Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 122: Ra Trận Thượng






Cậy nhờ thân pháp phi đao đón
Bố trận tài tình cản tướng quân
Khoảng tờ mờ sáng, Trần Tử Sang, Nhất Đình Phong và người đội trưởng đội hai thấy Triệu Phật Tiêu dẫn đầu một đoàn quân xuất hiện trên đồi cát Biệt Tư Thiết.

Đồi cát này cách Thạch Thuỷ Hà chừng năm dặm.

Trần Tử Sang, Nhất Đình Phong và người đội trưởng đội hai nhìn nhau, khẽ gật đầu với nhau, họ có nhiệm vụ đánh nhanh rút gọn, dẫn dụ đoàn quân của Triệu Phật Tiêu tới Thạch Thuỷ Hà.

Trần Tử Sang nắm lệnh kỳ, giơ cao cây cờ trắng có thêu chữ Chu đỏ phất một cái rồi quát binh sĩ Thiên Địa hội:
- Lên!
Triệu Phật Tiêu thấy binh sĩ Thiên Địa hội ít ỏi, nhếch môi cười nhạt, cũng dùng lệnh kỳ trắng có thêu một con rồng xanh đang trong tư thế vươn móng vuốt sắc lẹm, phất ra phía trước, hạ lệnh cho binh sĩ triều đình tiến quân.

Sư đoàn của Triệu Phật Tiêu chia làm ba lữ đoàn, Bạch kỳ một sọc, Bạch kỳ hai sọc và Bạch kỳ ba sọc.

Triệu Phật Tiêu dẫn đầu lữ đoàn Bạch kỳ hai sọc giáp trận, còn quân Bạch kỳ một sọc bọc phía bên trái trong khi quân Bạch kỳ ba sọc tràn sang hướng bên phải dùng chiến thuật vây hãm người Thiên Địa hội.

Triệu Phật Tiêu ngồi trên ngựa huơ cây trường thương dài gần ba thước vùn vụt đánh tới.

Triệu Phật Tiêu cho ngựa chạy tới đâu là quân Thiên Địa hội ngã rạp xuống như ngả rạ tới đó.


Ngựa của Triệu Phật Tiêu là ngựa Thuần Chủng, một loại ngựa chiến của Anh Cát Lợi, mạnh mẽ vô cùng.

Có hai người Thiên Địa hội vừa tiến lại gần, chưa kịp xuất thủ, đã bị ngựa của Triệu Phật Tiêu lồng lên đá chết ngay lập tức.

Người đội trưởng đội hai phóng ra một thanh chuỷ thủ, lao đi vun vút, cắt đôi chân của con ngựa Thuần Chủng làm nó té ập xuống đất.

Triệu Phật Tiêu nhanh nhẹn đạp chân lên bàn đạp ngựa, nhảy lên cao một trượng, mới không bị ngựa đè.

Chân Triệu Phật Tiêu vừa chạm đất, chưa kịp thở ra, thì đã thấy Trần Tử Sang và Nhất Đình Phong giục ngựa lao tới.

Trần Tử Sang và Nhất Đình Phong cầm hai cây thương tả hữu đâm phập vào hai bên hông Triệu Phật Tiêu.

Triệu Phật Tiêu lộn ngược ra sau, tránh được hai cây thương.

Một mình Triệu Phật Tiêu phải đấu với hai cao thủ giang hồ, lại nữa, Trần Tử Sang và Nhất Đình Phong đang ở trên cao đánh xuống, thêm hai cây trường thương rất dài, nhưng thương pháp của Triệu Phật Tiêu cũng chẳng tồi, nhất thời không bị đả thương.

Trần Tử Sang và Nhất Đình Phong giao đấu với Triệu Phật Tiêu thêm một chút nữa rồi nháy nhau giục ngựa quay đầu bỏ chạy, hướng đến Thạch Thuỷ Hà.

Toàn binh sĩ Thiên Địa hội và người đội trưởng đội hai chạy theo Trần Tử Sang và Nhất Đình Phong.

Triệu Phật Tiêu thấy người Thiên Địa hội bỏ chạy thục mạng, vội túm lấy chân một thân binh đang ngồi trên con ngựa gần đó, lôi thân binh xuống đất.

Triệu Phật Tiêu phóng lên yên ngựa hạ lệnh cho toàn thể quân sĩ đuổi theo đám người Trần Tử Sang và Nhất Đình Phong.

Nhưng ngựa của đội hai đều được tuyển chọn đặc biệt, còn quân đoàn của Triệu Phật Tiêu thì không quen địa hình và thời tiết vùng Hồi Cương nên ngựa đi chậm rãi nhất thời chưa đuổi kịp ngay.

Trần Tử Sang, Nhất Đình Phong, người đội trưởng đội hai và binh sĩ Thiên Địa hội chạy gần đến Thạch Thủy Hà.

Qua khỏi ngọn đồi phía trước có tên là Cát Mộc Nãi là tới.

Trần Tử Sang, Nhất Đình Phong, người đội trưởng đội hai và binh sĩ Thiên Địa hội làm theo lời căn dặn, khi ruổi ngựa chạy xuống đồi Cát Mộc Nãi thì nối đuôi nhau thành một hàng, từng người cho ngựa chạy lên ngọn đồi đối diện tên là Trác Tư Đặc.

Triệu Phật Tiêu cùng quân Thanh tới đỉnh đồi Cát Mộc Nãi.


Bạch kỳ một sọc và Bạch kỳ ba sọc chạy trước, từ trên đồi cao cho ngựa phóng như bay xuống dưới cùng một lượt, mấy ngàn con ngựa chạy ào ào khiến hai lữ đoàn này dồn thành một khối.

Quân Bạch kỳ một sọc và Bạch kỳ ba sọc nghe răng rắc mấy tiếng, rồi mặt đất chấn động, hai lữ đoàn lập tức kinh hoảng đến độ hồn phi phách tán, chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì đã rơi vào một cái hố băng lớn.

Thì ra mặt sông vào mùa đông đã đóng đá hoàn toàn, nên mới có tên Thạch Thủy Hà, lại nữa bấy giờ tuyết đã rơi lấp lên, trên mặt sông hoàn toàn không có dấu vết gì, nhìn xa xa giống như một con đường nằm ở giữa hai ngọn đồi Cát Mộc Nãi và Trác Tư Đặc.

Không phải người sống ở nơi này thì không thể biết dưới mặt tuyết là cạm bẫy chết người được.

Vì háo thắng mà hai lữ đoàn nhắm mắt đuổi theo quân Thiên Địa hội, tự mình dẫn mình vào nơi tuyệt địa.

Triệu Phật Tiêu mất đi hai lữ đoàn tay chân bủn rủn, trường thương rơi xuống đất.

May là họ Triệu phi ngựa chạy ở giữa lữ đoàn Bạch kỳ hai sọc, và cũng nhanh nhẹn dừng ngựa lại kịp thời mới không rơi vào cái hố băng khổng lồ.

Triệu Phật Tiêu rùng mình một cái, thầm nghĩ: “Bọn Thiên Địa hội thật gian xảo! Thì ra đại đội nhân mã của chúng đã tập trung ở đây!”
Quả nhiên Triệu Phật Tiêu nhìn về hai hướng tả hữu, thầm than khổ khi thấy một đám cờ trắng có thêu chữ đỏ tung bay phấp phới, lại một số rất đông người đang ép tới.

Lạc Thiết Môn và người đội trưởng đội một cho quân mai phục sẵn ở đồi Cát Mộc Nãi, thấy Trần Tử Sang phất lệnh kỳ ra hiệu, vội xua quân ồ ạt xông ra.

Triệu Phật Tiêu vội vã hô lên:
- Quay lại!  Hậu đội đổi thành tiền đội, lùi nhanh lên!
Quân Bạch kỳ hai sọc nghe giọng chủ tướng đầy rẫy hoảng hốt, lập tức đại loạn.

Từ mé trái, tên của đoàn quân do Lạc Thiết Môn cầm đầu bắt đầu bắn tới như châu chấu.


Quân Thanh vốn đông gấp mấy quân Thiên Địa hội, nhưng đến đây chỉ còn khoảng một phần ba, còn lại đã rơi tõm xuống sông.

Còn chủ lực của quân Thiên Địa hội phần nhiều đều tập trung ở đây, mạnh yếu chênh lệch rất rõ.

Lạc Thiết Môn cho bắn một loạt tên sau đó tuốt gươm ra.

Người đội trưởng đội một và binh sĩ Thiên Địa hội cũng từ mé phải đồi Cát Mộc Nãi xông tới đánh quân Thanh.

Triệu Phật Tiêu thấy hai phía tả hữu đều có quân địch, chỉ còn hở một phía, bèn đánh đấm trối chết mà cướp đường chạy thục mạng.

Bên kia bờ sông Trần Tử Sang, Nhất Đình Phong, người đội trưởng hai nhìn nhau cười hoan hỷ, như mở cờ trong bụng.

Nhất Đình Phong lớn tiếng truyền lệnh:
- Toàn quân hướng về doanh trại tập hợp!
Quân Thiên Địa hội hai bên bờ Thạch Thủy Hà đều tuân lệnh, liền chạy về đồn Bạch Nhật.

.