng là người chinh phục chàng trên giường!
Sau hai lần cao trào, Lâm Tố Đình mệt đừ, chẳng buồn động đậy, nàng nằm hưởng thụ dư âm còn sót lại sau cuộc truy hoan.
Không biết qua bao lâu cơn dư âm chấm dứt, nàng khẽ nhấc đầu, vạch nam tân trong khớp cánh tay chàng biến mất.
Nàng dời mắt, nhục côn nằm chênh chếch trên đùi chàng tuy đã dịu lại nhưng vẫn còn quá đỗi gọi mời.
Nàng gối đầu lên khuỷu tay nhìn ngắm gương mặt chàng.
Lâm Tố Đình lướt ngón trỏ theo sống mũi Tần Thiên Nhân, cao vào thẳng, đẹp như tạc, môi đầy đặn, cằm vuông vức, ngón tay nàng phớt qua những sợi lông măng trên ngực chàng.
Tần Thiên Nhân vẫn nằm ngửa, nhắm mắt, im lặng không nhúc nhích.
Lâm Tố Đình dùng ngón trỏ gõ nhịp trên ngực chàng, trong đầu duyệt lại những lời sẽ nói khi chàng tỉnh lại.
Nàng sắp xếp thứ tự những lời sẽ nói xong hôn lên bờ vai vạm vỡ, choàng tay sang vuốt khớp cánh tay chàng rồi ngồi dậy cầm y phục của mình lên.
(còn tiếp).